Trong khu dân cư cây mọc cao lớn, cành lá xum xuê, thường xuyên có chim chóc đến nghỉ ngơi, cũng có chim chóc đến làm tổ.
Sau khi Tiểu Bạch dẫn hai bạn nhỏ qua, cậu đứng dưới tán cây ngẩng đầu nhìn lên cây đại thụ.
"Em nhìn kìa, có một cái tổ chim."
“Em giúp anh cầm chiếc xe bay này đi. Anh sẽ trèo lên cây bắt chim nhỏ cho em”.
Chi Chi cầm lấy chiếc xe bay của anh hai, cũng học dáng vẻ của anh ngẩng đầu nhìn lên cây đại thụ.
"Anh hai, anh Tiểu Úc, chim, có chim lớn."
"Thấy rồi, đợi nó bay đi, anh sẽ trèo lên."
Tiểu Bạch nhìn về phía Tiểu Úc: “Em có dám trèo cây không?"
"Em dám mà, chắc chắn dám." Tiểu Úc bước lên hai bước để chứng tỏ bản thân: "Em đã trèo lên núi giả rồi nên trèo rất giỏi."
"Dĩ nhiên núi giả dễ trèo hơn rồi, nhưng trèo cây sẽ không dễ dàng như vậy đâu.” Tiểu Bạch đắc ý dào dạt nói: “Em trèo lên trước cho anh xem thử.”
“Trèo thì trèo.” Tiểu Úc buông tay Chi Chi ra: “Em gái, anh sẽ bắt chim nhỏ cho em."
"Được ạ, anh Tiểu Úc là tốt nhất." Chi Chi vui vẻ cười nói.
Tiểu Bạch vô cùng ghen tị: "Em gái bất công, anh cũng bắt chim nhỏ cho em đó."
Cây này rất to lớn, cành cây chi chít, độ khó cũng không lớn lắm. Hai tay Tiểu Úc ôm lấy thân cây to lớn, đồng thời đôi tay nhỏ bé cũng dùng sức để trèo lên phía trên. Khi cậu nhóc thật sự trèo lên trên rồi thì đứng trên cành cây.
Tiểu Bạch không cam lòng chịu thua. Cậu cũng trèo lên trên cây, kinh nghiệm trèo cây của cậu nhiều hơn nên trèo nhanh hơn Tiểu Úc, nhanh chóng vượt qua Tiểu Úc.
"Có thể nhanh lên nữa không? Đợi thêm lát nữa là chim mẹ sẽ bay trở về đó."
Tiểu Bạch thúc giục Tiểu Úc, tay chân Tiểu Úc ngắn, động tác không nhanh bằng Tiểu Bạch. Hơn nữa sau khi cậu nhóc trèo lên cây rồi nhìn thoáng qua phía dưới, cao quá, hai chân nhỏ hơi run rẩy.
"Ha ha ha, chẳng lẽ em đã sợ rồi hả?" Tiểu Bạch nhìn thấy vẻ mặt túng quẫn của Tiểu Úc nói: "Nếu sợ thì nhanh chóng trèo xuống đi, đừng có để lỡ chuyện của anh."
"Em không sợ, em không sợ đâu." Tiểu Úc không muốn nhận thua, cậu nhóc sẽ bắt chim nhỏ về cho em gái.
Tiểu Bạch hừ một tiếng: "Không sợ thì trèo lên đi."
Nói xong cậu lại trèo thẳng lên trên, thấy trên cây có một con sâu lông, cậu giơ tay bắt lấy nó rồi cất vào trong túi, lúc về sẽ dọa Đại Chu.
Chi Chi chờ dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn hai anh trai của mình: "Anh, hai anh không sao chứ? Em cũng muốn trèo cây."
"Em gái, em ở dưới đợi một chút. Lát nữa anh sẽ dạy em trèo cây."
Tiểu Bạch đã trèo lên một cành cây gần tổ chim, nhìn thấy mấy chú chim con trong tổ chim đang há miệng chờ mẹ cho bọn nó ăn mà hoàn toàn không nhận ra được nguy hiểm.
Mắt Tiểu Bạch sáng rực lên, cậu cất tất cả những chú chim con vào chiếc túi, lấy cho em gái chơi.
Khi trèo xuống, cậu thấy Tiểu Úc cũng đang trèo về phía này.
"Em tới muộn, anh đã bắt hết bọn nó rồi."
Sau khi Tiểu Úc nghe vậy bèn than thở một tiếng mất mát.
Tiểu Bạch không thèm quan tâm cậu nhóc, tự mình trượt từ thân cây xuống dưới, thuận lợi tiếp đất.
"Em gái ơi, tặng em chim nhỏ nè!"
Chi Chi oa lên một tiếng, đưa tay nhỏ chọc chọc đầu chim: "Chơi vui quá!"
"Đương nhiên rồi, chúng nó còn biết kêu, lớn lên còn biết bay nữa." Tiểu Bạch nói: "Đợi chúng nó trưởng thành sẽ đưa theo em gái bay đi."
"Được ạ." Chi Chi vỗ tay: "Cũng đưa theo anh hai, anh Tiểu Úc, anh cả nữa, chúng ta sẽ cùng bay lên, được không ạ?"
"Nghe em hết, đều bay cả."
Tiểu Bạch nắm lấy tay cô bé: "Em gái, chúng ta về nhà, lần sau anh sẽ dẫn em đi em trèo cây."
"Anh Tiểu Úc còn chưa xuống nữa mà." Chi Chi không đi: "Anh Tiểu Úc mau xuống đi."
Lúc này Tiểu Úc mới hơi sợ. Cậu nhóc trèo rất cao, tay chân lại ngắn nên rất khó trèo xuống.
"Em gái, em đợi anh một lát. Anh sẽ lập tức trèo xuống ngay."
Cậu nhóc thử thăm dò trèo xuống, đúng lúc này bà Phương đang phơi quần áo trên ban công, nhìn thấy ba đứa nhỏ, Tiểu Úc còn đang ở trên cây.
"Này ê ê! Đứa nhỏ nhà ai trèo cây vậy hả? Nguy hiểm quá! Cháu đừng lộn xộn nha!"
Bởi vì Tiểu Úc bị tiếng động đột ngột làm cho hoảng sợ nên không giẫm hụt chân, may mắn hai tay kịp thời ôm lấy thân cây, treo lung lay trên cây vô cùng nguy hiểm.
Chi Chi lo lắng đến sắp khóc: "Anh Tiểu Úc sắp ngã xuống rồi, anh hai mau tới cứu anh Tiểu Úc đi."
“Làm sao mà anh cứu được?" Tiểu Bạch cũng bị dọa cho sợ hãi. Cậu lại không bế nổi Tiểu Úc, không có khả năng cứu được Tiểu Úc.
"Em ở chỗ này trông chừng nó, anh đi gọi người đến cứu Tiểu Úc."
Tiểu Bạch không dám chậm trễ, vội vàng chạy về nhà, không dám nói cho ba mẹ biết, chỉ nhờ quản gia tới cứu người.
"Chú Lý, chú nhanh lên, nhanh lên."
"Đến đây, đến đây."
Quản gia không ngừng thở dốc khiêng cái thang đi theo phía sau.
Đợi hai người họ đến hiện trường thfi phát hiện đã có người chạy lên cứu Tiểu Úc, là người mà bà Phương tìm đến. May mắn thay bọn họ đã đến kịp lúc để cứu Tiểu Úc đang sắp chống đỡ không nổi nữa.
Bà Phương lớn tiếng dạy dỗ: "Thì ra là nhóc con nhà họ Lục. Cháu không sao chứ? Sau này đừng có nghịch ngợm như vậy nữa, trèo cây rất nguy hiểm."
Tiểu Úc đứng tại chỗ không nói lời nào, bắp chân còn hơi run rẩy. Cậu nhóc không dũng cảm như anh Tiểu Bạch, cũng không bắt được chim nhỏ.
"Anh Tiểu Úc đừng sợ nữa nha, có Chi Chi ở bên cạnh anh nè!"
Chi Chi bỏ đồ trên tay xuống, tiến lên ôm lấy Tiểu Úc, dùng giọng trẻ con mà an ủi cậu.
"Thật xin lỗi em, hu hu hu." Tiểu Úc vừa bị em gái ôm vào lòng lập tức cảm thấy tủi thân.
Chi Chi vỗ vỗ anh: "Không sợ không sợ, chúng ta về nhà nha."
Cô bé lại an ủi: "Sau này em sẽ không cùng anh hai đi leo cây nữa, chúng ta cùng chơi cầu trượt nhé!"
"Đợi anh lớn thêm chút nữa, nhất định anh sẽ biết trèo cây." Tiểu Úc nắm chặt tay, sau này nhất định sẽ tặng chim nhỏ cho em gái.
Thấy Tiểu Úc không sao, Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, quyết định sau này không dẫn cậu nhóc đi chơi nữa.
Không đợi cậu thả lỏng bao lâu, đêm đó ba mẹ bên kia đã biết chuyện này từ bà Phương.
"Tô Quân Bạch, lá gan của con cũng lớn đấy, dám dẫn em trai em gái đi trèo cây, còn mang tổ chim về nhà. May là Tiểu Úc không sao, nếu như có xảy ra chuyện gì thì con cũng không đủ bồi thường."
Tô Đông Lễ cầm cây thước trong tay, giọng điệu nghiêm túc: "Đưa tay ra."
Tiểu Bạch cúi đầu không nói, hai tay chắp sau lưng, không dám đưa ra.
"Đưa tay ra."
Tiểu Bạch hoảng sợ, đưa tay ra, vừa lẩm bẩm nói: "Đâu phải con khiến cho nó gặp chuyện không may, là nó khăng khăng theo con trèo cây. Bố không tin thì có thể hỏi em gái."
“Con còn có gan nói nữa hả?” Tô Đông Lễ nghiêm giọng nói: “Chuyện con dẫn Chi Chi chạy lung tung vẫn chưa tính sổ đâu đó!”
Nói xong, ông giơ thước lên rồi đánh vào tay Tiểu Bạch, âm thanh vang dội.
Tiểu Bạch lập tức kêu lên thảm thiết: "Á, đau quá!"
"Con còn biết đau à? Khi dắt theo em trai, em gái đi quậy phá, sao không nghĩ đến hậu quả hả?"
Tô Đông Lễ lại đánh thêm một cây thước, Tiểu Bạch càng la to hơn nữa.
Chi Chi bước tới ôm lấy đùi Tô Đông Lễ, ngẩng đầu nhìn ông: "Ba ơi, đừng đánh anh hai mà, anh hai sẽ đau."
Hàn Huyên không đành lòng: "A Lễ, đừng đánh nữa, đánh hư tay rồi, sao Tiểu Bạch có thể chép sách được nữa?"
"Lần sau còn dám dẫn theo hai đứa em đi quậy phá nữa không?" Tô Đông Lễ nghiêm túc hỏi.
Trong lòng cậu cũng có ý như vậy. Sau này sẽ chỉ dẫn theo một mình em gái đi chơi, không dẫn theo tên bám đít kia nữa.
Hôm nay Tiểu Úc bị dọa cho sợ hãi, gia đình Tô Đông Lễ dẫn theo Tiểu Bạch sang xin lỗi.
"Không sao cả, trẻ con nghịch ngợm là chuyện bình thường.” Lục Thâm Ngữ nói: “Vừa vặn có thể rèn luyện lá gan của Tiểu Úc. Nhưng mà, nhóm bạn nhỏ, cây có thể trèo, nhưng không được trèo quá cao, rất nguy hiểm.”
Nghe chú nói như vậy, Tiểu Bạch lập tức lấy lại tinh thần. Chú thật tốt, có thể hiểu được cậu.
Chuyện trèo cây không có ai bị thương nên Tiểu Bạch chỉ bị bố phạt roi rồi phạt làm bài tập về nhà, sau này không được dẫn theo em trai em gái đi quậy phá nữa, phải trả lại chim nhỏ cho tổ chim trên cây. Chuyện này cứ vậy mà trôi qua.
Chuyện bị treo trên cây khiến cho Tiểu Úc sợ hãi không thôi, cậu nhóc ôm cổ mẹ cậu rồi nói: "Mẹ ơi, tối nay con muốn ngủ với em gái."
Vốn dĩ Tô Đông Lễ cảm thấy có lỗi với cậu nhóc: "Được, tối nay cháu qua nhà chú ngủ, ngủ chung với em gái."
"Cảm ơn chú ạ, có em bên cạnh con, con sẽ không sợ nữa." Tiểu Úc vô cùng vui vẻ tuột xuống khỏi lòng mẹ, nắm tay Chi Chi: “Em gái ơi, tối nay anh sẽ ngủ chung với em."
"Được ạ, anh Tiểu Úc, tối nay anh cả sẽ kể chuyện cho chúng ta nghe." Chi Chi khen ngợi: "Nghe rất hay."
"Anh cả thật là lợi hại." Tiểu Úc thuận theo lời của cô bé mà khen theo.
Tất cả mọi người đều rất vui, ngoại trừ Tiểu Bạch, vừa bị đánh vừa bị mắng còn bị phạt làm bài tập, khoảng thời gian sau không thể đưa em gái ra ngoài chơi.
Nhưng Tiểu Úc thì khác, kể từ khi bị treo trên cây, bị dọa cho sợ hãi trở về sau, cậu nhóc đã sống trong nhà họ Tô, cả ngày cùng ăn cùng ngủ với em gái, cùng ra ngoài chơi với em gái.
Được anh Tiểu Chu đưa đi học, tưới nước cho hoa, chơi trốn tìm, bắn súng nước, bơi lội, còn có nhiều trò vui khác. Nhưng tất cả trò vui này đều không có phần cho Tiểu Bạch.
Cậu chỉ có thể nhìn bằng ánh mắt trông mong, bị nhốt bên bàn chép sách.
"Anh cả, anh hai thật đáng thương. Chúng ta tìm anh hai chơi đi!"
Chi Chi cảm thấy anh hai làm bài tập quá đáng thương.
Tiểu Chu nắm lấy tay em gái, giải thích: "Em gái à, Tiểu Bạch làm sai chuyện nên bị phạt. Khi nào em ấy chép sách xong, chúng ta sẽ tìm em ấy chơi."
“Được ạ, nghe lời anh cả.” Chi Chi gật gật đầu, không hề nghĩ tới chuyện tìm anh hai chơi nữa.
Tiểu Bạch chép sách xong cũng tròn một năm, không có thời gian vui đùa ầm ĩ, mặc dù chép sách vất vả, điểm số so với trước kia lại tiến bộ rất nhiều, nhưng tính cách vẫn như cũ không thay đổi gì.
Chi Chi và Tiểu Úc có rất nhiều bạn ở trường mẫu giáo. Cả hai đều ưa nhìn, ngoại hình dễ thương xinh đẹp, cho dù là giáo viên hay bạn học đều thích chơi với hai nhóc.
Chi Chi có tính cách rất tốt, cho dù là ai cũng có thể kết bạn được nên ở trong lớp rất được hoan nghênh.
Tiểu Úc cũng rất được hoan nghênh giống như cô bé vậy. Chẳng qua là cậu không muốn chơi với người khác, cậu nhóc thầm nghĩ chỉ muốn chơi với em gái mà thôi.
Cho nên mỗi lần trong lớp có cậu bé nào nói chuyện với Chi Chi, Tiểu Úc sẽ đứng bên cạnh Chi Chi, nắm chặt tay cô bé, tuyên bố chủ quyền.
Nhưng không có tác dụng lớn, người khác muốn tìm Chi Chi để nói chuyện vẫn sẽ tìm cô bé, hơn nữa mỗi ngày sẽ mang đồ ăn ngon cho Chi Chi, tìm Chi Chi chơi trò chơi.
"Chi Chi, chúng ta cùng nhau đi trượt cầu trượt đi."
"Chi Chi, chúng ta cùng ăn táo nhỏ đi."
"Chi Chi, chúng ta cùng đi chơi trốn tìm đi."
...
Mỗi ngày khi Chi Chi đến lớp, ngoài việc học ra, xung quanh của cô bé toàn là những bạn nhỏ muốn chơi với cô bé.
Tiểu Úc ngồi bên cạnh Chi Chi, không vui nói: "Ai muốn chơi với các cậu đâu? Tớ và em gái phải làm bài tập về nhà rồi."
"Anh, em muốn chơi nhảy lò cò.” Chi Chi kéo áo của Tiểu Úc nói: “Anh, anh đi chơi với em được không?”
“Được rồi, chúng ta đi chơi nhảy lò cò thôi.” Tiểu Úc nghe được câu này của em gái, vội vàng đóng sách lại.
Nhưng những bạn nhỏ khác không vui.
"Lục Úc, vừa rồi không phải cậu nói sẽ đi làm bài tập sao? Sao lại muốn chơi nhảy lò cò chứ?"
“Tớ làm bài tập xong rồi.” Tiểu Úc nắm lấy tay Chi Chi: “Bây giờ tớ đi chơi với em gái, các cậu không làm bài sẽ bị thầy mắng đấy!”
"Em gái, chúng ta đi thôi."
Hành động này của cậu nhóc khiến nhóm bạn nhỏ rất tức giận. Lục Úc hư, muốn một mình chiếm lấy Chi Chi.
Ngày tháng tức giận của đám trẻ sẽ còn rất dài, trong ba năm học mẫu giáo, bất kể Chi Chi chơi với ai, cậu nhóc sẽ luôn ở bên cạnh cô bé.
Vấn đề là Chi Chi cũng thích chơi với Lục Úc. Cho dù đám nhóc có tức giận cũng không còn cách nào, chỉ có thể đứng nhìn.
Khi còn học tiểu học, Chi Chi và Lục Úc học cùng một lớp, hai người không chỉ có ngoại hình đẹp đẽ mà thành tích học tập còn thuộc hàng top đầu. Mỗi lần đi thi không phải Chi Chi đứng nhất thì là Lục Úc đứng đầu.
Nhưng khiến cho người ta hâm mộ không thôi chính là bọn họ cũng muốn có một thanh mai trúc mã như vậy.
Tiểu Bạch lớn hơn hai nhóc hai tuổi, đang học lớp ba, thành tích học tập cũng không tệ nhưng tính cách nghịch ngợm không thay đổi chút nào, rất quậy phá, thích giật tóc nữ sinh, còn bắt sâu lông để hù dọa mọi người.
Bởi vì chút chuyện này mà Tiểu Bạch bị không ít người phê bình. Nhưng cậu thuộc loại lành sẹo quên đau, không hề quản được tính cách ngang bướng đó của cậu.
Đã ba năm kể từ khi Lục Úc bị treo trên cây và Tiểu Bạch bị ba đánh vào lòng bàn tay. Hiện giờ cậu đã quên mất chuyện đó từ lâu.
Cho nên Tiểu Bạch lại bắt đầu tác yêu tác quái. Bởi vì muốn khoe cô em gái xinh đẹp dễ thương của cậu nên khi Tiểu Bạch ở trường học thường xuyên đi tìm Chi Chi.
Cậu dẫn cô bé đến sân thể dục để chơi bóng, đá cầu, nhảy dây, quay con quay, chơi nhiều trò chơi khác mà chỉ con trai mới chơi.
Chi Chi cũng cảm thấy hứng thú, có đôi khi còn chơi hay hơn cả Tiểu Bạch. Chuyện này khiến cậu rất mất mặt trước mặt em gái.
Một đứa thì cũng thôi đi, Tiểu Úc theo đuôi cũng chơi tốt hơn Tiểu Bạch cậu, chuyện này khiến cho địa vị anh trai toàn năng của cậu khó mà giữ được.
Vì thế Tiểu Bạch thường xuyên tìm một số trò chơi có độ khó cao để chỉnh Tiểu Úc nhưng kết quả cũng không được như ý của cậu. Tiểu Úc có thể giải quyết một cách hoàn hảo.
Hơn nữa Tiểu Úc cũng rất có hứng thú, cho rằng đây là anh Tiểu Bạch quan tâm cậu, bởi vậy còn cảm ơn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch: "..."
Tiểu Bạch không nói gì nhưng cũng rất nghẹn khuất.
Không ngờ bây giờ thằng nhóc Tiểu Úc lại lợi hại như vậy. Thế là cậu đã tìm một khối Rubik rất khó để cho Tiểu Úc chơi.
Trước khi khôi phục lại khối Rubik, không thể đến tìm em Chi Chi để chơi cùng.
Vì thế, tuần đó là những ngày vui nhất của Tiểu Bạch. Cậu có thể dẫn em gái đi khắp nơi để khoe khoang, đây là em gái đáng yêu nhất của cậu.
Nhưng chỉ sau một tuần vui vẻ, Tiểu Úc đã khôi phục được khối Rubik, muốn quay lại cướp em gái của Tiểu Bạch thêm lần nữa.
Vì vậy Tiểu Bạch lại đi tìm một cái Cửu Liên Hoàn rất khó giải, lần này mới giữ chân được Tiểu Úc.
Tiểu Bạch vui vẻ không thôi.
Chi Chi có tính cách tốt, thích cười, thích chơi, yêu học tập.
Không phải cô bé dành hết tất cả thời gian để chạy loạn theo anh hai. Cô bé còn đi theo anh cả cùng nhau học tập.
Anh cả học rất giỏi, môn nào cũng tròn điểm, không những đứng nhất lớp mà còn đứng nhất khối, còn nhảy hai lớp liên tiếp. Hiện tại anh cả đã học lớp năm, thành tích học tập của anh cả cũng không hề thua kém các bạn học cùng lớp năm.
Chi Chi rất sùng bái anh cả học bá. Sau khi tan học, cô sẽ dành một nửa thời gian để học cùng với anh cả của cô.
Cô bé cũng rất thông minh, có một số đề của anh cả nhìn thoáng qua đã hiểu nên thành tích học tập của cô cũng bay lên như gắn tên lửa, thậm chí còn tốt hơn trước kia rất nhiều.
Đối với chuyện Tiểu Chu nhảy lớp, Tiểu Bạch không tỏ vẻ gì, nên chơi gì thì cứ chơi nấy.
Đợi đến một ngày nào đó đột nhiên biết tin em gái của cậu và Tiểu Úc mỗi năm nhảy một lớp, nhảy lên lớp hai, nhảy lên lớp bốn, khi lên tới lớp năm học cùng với Tiểu Bạch cậu thì cậu mới có cảm giác hối hận sâu sắc vì không có cố gắng học tập cho tốt, lại bị hai đứa nó bắt kịp.
Vì thế Tiểu Bạch cũng bắt đầu cố gắng học tập để làm gương cho em gái.
Trước sự thay đổi này của cậu, người vui nhất chính là Hàn Huyên và Tô Đông Lễ. Cả hai người họ luôn phải mất bình tĩnh với cậu nhóc này, không ngờ tới chuyện Chi Chi nhảy lớp có thể kích thích cậu.
Đây là một chuyện tốt. Nếu cậu không quậy, sẽ không có phụ huynh tìm đến cửa nữa.
Dù Tiểu Bạch cố gắng học tập nhưng cũng không đuổi kịp để vượt qua em gái của cậu và Tiểu Úc, lần nào cũng bị hai người họ áp đảo.
Sau đó, cậu cảm thấy học cùng một lớp với em gái cậu cũng tốt, như vậy có thể chăm sóc cho em gái, không để cho em gái bị người khác bắt nạt được.
Nhưng không ngờ hai người kia lại không đợi cậu, lên cấp hai lại nhảy thêm một lớp nữa. Khi hai người họ tham gia thi vào cấp ba, Tiểu Bạch còn đang học lớp chín ở cấp hai.
Chuyện này khiến cho cậu nhóc bị nghẹn khuất muốn chết. Nhưng may mắn là sau đó cậu nhóc đã được đỗ vào trường cấp ba mà em gái cậu đang theo học, chẳng qua là cậu nhóc lại trở thành đàn em lớp dưới.
Em gái cậu và Tiểu Úc đã trở thành nhân vật quan trọng trong trường, một người thì trở thành hoa khôi học đường mới, còn một người thì trở thành nam sinh đẹp trai nhất trường, được rất nhiều người yêu thích.
Mỗi ngày Chi Chi và Lục Úc đều như hình với bóng. Tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận hai người họ là một đôi.
Đương nhiên người khác cũng chưa từng bỏ cuộc nên đã tiến tới để tỏ tình với Chi Chi và Lục Úc, nhưng kết quả như mọi người có thể tưởng tượng, bọn họ bị từ chối một cách dịu dàng lịch sự.
Tất cả mọi người biết được kết quả này cũng không cảm thấy bất ngờ gì, ngược lại còn cảm thấy hai người họ vô cùng xứng đôi.
Vì thế Tiểu Bạch vừa mới bắt đầu cuộc sống trung học của mình đã ngày ngày nghe thấy chuyện em gái của anh đang yêu đương cùng với Lục Úc.
Chuyện này khiến anh tức giận không thôi, giữa trưa tan học Tiểu Bạch bắt gặp em gái và Lục Úc ở căng tin.
"Nghe nói hai đứa đang yêu đương à?"
"Tôi cảnh cáo thằng nhóc nhà cậu, đừng bao giờ có ý đồ với em gái tôi. Nếu cậu dám ảnh hưởng đến chuyện học tập của em ấy thì tôi sẽ cho cậu đẹp mặt."
Tiểu Bạch rất không khách khí trừng mắt nhìn Lục Úc.
"Anh hai, anh ăn đùi gà không? Ở trường mới còn chưa quen sao? Có cần chúng em phụ đạo giúp anh không?"
Lục Úc liên tiếp hỏi ra ba câu hỏi khiến cho Tiểu Bạch ngơ ngác.
"Cậu đừng có nói lảng sang chuyện khác với tôi."
"Nói lảng sang chuyện khác gì?" Tô Cảnh Chu cũng bưng một cái đĩa đi tới: "Đùi gà cho anh được không? Vừa hay không giành kịp, cảm ơn."
Năm nay anh cả là học sinh cuối cấp ba. Lẽ ra anh có thể được vào thẳng một trường đại học trọng điểm nhưng anh đã chọn ở lại trường để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Anh muốn cảm nhận thanh xuân, muốn ở cùng với em trai, em gái thêm một năm nữa.
"Đại Chu, anh tới thật đúng lúc. Có phải hai bọn nó đang yêu đương không?" Tiểu Bạch lên án nói: "Sao anh lại không thèm quan tâm vậy?"
“Học sinh trung học yêu đương không phải là rất bình thường à?” Tô Cảnh Chu liếc Tiểu Bạch một cái: “Hơn nữa, bọn nó cũng không bị ảnh hưởng học tập.”
"Đại Chu, cái đồ phản bội nhà anh. Trước kia anh không nói như vậy." Tiểu Bạch không dám tin, mới qua bao lâu mà anh cả đã có thể có suy nghĩ như vậy chứ?
Tô Cảnh Chu cây ngay không sợ chết đứng nói: "Trước kia anh đâu có nói gì đâu, đều là tự em nói, đừng đổ thừa cho anh."
"Anh..."
Câu nói của Tiểu Bạch bị một giọng nữ dịu dàng cắt ngang.
"Tôi đến trễ rồi."
"Không sao."
Tử Nhan bưng một cái đĩa ngồi xuống bên cạnh Tô Cảnh Chu, anh thừa cơ hội đưa cho cô nàng một cái đùi gà lớn.
"Cảm ơn."
"Không có gì, ăn nhiều một chút."
Hai người liếc mắt đưa tình khiến cho cả người Tiểu Bạch trở nên ngơ ngác.
"Cái tình huống gì vậy?"
Chi Chi ngồi đối diện ho khan một cái, đá chân cậu, nhỏ giọng nói với cậu: "Có lẽ sau này chị ấy sẽ trở thành chị dâu của chúng ta đó."
Mối quan hệ giữa anh cả với chị Tử Nhan vẫn chưa xác định nhưng cô cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, nhất định có hy vọng.
"Cái quỷ gì thế?"
Tiểu Bạch rất chi là khiếp sợ. Khó trách anh Đại Chu sẽ làm phản, mấu chốt là chính anh cả cũng đã tìm được đối tượng rồi!
Sao anh có thể chịu được cơ chứ?
"Anh hai, yêu đương không nhất định là chuyện xấu, có đôi khi sẽ khiến đôi bên trở nên tốt hơn."
Chi Chi nhíu mày nhìn anh: "Anh hai cũng có thể."
"Anh không cần."
Lục Úc tiếp lời nói: "Anh hai không có ai thích hả? Không sao cả, chúng em có thể giới thiệu giúp anh."
Tiểu Bạch khó thở: "Cút."
Có biết nói chuyện hay không? Tiểu Bạch anh ưu tú như vậy, sao không có ai thích cho được.
"Ồ."
Lục Úc cũng không để ý, anh gắp thịt cho Chi Chi ăn: "Chi Chi ăn nhiều một chút, chiều nay còn có tiết thể dục, có lẽ sẽ chạy vòng đó."
Chi Chi gật đầu: "Ừm, ăn cơm xong chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn vặt, lúc đói bụng thì ăn."
“Ừ."
Hai người bọn họ đang nói chuyện nhưng Tiểu Bạch không thể tiếp lời để nói, quay đầu nhìn về phía Đại Chu, phát hiện anh cả đang nói chuyện với nữ sinh kia rất vui vẻ.
“Đề lúc sáng chúng ta vẫn chưa làm xong, sau khi ăn cơm xong thì hai ta tiếp tục thảo luận." Giọng nói của Tử Nhan dịu dàng: " Chiều nay tôi muốn đi tới phòng vẽ tranh, chỉ có thời gian giữa trưa thôi."
Tô Cảnh Chu vừa chậm rãi ăn cơm, vừa quay qua nói với cô: "Thời gian giữa trưa cũng đủ rồi. Cậu ăn từ từ, ăn xong chúng ta đi thư viện."
"Ừm."
Tiểu Bạch không theo kịp cuộc nói chuyện của hai người, tức giận nói: "Này, các người đủ rồi đó, ăn cơm còn nói gì đó?"
"Anh hai, từ từ ăn cơm, chúng em đi siêu thị đây."
Chi Chi và Lục Úc cùng nhau rời đi.
"Tiểu Bạch, từ từ ăn, bọn anh cũng đi thư viện đây."
Tô Cảnh Chu và Tử Nhan cũng rời đi.
Để lại Tiểu Bạch căm giận ăn cơm một mình, sau khi ăn xong thì bị người trong khuôn viên trường ngăn lại.
"Làm gì? Muốn tỏ tình hả? Cũng không phải không..."
Anh chưa nói hết câu thì đã bị một nữ sinh cắt ngang.
"Thật xin lỗi, tôi là học sinh mới, cho hỏi phòng giáo vụ ở đâu vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT