Hai bé con nghe mẹ nói ra mở cửa thì nhanh chóng trượt xuống giường, so với Lục Úc còn chạy nhanh hơn.

Cửa phòng đã đóng lại, hai bé quá thấp, không cầm được tay nắm cửa. Hai bé gấp gáp đập cửa phòng, gọi bố nhanh chóng ra mở cửa.

""Bố đến đây, đừng vội.""

Lục Úc đi đến mở cửa ra, vừa mở đã thấy Tô Chi đứng ngoài cửa. Cô mặc áo màu trắng quần tây dài đen, trên đầu đội mũ đen, là phong cách ăn mặc quen thuộc của cô.

Cô đứng ngoài cửa, dịu dàng cười nhìn họ: ""Chào buổi tối, nhớ em không?""

Lục Úc tiến lên ôm cô: ""Nhớ.""

""Trước khi đến sao không báo một tiếng, anh đi đón em.""

Trời tối, mình cô đến không an toàn.

Tô Chi cũng ôm lấy anh: ""Muốn cho mấy bố con một bất ngờ mà.""

""Ừm."" Lục Úc thấp giọng cười một tiếng, anh rất thích sự ngạc nhiên này.

""Mẹ, mẹ, mẹ đến rồi, tụi con rất nhớ mẹ.""

Hai bé con chạy đến ôm đùi Tô Chi nói mình nhớ mẹ đến thế này, mới chỉ một ngày không gặp mà hai bé đã rất muốn mẹ ôm.

""Mẹ ôm một cái.""

Lục Úc đành phải buông Tô Chi ra. Hai đứa nhỏ chạy đến, Tô Chi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy hai đứa nhỏ.

Người hai bé mềm mại, vừa tắm xong nên trên người có mùi sữa rất thơm, càng nhìn càng thấy mềm mại đáng yêu.

""Mẹ cũng nhớ bé cưng, tối nay mẹ ngủ với các con được không?""

""Dạ.""

Tiểu Dật và Tiểu Viện vô cùng vui vẻ.

""Chúng con muốn ngủ với mẹ.""

Các bé vốn nhớ mẹ, có thể cùng mẹ ngủ thì đương nhiên vô cùng vui vẻ.

Tiếng động bên này không nhỏ, An Thời ở phòng bên cạnh nên mở cửa ra nhìn.

Thấy Tô Chi thì cười nói: ""A... Tô Chi đến thăm à?""

An Nhiễm Tâm cũng ló đầu ra, nhìn Tô Chi ngẩn người nói: ""Chào chị gái.""

Chị gái thật xinh đẹp nha, còn rất ngầu nữa.

""Chào em.""

Tô Chi cười đáp lại.

Sau khi nói mấy câu, hai nhà quay về phòng của mình.

An Tâm Nhiễm buồn bã hỏi bố: ""Bố, sao mẹ không đến? Con cũng nhớ mẹ.""

""Mẹ con rất bận, có lẽ bây giờ đã đi ngủ rồi, chúng ta đừng quấy rầy mẹ.""

An Thời xoa đầu cô bé: ""Sao vậy? Không thích ở cùng bố sao?""

""Thích."" An Tâm Nhiễm lại bổ sung thêm một câu: ""Nhưng ở với mẹ càng thích hơn.""

An Thời: ""...""

Trái tim đau quá con.

Tô Chi và Lục Úc mang theo hai đứa bé đi vào rồi đóng cửa lại.

Bọn họ đều đã tắm. Tô Chi vừa đến, mấy người nói chuyện một lúc rồi cô đi tắm rửa, vừa ra ngoài đã thấy ba người đang ngồi trên giường nhìn mình.

""Sao vậy?""

""Mẹ, ngày mai mẹ cùng bọn con đi chơi sao?""

Hôm nay Tiểu Viện chơi trượt cỏ rất vui, cô bé cũng muốn mẹ chơi cùng mình.

""Ngày mai còn có trò chơi vui hơn, mẹ đi cùng chúng con đúng không?"" Tiểu Dật cũng nói.

Cho dù Lục Úc không nói gì nhưng từ ánh mắt của anh cũng có thể thấy được anh có chung suy nghĩ với tụi nhỏ.

""Mấy ngày nữa mẹ sẽ ở cùng với mọi người, được không?""

Tô Chi đi công tác, đúng lúc cách nơi này không xa nên cô tự lái xe đến.

Ngày mai cô phải hoàn thành nhiệm vụ của chuyến công tác này, thuận lợi thì ba ngày sẽ kết thúc, cô có thể ở lại chờ chương trình quay xong rồi cùng họ đi chơi.

""Được ạ! Tụi con có thể cùng chơi với mẹ rồi!""

Hai đứa nhỏ vui mừng khoa tay múa chân.

Con vui vẻ, người làm bố mẹ như họ tất nhiên cũng vui vẻ.

Chiếc giường này đủ lớn, bốn người ngủ cũng không thành vấn đề. Hai đứa nhỏ nằm ở giữa, Tô Chi và Lục Úc cách nhau rất xa, chỉ có thể chờ hai đứa nhỏ ngủ rồi hai người mới nằm cạnh nhau ngủ.

Lục Úc ôm lấy Tô Chi: ""Em đến khi nào vậy? Chờ lâu lắm không?""

""Khoảng bảy giờ, ở bên ngoài ăn cơm tối xong mới đến.""

Tô Chi căn thời gian rất tốt, bọn họ cũng chuẩn bị đi ngủ, không tạo ra rắc rối không cần thiết nào.

""Ừm, lần sau đến nhớ nói cho anh, anh đi đón em.""

Đương nhiên Lục Úc thích bất ngờ, nhưng anh càng muốn tự mình đi đón Tô Chi, đi đón người anh yêu hơn.

""Được, hôm nay anh vất vả rồi."" Tô Chi nói: ""Thể hiện không tệ, ngày mai tiếp tục phát huy.""

""Được.""

""Ngủ ngon.""

""Ngủ ngon.""

Ngày hôm sau hai đứa nhỏ tỉnh dậy phát hiện mình nằm ở một bên, còn bố thì ôm mẹ nằm ở một bên.

Các bé nhớ rõ tối hôm qua mình không có ngủ như vậy, hôm qua mẹ còn ôm các bé mà!

""Bố mẹ, dậy thôi.""

Tô Chi và Lục Úc tỉnh lại trong tiếng gọi của hai bé, hạnh phúc nhận lời hỏi thăm ân cần từ các bé.

""Tiểu Dật, Tiểu Viện, chào buổi sáng.""

""Bố mẹ, chào buổi sáng.""

Tô Chi và Lục Úc mỗi người phụ trách một đứa bé, sau khi mặc quần áo tử tế đã gần đến giờ tập trung.

Lục Úc dặn dò cẩn thận: ""Ra ngoài nhớ chú ý an toàn, kết thúc công việc thì nói cho anh biết.""

""Em biết rồi, không cần lo cho em, dẫn con đi chơi đi.""

Tô Chi không đi cùng họ, chờ họ đi rồi cô mới ra khỏi phòng.

Mặc dù hai đứa nhỏ muốn ở bên mẹ nhưng mẹ đã nói mấy ngày nữa sẽ chơi với hai bé, lần này chỉ có bố chơi với các bé.

""Chào buổi sáng mọi người.""

""Chào buổi sáng, chúng ta cần làm đồ ăn sáng.""

Mấy bố sẽ tự làm bữa sáng, sau một khoảng thời gian hỗn loạn, cuối cùng các bố cũng chuẩn bị xong đồ ăn sáng cho các bé.

Mặc dù bữa sáng không quá ngon nhưng đây cũng là những món ăn họ làm bằng cả tấm lòng.

Trong không khí đấu trí đấu dũng của các bố và các bé, bữa ăn sáng đầu tiên khi rời khỏi nhà cuối cùng cũng giải quyết xong.

""Ha ha ha, các bé con ghét bỏ bữa sáng bố làm.""

""Nhìn đúng là không ngon lắm hahahaha.""

""Tôi không chê, ông xã nhà tôi bằng nửa họ thì tôi đã vui đến chết rồi.""

Sau khi làm xong bữa sáng, năm nhóm lại tập hợp ở địa điểm ngày hôm qua.

Đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ hôm nay.

""Chào buổi sáng mọi người, tối hôm qua mọi người ngủ ngon không?""

Người khác ngủ ngon hay không thì không biết, nhưng Hồng Kha là người đầu tiên ngủ không ngon.

Tối hôm qua Hồng Nghiên Nghiên vẫn luôn gào khóc muốn tìm mẹ, muốn tìm Lily đi ngủ cùng cô bé.

Anh ta dỗ kiểu gì cũng không được, mãi đến nửa đêm cô bé khóc mệt rồi anh ta mới có thể ngủ được. Ngủ chưa được bao lâu thì trời đã sáng, hành trình mới lại bắt đầu.

Mấy cặp bố con khác khá hòa thuận với nhau, không mệt như Hồng Nghiên Nghiên.

Chỉ có Hồng Kha tinh thần không quá tốt, so sánh anh ta với Lục Úc đúng là khác nhau như trời với đất.

""Tinh thần thần tượng nhà tôi rất tốt nha, chắc chắn tối qua Chi Chi đã đến.""

""Tôi cũng đoán vậy, chắc chắn Chi Chi đã qua thăm.""

""Gia đình họ thật hạnh phúc, đáng tiếc chúng ta không thấy họ sinh hoạt với nhau như thế nào.""

Đó là chuyện mà mọi người tiếc nuối.

Đạo diễn nói: ""Tất cả mọi người đến đủ rồi, tôi sẽ nói một chút về nhiệm vụ ngày hôm nay.""

""Nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản, mọi người ngồi thuyền đến tổ chức sinh nhật tám mươi hai cho bà cụ ở thôn đối diện.""

""Con trai của bà cụ làm việc ở xa không về được nên đã cố ý nhờ chương trình của chúng ta hỗ trợ chuyện này.""

""Mọi người hãy làm một bữa trưa phong phú và bánh sinh nhật. Chúng tôi đã chuẩn bị xong nguyên liệu, những việc còn lại mọi người sẽ tự hoàn thành.""

""Bây giờ mời mọi người xuất phát.""

Nhiệm vụ hôm nay có thể nói là đơn giản mà cũng có thể nói là khó, ai trong số họ biết làm bánh gato chứ?

Đoàn người đi đến sông lớn, bên bờ sông có mấy chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền có nhân viên công tác đang chờ họ qua.

Năm nhóm bố con tách nhau ra đi.

Sau khi Tiểu Dật và Tiểu Viện lên thuyền ngồi còn vui vẻ vỗ tay: ""Chơi thật vui, bố nhìn xem, trong nước có cá.""

""Bố thấy rồi, đừng nghịch, cẩn thận ngã xuống nước.""

Thuyền này là thuyền trúc kiểu cũ, hai bên rất thấp, còn dễ bị lật, không cẩn thận sẽ ngã xuống.

Hai cánh tay Lục Úc che chở cho hai đứa nhỏ.

""Bố, lần sau chúng ta cũng gọi mẹ đến ngồi thuyền được không?""

""Được.""

""Lần sau chúng ta cùng nhau ngồi.""

Lục Úc bảo vệ hai bé con rất tốt, cũng rất kiên nhẫn trả lời câu hỏi của hai bé, rất ra dáng một người đàn ông tốt.

Các bé con khác cũng rất vui vì được ngồi thuyền. Nghiêm Thuật ỷ tay dài còn dùng tay nghịch nước, kết quả do cậu bé quá nặng, thiếu chút nữa còn làm lật cả thuyền.

Dọa Nghiêm Vệ Gia sợ gần chết.

""Tiểu Thuật, con đừng nghịch nước nữa, thuyền suýt lật rồi.""

""Con chỉ nghịch một chút thôi.""

Nghiêm Thuật tự biết mình đuối lí, cậu bé không dám nghịch nước nữa, ngồi vào giữa thuyền.

""Ha ha ha, lần nào nhìn thấy Nghiêm Vệ Gia tôi cũng chết cười.""

""Nghiêm Vệ Gia quá đáng thương, nhỏ yếu, bất lực.""

Ba nhóm bố con còn lại ngồi an ổn trên thuyền, không có xảy ra chuyện gì chấn động lòng người.

Sau khi thuyền cập bờ, mọi người đi xuống, dưới sự chỉ dẫn của tổ chương trình, bọn họ đi đến nhà bà cụ.

Trong nhà chỉ có một mình bà cụ. Nhà là nhà bạt, bà cụ đang ngồi trước nhà, chắc là đang chờ người.

""Cháu chào bà, chúng cháu là bạn của con bà. Hôm nay chúng cháu đến để tổ chức sinh nhật cho bà.""

Bà cụ đã lớn tuổi, thính giác có hơi không tốt. Họ phải nói thêm mấy lần nữa bà cụ mới hiểu được ý. Sau khi biết con trai mình nhờ họ tổ chức sinh nhật cho bà, nước mắt bà lập tức chảy xuống.

""Cảm ơn, cảm ơn các cháu.""

""Bà đừng khách sáo, bà, hôm nay bà là thọ tinh (1), bà đừng khóc.""

(1) chủ nhân tiệc sinh nhật

""Đúng, phải thật vui.""

Mấy ông bố nhanh chóng trấn an tâm trạng của bà cụ, động viên xong bọn họ bắt đầu làm nhiệm vụ hôm nay, làm một bữa cơm trưa phong phú để chúc mừng sinh nhật bà cụ.

""Mọi người có thể ăn cay được không? Nồi thịt dê này, tôi bỏ ớt.""

""Tôi có thể ăn một chút, đừng để cay quá.""

""Mấy đứa nhỏ ăn gì? Nhớ chuẩn bị đồ ăn dinh dưỡng cho các bé.""

""Cơm đùi gà thì sao? Thêm trứng hấp nữa, đủ dinh dưỡng.""

""Thêm chút rau quả, cân đối dinh dưỡng.""

""Được, chúng ta phân công công việc. Tôi chỉ biết xào rau xanh đơn giản, không làm những loại thịt phức tạp.""

""Tôi chỉ biết nấu cháo, không xào rau.""

""Không biết thì học, chúng tôi cũng đâu biết.""

""Để tôi, tôi biết sơ sơ.""

Lục Úc lên tiếng, sau khi ở bên Tô Chi, hai người thường xuyên cùng nhau nấu cơm, tay nghề của anh đều do Tô Chi dạy dỗ.

""Người anh em, anh đỉnh đấy. Vậy mấy loại thịt này giao hết cho anh.""

""Được, các anh rửa sạch rồi để đó, tôi sẽ làm.""

Kĩ năng thái thịt của Lục Úc cũng không tệ, lát thịt cắt ra rất mỏng, nhìn là biết người thường xuyên nấu cơm.

Mấy ông bố rửa rau, thái thịt, vo gạo nấu cơm, chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Mấy đứa nhỏ được đến nơi mới nên đối với cái gì cũng cảm thấy mới mẻ. Mấy bé vây quanh một chỗ xem kiến dọn nhà.

""Thật là nhiều kiến nha.""

""Không thể chạm vào đâu, sẽ bị cắn tay đó.""

""Mẹ nói kiến dọn nhà trời sẽ mưa.""

""A, mưa chơi rất vui, chúng ta có thể nghịch nước.""

""Không thể nghịch nước, bố sẽ đánh mông đó.""

""Cái này không thể chơi, cái kia cũng không thể chơi, vậy chúng ta có thể làm gì?""

Lúc này đạo diễn thông báo cho các bé một nhiệm vụ nhỏ.

""Các bạn nhỏ có muốn ăn kẹo và chơi đồ chơi không?""

""Muốn ạ.""

""Các cháu hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ, sau khi kết thúc chú sẽ phát kẹo cho các cháu, được không?""

""Nhiệm vụ gì ạ?""

""Hát múa chúc mừng sinh nhật tại sinh nhật của bà, tất cả các bạn nhỏ đều tham gia.""

Đạo diễn sợ các bé nghe không hiểu nên lại nói thêm lần nữa.

Những đứa bé lớn một chút đều nghe hiểu.

Nghiêm Thuật chỉ Lam Tinh Tập nói: ""Lam Tinh Tập biết hát múa, để bạn ấy nhảy có được không không ạ?""

Tuổi của Lam Tinh Tập bằng tuổi Nghiêm Thuật, hai cậu bé học chung một trường, không cùng lớp nhưng Nghiêm Thuật thường nghe giáo viên khen ngợi Lam Tinh Tập là một bạn nhỏ rất đa tài.

Lam Tinh Tập biết hát nhảy, ở trước mặt người nhà cậu bé rất dũng cảm, nhưng ở ngoài cậu bé hay xấu hổ.

Giáo viên dạy nhảy của bé đã nói với cậu bé rằng không thể xấu hổ, phải dũng cảm hơn, phải giống như bố của bé vậy.

Lam Tinh Tập cũng muốn giống như bố, nhưng cậu bé căng thẳng thì sẽ dễ xảy ra lỗi.

Cậu bé không nói lời nào, mọi người nghĩ cậu bé không muốn.

""Không phải ở trường học cậu hát nhảy tốt lắm sao, cậu không muốn nhảy cho chúng tớ xem sao?""

""Anh, anh nhảy đi, bọn em cũng muốn xem.""

""Nhảy, nhảy, nhảy.""

Mấy bạn nhỏ đều vỗ tay, thiếu chút nữa còn kêu to.

Lam Tinh Tập hơi đỏ mặt khi đối mặt với cảnh tượng này, cậu bé có hơi xấu hổ.

""Tinh Tinh quá nhút nhát, cậu bé nhảy rất đẹp.""

""Đúng vậy, tôi đã thấy cậu bé nhảy trên Weibo, rất chuyên nghiệp.""

""Các bạn nhỏ, không phải cậu ấy không muốn mà là cậu bé ngại nha.""

Cư dân mạng biết chuyện này nhưng các bạn nhỏ không biết, các bé vẫn còn đang ồn ào vỗ tay.

Sau khi mấy ông bố biết chuyện bên này cũng không quản các bé.

Lam Kiệt cũng hi vọng con mình có thể dũng cảm hơn chút, hi vọng cậu bé có can đảm thể hiện bản thân trước mặt người ngoài.

Điều này tốt cho lòng dũng cảm và cả cuộc sống sau này của cậu bé.

Các bạn nhỏ vẫn tiếp tục vỗ tay, khuôn mặt nhỏ của Lam Tinh Tập đỏ lên, cậu bé cũng không nói là từ chối hay là đồng ý.

Ngay lúc cậu bé đang khó xử, các bé khác chạy đến.

Tiểu Viện đứng trước mặt cậu bé nói: ""Anh biết ca hát nhảy múa sao, oa, thật lợi hại.""

""Anh, anh có thể dạy em một chút không? Em cũng muốn nhảy cho mẹ xem, anh trai cũng đến đây đi, anh trai em cũng muốn học.""

Tiểu Viện chớp đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn cậu bé khiến người khác không từ chối được.

Tiểu Dật cũng chạy đến đứng cạnh em gái, đáng yêu nói: ""Anh, em cũng muốn học nhảy hát, anh dạy chúng em nhảy đi.""

Hai đứa nhỏ khiến cậu bé không từ chối được.

Cuối cùng Lam Tinh Tập cũng đỏ mặt gật đầu.

An Tâm Nhiễm cũng đi đến: ""Em trai, em cũng dạy chị đi, chị cũng muốn học.""

Những bạn nhỏ khác đều chạy đến vây quanh Lam Tinh Tập, líu ríu nói cậu bé dạy mình nhảy.

Đối mặt với cảnh này, Lam Tinh Tập vui hơn, cậu bé hồi hộp đồng ý.

""Anh, anh dạy các em nhảy.""

""Phải học thật chăm đó.""

""Được nha! Anh, chúng em sẽ học thật tốt!"

Bạn nhỏ vui vẻ vỗ tay, dưới sự sắp xếp của Lam Tinh Tập, các bé ngoan ngoãn đứng thành một hàng chờ cậu bé dạy.

Cậu bé biết nhảy bài hát sinh nhật, bài hát đầu tiên cậu bé học cũng chính là bài này.

Thật ra cậu bé thích nhất là hip-hop, động tác rất ngầu, nhạc nền cũng rất hay.

""Được, nhảy bài chúc mừng sinh nhật.""

Lam Tinh Tập bắt đầu chuẩn bị, cậu bé đứng ở vị trí đầu để nhảy mẫu cho các bé.

Cơ thể của cậu bé nhỏ nhắn nhưng lực nhảy không hề nhỏ, động tác tư thế đều rất tuyệt, vô cùng chuẩn, cũng rất đẹp.

""Anh thật tuyệt! Nhìn đẹp lắm!""

Mấy đứa nhỏ vô cùng nể tình mà vỗ tay khen hay, việc này cũng khiến Lam Tinh Tập cười tươi hơn, cậu bé càng dũng cảm hơn.

Sau khi cậu bé nhảy xong một lần lại dạy thêm các bạn nhỏ lần nữa, dạy rất chân thành.

Bài hát này rất đơn giản, sau khi Lam Tinh Tập dạy xong, các bạn nhỏ đều đã học được nhưng không tự nhảy một mình được.

Lam Tinh Tập cũng không sợ phiền, cậu lại dạy thêm cho các bé.

""Các bạn nhỏ yêu thương nhau ghê, cảnh này đẹp quá.""

""Tiểu Viện thật tốt. Tiểu Tinh Tinh ngại nhảy một mình, bé chủ động tham gia, còn kéo theo các bé khác tham gia nữa.""

""Đúng vậy, Tiểu Viện đúng là một thiên sứ nhỏ.""

Dưới sự cố gắng của Lam Tinh Tập, cuối cùng các bạn nhỏ cũng nhớ sơ sơ được bài hát, lát nữa lúc nhảy cậu bé sẽ nhảy phía trước.

Các bé cố gắng ở bên này, các bố ở bên kia cũng đang cố gắng.

Mấy ông bố phải làm đồ ăn, còn phải làm một chiếc bánh gato lớn, trình độ bên này có hạn, lại còn không có lò nướng.

Bọn họ tự nhào bột để lên men, học theo video dùng nồi cơm điện làm một chiếc bánh gato nhỏ. Sau khi làm xong bơ, họ lại quét bơ lên mặt bánh gato tạo thành hình bông hoa.

""Bố, cái đống này là gì vậy ạ?""

""Tảng đá đó, buổi sáng chúng ta mới chơi mà.""

""Trên bánh gato sao lại có tảng đá chứ? Có thể ăn được sao?""

""...""

Hồng Kha đang muốn tạo một bông hoa xinh đẹp dừng tay lại, nở một nụ cười thân thiện nói: ""Cô nhóc, đây không phải tảng đá, đây là hoa.""

""Oa, hoa nhà chú là thế này sao?""

Tiểu Viện mở to mắt, kinh ngạc lên tiếng.

Những bạn nhỏ khác cũng rất ngạc nhiên.

"Đây là lần đầu tiên tớ thấy hoa giống đá thế này đó.""

Hồng Kha: ""...""

Mặt để mất cũng không còn.

""Ha ha ha, tôi không nhịn được nữa, tôi cười muốn chết rồi.""

""Mấy đứa nhỏ hài xỉu..""

""Tôi rất muốn hỏi cảm nhận của Hồng Kha là gì khi bị mấy đứa nhỏ chất vấn.""

""Hồng Kha: Đừng hỏi, mệt tâm.""

""Ha ha ha, tôi cũng không biết làm thế nào, giống hệt người mới học.""

Cuối cùng dưới sự kiên trì cố gắng của Hồng Kha, hoa trên bánh gato cũng đã hoàn thành.

Anh ta còn tìm thêm mấy ngọn nến sinh nhật ở bên chỗ tổ chương trình, đợi lúc ăn cơm sẽ thắp.

Lúc này Lục Úc trong phòng bếp đang nấu cơm như đầu bếp. Anh cầm chảo lên, xào nấu rất thuần thục.

Mấy ông bố khác vừa nhìn vừa cảm thán.

Trong phòng bếp nhanh chóng xuất hiện mùi thức ăn mê người. Sau khi nấu xong đồ ăn, Lục Úc cho mấy người họ nếm thử.

"Được đó, ăn rất ngon, không thua đầu bếp chút nào.""

""Lục Úc, không ngờ đó, anh nấu cơm ngon thật.""

Tiêu chuẩn nấu cơm của Lục Úc vượt qua cả tưởng tượng của họ, có thể sánh ngang được với đầu bếp rồi.

""Wow, mấy năm nay thần tượng thay đổi thật lớn, lúc trước tôi nhớ rằng anh ấy không biết nấu cơm.""

""Bạn còn không nhìn xem thần tượng mình cưới ai. Chi Chi nấu ăn ngon như vậy, chắc chắn anh ấy học theo Chi Chi.""

""Nhìn thật đẹp mắt, ăn chắc chắn rất ngon, muốn ăn thử quá.""

Các cô không ăn được, chỉ có thể nhìn.

Mấy món ăn ngon đều do Lục Úc làm. Mấy ông bố khác ở bên cạnh hỗ trợ, Lục Úc cần gì họ đưa đó.

Mấy người phối hợp rất ăn ý, cuối cùng Lục Úc cũng nấu xong món chính cuối cùng rồi bày ra đĩa.

""Xong rồi.""

""An Thời, không phải anh muốn nấu đồ chay sao? Nấu đồ chay giao cho anh.""

Công việc của Lục Úc đã hoàn thành, anh cởi tạp dề đưa cho An Thời.

An Thời nói muốn nấu thức ăn chay, anh ta cũng chỉ nấu món đơn giản.

Lam Kiệt và Nghiêm Vệ Gia ở ngoài sắp xếp chỗ ngồi, đặt bánh gato tự làm vào chính giữa.

Chiếc bàn bên cạnh bày những món ăn đầy màu sắc, tất cả đã chuẩn bị xong.

Bọn họ mời bà cụ và mấy đứa trẻ đang chơi vào.

Ở thôn này không chỉ có mình bà cụ mà còn có những người dân khác, họ cũng mời những người khác tới.

Hôm nay họ nấu không ít đồ ăn, đầy cả một bàn, thêm mấy người nữa cũng không sao.

Bà cụ là thọ tinh, ngồi ở vị trí chính giữa nhận lời chúc của mọi người, vui đến mức nước mắt cũng chảy ra.

Hồng Kha thắp nến: ""Bà, chúc bà sinh nhật vui vẻ. Bà có thể cầu nguyện rồi ạ. Cầu cái gì cũng được.""

Đây là lần đầu tiên bà cụ trải qua sinh nhật như thế này, có chút hồi hộp cầu nguyện trong ánh mắt của mọi người.

Bà mong con trai năm nay có thể về nhà ăn Tết, đoàn tụ với bà.

Trong lúc bà cầu nguyện, mấy người bạn nhỏ xếp thành một nhóm nhảy điệu nhảy chúc mừng sinh nhật bà.

Lam Tinh Tập dẫn đầu múa hát ở phía trước, có lẽ do tinh thần trách nhiệm nên lúc biểu diễn cậu bé không còn sợ ánh mắt của người lạ. Suốt quá trình, cậu bé đều để ý đến mấy bé nhỏ hơn.

""Chúc bà sinh nhật vui vẻ, chúc bà sinh nhật vui vẻ.""

Giọng mềm mại của mấy đứa nhỏ nghe rất êm tai.

Mấy đứa nhỏ di chuyển cơ thể nhỏ bé của mình, lúc vỗ tay hát theo nhạc thiếu nhi vô cùng đáng yêu.

Bà cụ nhìn cảnh này thì vui đến phát khóc, nước mắt chảy ra càng ngày càng nhiều, không thể nén được.

""Cảnh này thật ấm áp. Các bố và bé đều rất cố gắng vì sinh nhật lần này.""

""Đúng vậy, mọi người không có việc thì về nhà thăm người thân nhiều chút. Người già ở nhà một mình rất đáng thương.""

""Không sai, cho dù như thế nào thì công việc cũng không quan trọng bằng người thân.""

Có cư dân mạng nói ngày nghỉ sẽ quay về thăm nhà, không thể để bố mẹ một mình được.

Hôm nay là ngày trọng đại, các bé con rất biết ý không khóc lóc ồn ào, ngồi ăn cơm rất ngoan, không tạo chút phiền phức nào cho mấy bố.

Sau bữa ăn, đạo diễn hỏi cảm nhận của bà cụ.

Bà nói: ""Tốt lắm, cơm rất ngon, người cũng rất tốt. Thật lòng cảm ơn mọi người.""

""Không sao đâu bà, bà vui là tốt rồi ạ.""

Sau khi họ nhận được sự khẳng định của bà cụ, đạo diễn lại công bố một nhiệm vụ nhỏ khác.

""Mọi người cùng nhau chụp một bức ảnh đi, cả năm nhóm cùng chụp, vẻ mặt khác, động tác cũng khác.""

""Chụp xong mọi người có thể đăng lên Weibo riêng của mình, ai có lượt thích cao nhất sẽ được nhận chứng nhận người bố và bé con tốt nhất.""

Nghe nói còn có chứng nhận, tất cả mọi người đều nghiêm túc thực hiện.

Bà cụ là thọ tinh được sắp xếp ở vị trí chính giữa, những người dân khác đều ngồi quanh bà cụ.

Lục Úc và mấy ông bố khác ôm bé con đứng cuối cùng.

Mỗi tay Lục Úc bế một bé con, khi chụp ảnh không có quá nhiều cảm xúc, năm nhóm mỉm cười năm kiểu khác nhau, người nào cũng hạnh phúc như nhau.

Hai bé con cũng làm vẻ mặt khác nhau, dùng tay nhỏ bóp miệng, kéo mắt, trợn mắt, há to miệng, cười ha ha.

Năm biểu cảm rất khác nhau, fans nhìn mà buồn cười. Bé con thiên thần cho dù có đóng vai xấu hay như thế nào thì cũng vẫn đẹp.

Sau khi chụp xong ảnh, đạo diễn phát điện thoại cho họ để họ đăng ảnh lên Weibo.

Fans kéo qua thích ảnh để ủng hộ nhiệm vụ cho họ.

""Thần tượng thay đổi thật rồi. Lúc trước anh ấy chẳng cười bao giờ, sau khi có con anh ấy cười thật hạnh phúc.""

""Tôi hâm mộ lắm, có cô gái tốt như Chi Chi, lại còn có cả hai bé con đáng yêu như vậy nữa.""

""Ai mà không hâm mộ chứ, một gia đình đẹp như vậy thật hiếm có.""

Mọi người hoàn thành nhiệm vụ này rất tốt, bọn họ ở lại chơi với bà cụ đến chiều mới đi về.

Đêm nay Tiểu Dật và Tiểu Viện không có mẹ ở bên cạnh, hai bé rất không quen.

""Bố, lúc nào chúng ta mới có thể gặp mẹ?""

""Chúng con nhớ mẹ.""

Mỗi tay Lục Úc ôm mỗi một bé, dịu dàng nói: ""Nhiều nhất năm ngày nữa các con có thể gặp mẹ.""

""A! Tốt quá!"

"Ừm, ngoan ngoãn đi ngủ đi, rất nhanh là có thể gặp mẹ rồi.""

Lục Úc đắp kín chăn cho hai bé, sau khi dỗ các bé ngủ xong anh lại gọi cho Tô Chi một cuộc điện thoại. Sau khi biết mọi thứ bên chỗ cô đều ổn mới yên tâm nghỉ ngơi.

Trải qua hai ngày rối loạn, các bố cũng đã từ từ quen thuộc với quá trình chăm sóc các bé, không còn tiếp tục xuất hiện tình huống luống cuống tay chân nữa.

Ngược lại lúc đầu các bé còn nhớ mẹ, không quen sinh hoạt như thế, đến giờ cũng đã từ từ quen thuộc, bắt đầu mong chờ ngày mai để xem có thể được chơi trò gì.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một tuần thu hình đã trôi qua sáu ngày, ngày cuối cùng thu hình, đạo diễn đã tặng cho họ một niềm vui bất ngờ.

""Mọi người có muốn gặp mẹ không?""

""Muốn ạ!""

""Trong tay chú có thẻ nhiệm vụ, có manh mối liên quan đến mẹ của các cháu, các cháu tìm được mẹ thì có thể gặp mẹ.""

Đạo diễn để họ lấy thẻ nhiệm vụ, lúc này mọi người mới nghe rõ.

Đây là đạo diễn mời mẹ của các bé đến sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play