Ăn cơm xong, Xa Hạo lái xe chở Nhược Nhược và tôi tới sân vận động.

Trên đường còn bàn với nhau xem có thể cho Thi Phương Dượng leo cây không.

Cuối cùng thì kết quả là không thể, Nhược Nhược còn mắng xối đầu cả hai đứa.

“Hai cậu có còn là con người không vậy, anh trai tớ khó khăn lắm mới muốn đi xem phim một lần, không ngờ hai người lại còn không muốn dẫn anh ấy theo!”

“Lôi Lôi, cậu đúng là cái đồ không có lương tâm, cậu phẫu thuật đều là do anh trai tớ ra tay cả đấy, sao cậu có thể xem như không có chuyện gì, biết thế tớ đã bảo anh tớ cắt thêm một dao lên người cậu rồi…”

Tôi nghe cậu ấy nói mà cả người lạnh run.

Cuối cùng tôi đành nhìn hai người đó đánh cầu lông suốt một buổi trưa rồi kéo nhau đi ăn trưa.

Vì chuyện lần trước nên lần này cả đám không dám ăn bậy bạ nữa.

Bộ phim bọn họ muốn xem sẽ chiếu lúc 8 giờ tối, cho nên cả ba kéo nhau đi mua vé trước, mua thêm bắp rang.

Khoảng 7 giờ 50, Thi Phượng Dương mới vội vàng xuất hiện.

Mọi ngày tôi rất ít khi thấy anh mặc thường phục, nhưng không thể không nói, dáng vẻ của anh cực kỳ xuất sắc.

Anh mặc quần tây với áo sơ mi trắng, áo khoác vắt ngang tay, dáng người cao lớn đi tới từ cửa rạp chiếu phim, cho dù là ở giữa đám đông cũng có thể dễ dàng thu hút sự chú ý.

Mái tóc đen nhánh gọn gàng, lông mi dài, đôi mắt lấp lánh, cái mũi cao thẳng và đôi môi hồng nhuận, cùng với khí chất cực kỳ gây chú ý.

Nói chung, một số minh tinh xuất hiện trên TV có khi còn không hấp dẫn bằng anh ấy.

Tôi để ý thấy có vài chị gái lớn tuổi tới xem phim cũng hưng phấn nhỏ giọng bàn tán về anh.

Lúc ngồi xuống, cả bốn người ngồi cùng hàng với nhau, tôi và Nhược Nhược ngồi ở giữa, Xa Hạo ngồi cạnh tôi, Thi Phượng Dương ở cạnh Nhược Nhược.

Nhưng Thi Phượng Dương nói rằng có lẽ sẽ phải ra ngoài nghe điện thoại, vậy nên đổi chỗ với Xa Hạo.

Tôi bắt đầu thấy căng thẳng, trong lòng không muốn Xa Hạo đổi chỗ tẹo nào, cậu ta dường như cũng không muốn, nhưng Nhược Nhược lại gọi cậu ta: “A Hạo, mau ngồi xuống đây đi, phim sắp chiếu rồi.”

Cuối cùng mọi thứ cũng lặng xuống, phim bắt đầu chiếu trên màn ảnh.

Tôi ôm bắp rang, sự chú ý lại không đặt trên màn hình chiếu phim.

Lúc sáng, rõ ràng có một nữ bác sĩ xinh đẹp hẹn anh cùng đi xem phim, nhưng anh nói rằng không muốn, kết quả giờ lại ngồi cạnh chúng tôi.

Còn đổi chỗ với Xa Hạo…

Tôi không phải đồ ngốc, vậy nên vẫn có thể cảm thấy kỳ lạ.

Dường như anh đang cố ý hướng về phía tôi?

Quả nhiên, trong bóng tối của rạp chiếu phim, tôi đang cầm một miếng bắp rang bỏ vào trong miệng, còn chưa kịp cầm miếng thứ hai thì bàn tay đã bị một người nắm lấy.

Đầu óc tôi lúc đó chỉ còn lại những âm thanh ù ù.

Bàn tay đó là của Thi Phượng Dương, những ngón tay thon dài của anh cứ nắm lấy tay tôi, giữ chặt trong lòng bàn tay, nhiệt độ nóng như sắp bỏng đến nơi, ngón tay cái của anh còn cố ý vuốt ve hổ khẩu*.

*hổ khẩu: phần da giữa ngón trỏ và ngón cái

Không ai biết lúc đó mặt tôi đã trắng bệch, theo bản năng muốn rút tay về nhưng lại bị anh giữ chặt, sức lực vô cùng mạnh mẽ.

Cả người tôi đổ đầy mồ hôi, lòng bàn tay cũng ướt nhẹp, không dám liếc nhìn anh một cái, cũng không dám hỏi anh có ý gì.

Sau đó dường như tôi nghe thấy anh cười khẽ một tiếng, giống như đang cười nhạo sự nhát gan của tôi.

Lúc đó tôi thật sự muốn khóc… tôi 24 tuổi, không phải chưa từng yêu đương, sao có thể chỉ bị nắm tay một chút là cả người đã như bị điện giật, đầu óc choáng váng, mặt đỏ tai hồng được.

Người làm ra mọi chuyện lại dường như không có việc gì, bình tĩnh nắm lấy tay tôi, chơi đùa với mỗi ngón tay thon dài, vuốt ve nhẹ nhàng trong lòng bàn tay, khiến tôi cảm giác có dòng điện nhỏ tê dại đang chạy dọc nơi đó.

Anh cứ thế vuốt ve hết lần này tới lần khác, vui vẻ không biết mệt.

Tôi ngồi xem phim mà run sợ, toàn thân run rẩy.

Về sau, dường như anh đã ngủ gật mất, bàn tay không còn động đậy nữa, tôi cẩn thận liếc nhìn anh một cái, quả nhiên thấy hai mắt đã nhắm, dưới ánh đèn mờ sáng, hàng lông mi dài như cánh quạ hơi rũ, nét mặt đầy bình yên.

Nhưng dù thế, tôi vẫn không cách nào rút tay về được, anh nắm quá chặt.

Đầu óc tôi hoảng loạn, rối tung cả lên, thấy bên trong như đang có hàng ngàn sợi tơ quấn lại với nhau, khiến trái tim rối bời.

Tại sao anh lại làm thế? Ý anh là gì vậy? Không phải anh ấy thích tôi đấy chứ? Nhưng sao có thể được!

Tôi và anh không thân, số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa với điều kiện của anh ấy, Thi Nhược Nhược từng nói người thích anh có thể nối dài tới nước Pháp…

Anh tuổi còn trẻ đã là phó chủ nhiệm một khoa trong bệnh viện, lại có vẻ ngoài đẹp trai, nghe nói đến cả con gái của viện trưởng cũng thích anh nữa kìa.

Vậy tình huống này là gì đây? Tôi gần như muốn phát điên, hành động này của anh có phải chứng tỏ anh muốn làm bạn trai tôi không? Chẳng lẽ chỉ cắt búi trĩ thôi mà cũng cắt ra tình cảm hay sao?

Lúc phim kết thúc đã là 11 giờ tối, suốt lúc chiếu phim tôi đều không tập trung.

Đèn sáng trở lại, tôi vội vã rụt tay về, anh cũng tỉnh dậy, hai mắt vẫn còn mơ màng.

Nhược Nhược hỏi: “Ủa, Lôi Lôi, sao cậu không ăn chút bỏng ngô nào thế?”

Tôi khẽ “a” một tiếng, giải thích: “Tập trung xem phim quá nên quên mất.”

Mặt tôi nóng bừng, tim hốt hoảng: “Đi thôi, trời tối rồi, bọn mình cũng nhanh về thôi.”

Sau đó tôi nghe được một tiếng cười nhạo vang lên từ phía sau.

Ngay cả khi Xa Hạo thảo luận nội dung bộ phim với tôi, tôi cũng không phản ứng lại cậu ta.

Thế giới này quá là đáng sợ, tôi phải trở về ổ của mình để bình tĩnh.

Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, trời đã khuya, gió đêm rất lạnh.

Thi Phượng Dương khởi động xe, vốn dĩ Nhược Nhược sẽ về cùng anh, tôi và Xa Hạo đi chung cùng nhau.

Ai ngờ Thi Phượng Dương lại đứng một bên, bình tĩnh nói: “Anh phải về bệnh viện một chuyến, thuốc của Lôi Lôi để quên ở phòng khám, hơn nữa vết thương của em ấy cần bôi thuốc lần nữa.”

Ý của anh chính là muốn đưa tôi tới bệnh viện! Còn muốn cởi quần tôi một lần nữa!

Tôi có dự cảm xấu, theo bản năng từ chối anh, nhưng Nhược Nhược lại buồn ngủ tới mức ngáp dài, mở cửa ngồi lên xe của Xa Hạo.

“Vậy để Xa Hạo đưa em về, chúng em đi trước nhé, anh chở Lôi Lôi về nhà đi, đi chậm một chút, chú ý an toàn.”

Xa Hạo muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cậu ta liếc tôi một cái, chui vào xe trong sự thúc giục của Nhược Nhược.

“Lôi Lôi, chúng tớ đi trước đây.”

Tôi khóc không ra nước mắt, nhìn chiếc xe chầm chậm đi xa.

Thi Phượng Dương khởi động xe, nhìn tôi một cách bỡn cợt, khóe môi hơi cong lên: “Lên xe đi, tiểu tiên nữ.”

Tiểu tiên nữ là biệt danh do đám Thi Nhược Nhược đặt cho tôi khi còn đi học, cũng là tên WeChat hiện tại.

Nhược Nhược và đám Xa Hạo thường xuyên gọi tôi như thế, tôi cũng đã quen rồi, nhưng khi được Thi Phượng Dương gọi thì toàn thân lại đột nhiên tê dại.

Hai chân tôi mềm nhũn, mở cửa ghế sau, đang định lên xe thì anh đột nhiên nắm lấy sau cổ tôi, nở nụ cười như không cười, ra lệnh: “Ngồi ghế phụ.”

Tôi có cảm giác bản thân là một con dê rơi vào miệng sói, run rẩy mặc người ta cắn xé.

Toàn bộ đường đi, tôi đều cúi mặt, cố gắng để bản thân đừng tỏ ra sợ hãi.

Thi Phượng Dương lái xe bên cạnh, hỏi tôi rất tự nhiên: “Tên nhóc Xa Hạo kia đang theo đuổi em à?” 

Tôi “à” một tiếng, ngại ngùng đáp: “Không có, cậu ấy chỉ đùa thôi.”

“Mấy người trẻ tuổi các em đùa giỡn bằng cách tặng hoa hồng cho nhau hả?”

Đó là chuyện khi tôi còn nằm viện, Xa Hạo ôm hoa hồng tới thăm tôi.

Tôi nhẹ nhàng giải thích: “Dù sao cậu ấy cũng không nói ra, vậy nên chỉ là đùa mà thôi.”

“Lúc đi học, cậu ta từng theo đuổi em à?”

“Lúc đó chúng em còn nhỏ, chưa hiểu gì cả.”

Tôi nói xong, đột nhiên nhớ lại lời Thi Nhược Nhược từng nói, khi anh học cấp hai là thư tình đã tràn ngập ngăn bàn.

Tính ra, Thi Phượng Dương lớn hơn bọn tôi đến 6 tuổi.

Lúc chúng tôi lên cấp hai* thì anh đã trở thành sinh viên năm nhất của trường đại học y khoa.

*Ở TQ, cấp 1-2-3 được chia thành 6-3-3 lớp.

Hiện giờ tôi và Nhược Nhược 24 tuổi, Thi Phượng Dương đã gần 30.

Đối với phụ nữ, 30 tuổi nghĩa là thanh xuân đã hết, nhưng với đàn ông thì đó lại là thời điểm tỏa sáng nhất.

Dù sao thì với điều kiện gia đình, vẻ ngoài đẹp trai, sự nghiệp thành đạt, tính tình chững chạc thì hoàn toàn phù hợp để trở thành người đàn ông tốt.

Một người đàn ông như vậy mà 30 tuổi còn chưa có người yêu, người thân ai cũng sẽ nôn nóng.

Thi Nhược Nhược nói cha mẹ bọn họ thường xuyên thúc giục, nhưng có giục cỡ nào cũng vô ích, anh đã mua một phòng chung cư gần bệnh viện, mỗi lần bị giục là sẽ tới đó ở một thời gian.

Trong lòng tôi thầm nghĩ, có khi Thi Phượng Dương độc thân lâu rồi nên mới định ra tay với mình.

Nghĩ tới đây, mặt tôi lập tức đỏ chót. Tôi dồn hết can đảm, cả người căng thẳng, dùng giọng nói yếu ớt như muỗi hỏi: “Anh, chuyện anh làm ở rạp chiếu phim là có ý gì? Anh cũng biết, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang…”

Tôi vừa nói vừa lén lút quan sát anh.

Anh vẫn lái xe, vẻ mặt cực kỳ tập trung, nhưng một giây sau đó, khóe môi anh liền cong lên, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Tôi sợ, anh đúng là đồ biến thái…

Đèn ở hành làng bệnh viện đã tắt hết, toàn bộ khu nằm viện đều im lặng.

Thi Phượng Dương bình tĩnh nắm tay tôi, nắm rất chặt, dẫn tôi lên lầu, vào phòng khám bệnh.

Đèn trong phòng sáng tới chói mắt, anh đeo bao tay lên, cầm thuốc, ra hiệu cho tôi nằm lên giường.

Nhưng lần này tôi lại giữ chặt quần, không vui nhìn anh.

“Em, em thấy, sáng đã kiểm tra rồi, bây giờ không cần bôi thuốc gì cả đâu.”

Mặt tôi có lẽ đã trắng bệch, môi mềm mím chặt, bổ sung: “Em thấy, thật ra cũng không cần thiết lắm…”

Dù có là người ngốc nghếch như tôi cũng nhận ra điểm kỳ lạ, suốt một tuần sau khi phẫu thuật, anh đều kiểm tra sáng một lần, chiều một lần.

Mỗi lần kiểm tra, Thi Phượng Dương đều kéo rèm, nghiêm túc bảo tôi cởi quần.

Thật ra, có lẽ không cần thiết phải như vậy, đúng không?

Anh cười khẽ một tiếng như chứng minh suy đoán của tôi, gỡ bao tay ra, nhướng hàng lông mày xinh đẹp.

“Nếu đã không cần, vậy thì thôi.”

Câu này như sấm sét giữa trời quang! Lông tóc toàn thân tôi như dựng đứng, đầu óc nổ tung, hoàn toàn quên luôn sự sợ hãi.

Bởi vì bị trêu chọc nên cả người tôi toàn là lửa giận: “Anh có ý gì! Anh nói rõ đi! Hôm nay nếu anh không giải thích rõ thì cho dù anh có là anh trai của Nhược Nhược, em cũng sẽ báo cảnh sát bắt anh!”

“Báo cảnh sát bắt anh?”

Anh dường như nghe được điều gì đó rất buồn cười, nở nụ cười tà ác: “Vậy thì có lẽ anh cũng nên báo cảnh sát bắt em, dù sao lúc em mới mười hai tuổi đã biết lén lút nhìn đàn ông tắm rửa.”

Nếu lúc này có gương, có lẽ mặt tôi đã tái mét.

Tôi biết mà, tôi biết anh vẫn còn nhớ, quả nhiên là vậy.

Tôi và Nhược Nhược là bạn học cùng lớp, cho dù lên cấp hai vẫn rất thân thiết với nhau.

Nghỉ hè năm lớp 7, chúng tôi hẹn nhau tới nhà cô ấy làm bài tập.

Cha của Nhược Nhược là nhà địa chất học, năm nào cũng phải ra ngoài, rất bận rộn, trước khi mẹ cô ấy gả đi thì trong nhà cũng làm xây dựng.

Sau khi gả chồng vẫn tiếp tục công việc của gia đình, nên ngày nào cũng bận rộn, là một người phụ nữ thời đại mới điển hình.

Nhà bọn họ là nhà kiểu Tây chính thống, vừa to vừa đẹp, người lớn bình thường lại không ở nhà, đó chính là lý do của tất cả.

Mùa hè năm đó, tôi đeo cặp, đi theo Nhược Nhược về nhà từ thư viện.

Chúng tôi đã mượn rất nhiều sách, khi đó trời rất nóng, mặt trời chói chang.

Lúc gần về nhà, Nhược Nhược đưa chìa khóa và sách cho tôi, bảo tôi về nhà cô ấy mở cửa trước, cô ấy muốn đi mua một quả dưa hấu.

Tôi cũng đã nóng chịu không nổi rồi, dù sao cũng chẳng phải lần đầu tới nhà cô ấy nên lập tức đi qua.

Cuối cùng vừa bước vào nhà, thả sách xuống thì tôi lại buồn đi WC.

Nhà lớn có một nhược điểm, đó là WC quá xa, cho dù có tiếng động gì cũng khó nghe thấy.

Thế là lúc tôi đẩy cửa WC ra, đã nhìn thấy được cảnh tượng suốt đời khó quên… Bên dưới vòi hoa sen, trong hơi nước mờ mịt, một người đàn ông có bóng dáng cao lớn đang tắm rửa, thân hình săn chắc, phần lưng dài rộng, các thớ cơ bắp rõ ràng, vòng eo nhỏ hẹp, mông hơi vểnh, tóm lại là dáng người quá đẹp, cơ bụng và tuyến nhân ngư đều cực kỳ quyến rũ.

Với tuổi tác của tôi bây giờ, nếu đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng đó thì chắc chắn sẽ hét to lên, sau đó vội vã đóng cửa lại.

Nhưng khi ấy tôi chỉ mới mười hai tuổi, còn chưa học một tiết giáo dục giới tính nào, sao có thể hiểu việc thấy được cơ thể trần truồng của đàn ông?

Nói chung là cái gì nên xem, không nên xem tôi đều xem hết, đầu óc cũng quay cuồng choáng váng.

Cho tới khi người đàn ông cảm giác được, ngẩng đầu nhìn qua thì tôi mới kịp phản ứng lại, quay đầu bỏ chạy.

Kết quả là quên đóng cả cửa WC.

Tóm lại là, ngày hôm đó giống như ngày tôi đi cắt trĩ vậy, cả đời khó quên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play