Tiếng chuông ra chơi vừa vang lên, các bạn học sinh như hổ đói lập tức xông đến căn tin, xếp hàng lấy cơm.
Căn tin.
Bàn đối diện cửa sổ có ba cậu học sinh đang ngồi, cả ba đều là hàng cực phẩm hiếm có.
Một nữ sinh nhịn không được tiến tới, thẹn thùng hỏi: "Tớ có thể ngồi đây không, Giang Vĩ~"
Giọng nói ngọt ngấy vừa vang lên, Giang Vĩ đã nhíu mày, mắt vẫn nhìn chăm chú vào điện thoại, dừng ở giao diện cuộc trò chuyện với Phương Nhật Hạ.
Anh không chút khách khí nói: "Không được, chỗ này có người ngồi rồi."
Nữ sinh sắc mặt cứng đờ, cười gượng đáp: "Vậy sao? Vậy tớ tìm chỗ khác ngồi."
Lâm Hạc Hiên cười huýt sáo: "Lão Giang từ chối dứt khoát thế, không chừa chút mặt mũi cho cô gái nhỏ. Chỗ này thì có ai ngồi được chứ."
Giang Vĩ không trả lời lại, mắt vẫn dán vào điện thoại.
Tống Dương Kì ở bên cạnh miễn cho ý kiến.
Lâm Hạc Hiên như đã quen với tình cảnh này, không chút để ý cầm miếng đùi gà lên, đang định cắn xuống liền nghe thấy tiếp một giọng nói ngọt ngào.
"Xin lỗi nha, bây giờ cô mới cho bọn tớ ra."
Lâm Hạc Hiên ngẩng đầu lên nhìn, tròng mắt như muốn rớt ra, Giang Vĩ bạn thân anh ta đường đường là người không có một chút biểu cảm dư thừa nào, thế mà bây giờ lại lộ ra nụ cười dịu dàng với cô gái ở kế bên.
Cô gái đó còn là Phương Nhật Hạ, người bị Phó Từ từ chối mấy tháng trước.
Quan trọng là cô sao lại có quan hệ với Giang Vĩ???
Lâm Hạc Hiên đang định bày tỏ nỗi lòng với Tống Dương Kì.
Quay mặt liền nhìn thấy ánh mắt si mê của cậu đang nhìn Diệp Tiểu Mạn đối diện.
Nháy mắt liền im miệng.
Sao cậu ta chỉ mới nghỉ ốm một ngày thôi mà có nhiều chuyện xảy ra vậy!
Phương Nhật Hạ mỉm cười: "Các cậu không phiền có thêm hai đĩa cơm nữa chứ?"