Ngôi làng nhỏ nằm trong lãnh địa của địa chủ Tùng Lâm là một ngôi làng có khoảng 500 hộ gia đình, nơi đây chủ yếu sống bằng nghề trồng lúa trên các ruộng bậc thang, giống hệt mô hình hiện tại đang trải dài trên khắp lục địa núi.

Từ phủ chúa tới ngôi làng nhỏ cần ba ngày ngồi xe ngựa, địa hình trong thế giới này được Mộng Mộng xây dựng toàn là đồi núi không có đồng bằng - chính vì vậy nó được gọi là lục địa núi, Mộng Mông không trực tiếp gọi ra tên đó, nhưng dưới khu bình luận, các độc giả đã tự ý gọi như vậy, Cẩn thấy cũng rất hợp lý.

Ở đây có một thung lũng duy nhất, thung lũng này nằm giáp với biển đó chính là nơi dành cho các thương nhân Phương tây sinh sống, bởi chính họ đã phát hiện ra nơi đó khi một đội buôn bị đắm tàu và dạt vào, từ đó người dân ở nơi này cùng bọn thương nhân Phương tây thường xuyên qua lại.

Trong tác phẩm vào năm nhân vật chính 25 tuổi bọn Phương tây muốn chiếm lấy lãnh địa được chúng đặt biệt danh là Trường Sơn với vô vàn dãy núi kéo dài trùng điệp tưởng chừng như bất tận này, nhưng nhờ có nam chính cùng địa hình hiểm trở bọn Phương tây bị đuổi đi không còn mảnh giáp, khu vực dành cho người Phương tây sinh sống cũng bị dỡ bỏ. Nhưng chính điều này lại làm cho kinh tế của cả lục địa núi bị trì trệ.

Mộng Mộng cũng không giải quyết vấn đề này mà để đó đi vào chuyện tình của hai nam chính cùng công cuộc lên làm chúa của nhà họ Lâm.

Quay lại với thực tại, hiện bây giờ xe ngựa của Cẩn đang chạy dọc theo một con sông lớn, con sông này được gọi là Xương Sống Thần Sơn, đây là vị thần mà người dân lục địa núi tin thờ. Con sông này cũng chính là nơi cung cấp nguồn nước ngọt vô tận cho cả lục địa.

Đường đi dẫn tới các vùng lãnh địa được xây hai bên con sông vĩ đại. Khung cảnh trên đường đi vô cùng thơ mộng, nhưng Cẩn không đủ sức để thưởng thức bởi vì chiếc xe ngựa này không hề thoải mái.

Cộc.

Mặt Cẩn nhăn nhó, cứ mỗi lần xe nảy lên là một lần cậu muốn phun tất cả mọi thứ ra. Bà Hai đi theo bên cạnh vỗ lưng cậu, điều này chỉ càng khiến Cẩn khó chịu thêm, nguyên nhân là do chính là bà Hai đi theo cậu.

Cứ tưởng rời xa phủ chúa là rời xa những người quen biết với Phiêu Cẩn trong thế giới này, nào ngờ bà Hai lại xin đi theo, bởi vì bà là vú nuôi của Phiêu Cẩn ngay từ nhỏ.

Chết tiệt, thế này thì chẳng khác nào chuyển một địa điểm giám sát khác!

Cẩn lảo đảo dựa vào thành xe ngựa, mẫu xe ngựa thời này quá đơn giản, bánh làm bằng một loại khoáng thạch rất giống sắt cứng cáp vô cùng, khung và thùng xe đều bằng gỗ, loại cho người ngồi bên trong còn được bọc nệm êm khá sang trọng.

Cộc.

Nhưng vì chưa có ai sáng tạo ra được lốp xe và công cụ giảm xóc nên xe ngựa cứ rung như đang nhảy. Lúc này Cẩn bất giác nhớ tới nam chính, An Việt không chỉ thiết kế được súng ống, còn là người phát minh ra điện, nhân vật này chẳng khác gì nhà khoa học thiên tài Albert Einstein tại thế giới này. Nếu có cơ hội gặp nam chính Cẩn sẽ nhắc hắn ta vụ làm ra lốp xe hoặc nếu anh ta tài giỏi hơn nữa, Cẩn sẽ gợi ý để hắn làm ra xe hơi, đổ nhựa đường.

Nhờ nghĩ ngợi tới nam chính cùng những vấn đề không tưởng, Cẩn đủ sức vượt qua chặng đường dài đi tới lãnh địa của riêng mình.

Cẩn nhìn khung cảnh dần thay đổi bên ngoài, tự hỏi nếu là Phiêu Cẩn thật sự mà không phải cậu, cậu ta có lựa chọn đi tới ngôi làng này không?

“Cậu chủ vì sao cậu lại muốn tới nơi này? Ở với Chúa không phải sướng hơn sao, sức khỏe cậu không cho phép lại cứ muốn đi xa.”

Vừa đặt câu hỏi lại có người đưa câu trả lời, Cẩn mỉm cười, lấy giấy viết câu trả lời.

“Cháu muốn tự lập, không thể lúc nào cũng phụ thuộc vào cha cháu được.”

Nếu là Phiêu Cẩn trước kia có khả năng sẽ chọn ở lại với Chúa như lời bà Hai, sự thay đổi này của cậu không biết có tạo ra hiệu ứng bươm bướm hay không, nếu có thay đổi cậu hy vọng có thể đưa nhân vật của mình đến gặp được nam chính.

Xe ngựa của họ rời khỏi con đường uốn quanh Xương Sống Thần Sơn đi vào giữa hai sườn núi cao chót vót. Vì đây là lục địa núi nên toàn bộ địa hình không thể thoát khỏi dạng núi, núi cao núi thấp, núi dốc đứng, núi thoải… dạng nào cũng có.

Người dân thường chọn làm ruộng lúa trên những đồi núi thoải, nơi Cẩn đi qua có vài sườn núi làm ruộng bậc thang, lúc này đang độ lúa chín vàng trông rất đẹp.

Băng qua sườn núi phía trước xuất hiện một cánh cổng dựng từ đá khá lớn, phía trước có hai lính canh đang đứng.

Thế giới này hiếm khi có chiến tranh nên việc canh phòng cẩn mật giữa các biên giới là không cần thiết.

Hai người canh gác chỉ dừng xe của họ lại để hỏi tên liền cho vào, Cẩn chính thức bước vào lãnh thổ của địa chủ Tùng Lâm, kẻ đang làm việc dưới trướng của cha cậu.

Ngay khi họ vừa vào bên trong, địa chủ Tùng Lâm năm nay đã 50 tuổi là một quý ông ôn hòa đã đứng đó đợi sẵn, Cẩn được mời vào nhà ông ta dùng bữa, nhưng cậu từ chối, cậu chỉ muốn nhanh chóng được đến vùng đất của mình.

Tùng Lâm liền cho người dẫn cậu đi, họ băng qua thêm vài dãy núi tiến vào một vùng đầy những cây quả đỏ.

Khi nhìn thấy nó hai mắt Cẩn sáng lên.

Bà Hai có vẻ nhìn ra cậu đang tò mò với loại cây đó bèn nói: “Vùng Chúa tặng cho Chúa mẫu khi ngài còn sống thật ra là một vùng nhỏ bên ngoài được bao bọc bởi những cây đắng, đó là cây quả đỏ mà cậu đang nhìn thấy, chúng không thể ăn được, nhưng lại có tác dụng phủ xanh và chống sạt lở nên đến bây giờ cây đắng vẫn không bị loại bỏ.”

Cây đắng, vậy là nơi này vẫn chưa phát hiện ra tác dụng của nó, liệu một kẻ thông thái đến từ thế giới hiện đại như Cẩn đây có thể làm gì để thay đổi nó không nhỉ?

Cẩn vuốt cằm nhìn từng cây cà phê trĩu quả, chờ ổn định nơi ở cậu sẽ thử xem có làm gì được với nó hay không.

Xe đi thẳng vào giữa bản làng, nhà ở nơi này khá đơn giản đúng kiểu nhà sàn ở các vùng miền núi trước kia cậu thấy qua tivi chứ không xa hoa như phủ chúa, trong làng khá vắng người lớn, bọn trẻ nấp sau những cột nhà lén lút nhìn qua đây, trông chúng rất gầy và nhem nhuốc.

Cẩn nhíu mày, rướn cổ ra ngoài xe nhìn kỹ hơn vùng đất của mẹ, có vài người già ngồi co ro trong nhà, họ mặc quần áo rách rưới.

Xem ra cuộc sống nơi đây không tốt lắm.

Xe dừng lại trước một căn nhà sàn trông khá mới, có lẽ nghe tin cậu tới nên người nơi này đã dựng nó.

Cẩn xuống xe cùng bà Hai, một người đàn ông khoảng 40 tuổi ăn mặc sạch sẽ chạy ra đón, hắn tự xưng là Tài, người quản lý tạm thời của nơi này, từ giờ hắn sẽ giao lại chuyện quản lý cho Cẩn.

Cẩn gật đầu, cậu vẫn đang mệt nên chỉ có thể nhờ bà Hai sắp xếp một cuộc gặp mặt khác vào ngày mai, bây giờ cậu chỉ muốn được ngủ một giấc để phục hồi sức khỏe.

...

Hôm qua nhà có tiệc nên bà con thông cảm, giờ mới lên lại, đầu tuần vui vẻ nhé các cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play