Đứng bên trong Thành nhìn thấy Cẩn ôm một món đồ với thái độ trông rất trân trọng, có vẻ như nó được gửi tới từ một người quan trọng. Mắt hắn híp lại, bản thân hắn là người trong giới nên có khả năng đánh mùi rất tốt, chỉ cần nhìn qua là biết được Cẩn cũng giống hắn, đã thế còn là một gay sạch, cậu có vẻ chưa từng quan hệ với ai nhưng người yêu thì…

Hắn uống cạn ly nước trên tay, như thể đang nhấp nháp mỹ vị nhân gian. Trong bụng Thành suy đoán chắc rằng: Cẩn đang thất tình, những lúc như thế này tấn công là chuẩn nhất.

Cẩn ôm theo bức ảnh của An Việt đi vào, vừa qua cửa liền giật mình khi trông thấy Thành đang đứng đó, ánh mắt hắn nhìn cậu khiến Cẩn bất giác rùng mình. Người con trai này ngay từ lần đầu gặp mặt đã khiến đèn báo động trong cậu bật lên, người này rất nguy hiểm, cậu không nên trêu vào hắn.

Cẩn cười gượng, hỏi một câu xã giao: “Anh không ngủ trưa à?”

Thành nhìn món đồ Cẩn ôm trong ngực đáp: “Anh không quen ngủ trưa. Em mua gì à?”

Cẩn cười không đáp lời hắn, quay lưng đi về vị trí của mình, cậu cố gắng đi thật nhẹ, các đồng nghiệp đang nghỉ trưa ngay vị trí làm việc của mình, ai cũng chuẩn bị sẵn chiếu cá nhân hoặc là giường xếp. Cẩn có một chiếu cá nhân, giờ cậu chỉ muốn ôm lấy bức hình của An Việt để chợp mắt, xem như hắn đang ở bên cậu.

Thành nhìn theo bóng lưng Cẩn, đôi mắt dính chặt vào cặp mông được quần tây bao bọc, rất căng và tròn, thứ bên dưới của hắn hơn bán cương. Quả là hiếm gặp, không một chàng trai nào có thể làm cho hắn cứng lên chỉ với việc nhìn mông. Thành liếm môi, đôi mắt quan sát Cẩn đầy toan tính, lát sau hắn di chuyển về vị trí của mình, không ngủ nhưng vẫn nằm xuống mở điện thoại chơi một chút.



Lục địa núi, An Thành thuộc quyền quản lý của Chúa An năm thứ năm, đây là sau một năm Chúa An tổ chức hôn lễ không có bạn đời. Sự kiện ấy đây là câu chuyện mà ai trên Lục địa núi này cũng biết, thậm chí còn có người sáng tác nó thành một câu chuyện lan truyền rộng trong dân gian.

Chúa An rất yêu người bạn đời của mình, không biết vì lý do gì, người bạn đời của Chúa An lại biết mất trước hôn lễ một tuần, Chúa An cho người tìm kiếm nhưng không thấy, đến cả nhà mẹ đẻ là gia tộc quyền quý Chúa Phiêu cũng không thể tìm được con mình. Từ đó đến nay hai gia tộc gần như đào mọi tấc đất Lục địa núi vẫn không tìm được người.

Cứ tưởng rằng không có người bạn đời đi bên cạnh đám cưới sẽ bị hủy, nào ngờ Chúa An vẫn tổ chức, hắn bước vào lễ đường một mình, đứng trước mặt vị cha xứ Harry tự mình tuyên thề cả đời này chỉ yêu một người.

Sau chuyện đó các cô gái Lục địa núi đều đem lòng yêu quý Chúa An họ ước ao được gả cho một người chung tình như vậy, nhưng đáng tiếc người ta chỉ thích con trai, nên các cô chỉ biết ước ao trong lòng.

Lộc cộc.

Một đoàn xe ngựa chạy nhanh trên đường đá An Thành. Người dân hai bên đường vội né ra, chuyện như này thường xuyên xảy ra trong một năm qua, Chúa An liên tục cho người ra ngoài tìm kiếm nhưng lần nào cũng mang về tin tức không khả quan.

Người bạn đời của ngài cứ như thể bốc hơi khỏi thế giới này. Đáng sợ hơn người đó còn biến mất ngay trên giường của Chúa An. Chỉ sau một đêm tỉnh lại đã không thấy đâu nữa.

“Lần này tìm được không nhỉ?”

“Nhưng đoàn xe này trông không giống đoàn xe quân đội của Chúa An.”

“Đúng vậy, tôi thấy có người phương tây ngồi bên trong.”

“Không lẽ là phái đoàn phương Tây tới để giao lưu.”

Người dân tụm ba tụm bảy không ngừng bàn luận. Kể từ sau khi Chúa An tạo ra điện, người dân Lục địa núi bước vào một thời kỳ mà ngay cả ban đêm cũng có thể di chuyển như ban ngày, chuyện này bay xa tới nỗi, có vô số người Phương tây tới đây chỉ để nhìn ngắm thứ được gọi là đèn điện, có nhiều nước còn cử người qua để làm giao dịch.

Chúa An không phải là người keo kiệt, ngài cho mở một trường đào tạo, nhận học viên trong và ngoài Lục địa núi, nên mấy năm nay người tây đến An Thành gần như kín cả đường đi, nhìn riết người dân Lục địa núi cũng không còn hiếm lạ người Tây như xưa.

Đoàn xe chạy về phía dinh thự, hiện nay dinh thự đã được mở rộng, nơi đó giờ cũng đã đổi thành cái tên Cung điện, nguy nga tráng lệ với hệ thống quân đội bảo vệ kín mít.

Đặc biệt là từ sau sự kiện người bạn đời của Chúa biến mất, hệ thống quân đội và ẩn quân trong cung điện càng dày đặc hơn.

Đoàn xe được kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt sau đó mới cho vào cung điện, di chuyển tới nhà khách, chờ nhận được lệnh của Chúa mới có thể vào diện kiến.

An Việt khoác áo dài với từng đường may cứng cáp ôm lấy cơ thể, chân mang giày da, trên ngực đeo kim bội làm bằng ngọc thạch quý giá, mai tóc cắt ngắn gọn gàng. Nhưng dù hắn có ăn mặc trang trọng thế nào thì sắc thái u ám vẫn hằn rất rõ nét trên khuôn mặt đẹp trai.

Nếu Cẩn ở đây sẽ nhận ra hắn gầy đi rất nhiều, sức sống cũng gần như muốn rời khỏi cơ thể to lớn. Trông An Việt giờ chẳng khác nào một tòa núi lớn bên trong bị khóe rỗng, chực chờ đổ ụp xuống.

An Việt nhìn bức hình vẽ Cẩn treo giữa phòng ngủ vươn tay lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cậu.

“Em rốt cuộc đã đi đâu? Nếu lần này ta tìm được em trở về, ta nhất định sẽ xích em lại để em trở thành con chim hoàng yến trong lồng, bẻ gãy đôi cánh của em để em không thể nào bay đi được nữa.”

Hắn cúi người hôn lên đôi môi của người trong bức vẽ, mắt nhắm lại từ nơi đó một giọt nước mắt chảy xuống.

Hắn yêu Cẩn, yêu cậu đến phát điên, nhớ cậu tới mức gần như sắp vỡ tan, nếu Cẩn không trở về có lẽ hắn sẽ phá hủy nơi này rồi đi cùng cậu mất thôi.

Cốc cốc.

“Thưa bệ hạ, thầy Phêrô đã tới, đang chờ ngài ở khu nhà dành cho khách.”

An Việt rời khỏi bức hình của Cẩn, đáp lại người bên ngoài: “Mang người tới phòng tiếp khách, ta sẽ gặp thầy ở đó.”

An Việt bước ra khỏi phòng, dù bên trong hắn mệt mỏi hỗn loạn đến thế nào thì hắn vẫn không quên bản thân hiện tại là một vị Chúa đất, quản lý ngàn người dân, cho nên hắn không thể sụp đổ, khi ra ngoài phong thái của một vị Chúa vẫn không hề thuyên giảm vì nỗi mất mát bên trong.

An Việt bước vào phòng tiếp khách, ngay khi nhìn thấy người phương tây độ 50 tuổi liền mỉm cười bước nhanh tới: “Thầy lâu rồi không gặp.”

Thầy phêrô đứng lên ôm lấy hắn. “Con gầy quá!”

An Việt kêu người dân trà, chờ cho người hầu ra ngoài, hắn đi thẳng vào chuyện chính: “Thầy chắc có nghe chuyện về người bạn đời của con rồi?”

Thầy phêrô gật đầu, yên lặng uống trà muốn nghe xem người học trò này của mình nói gì. 5 năm trước ông và An Việt vô tình gặp nhau trên một con phố, lúc đó An Việt đang bán một cục màu đen được gọi là pháo để kiếm tiền, biết được công dụng của nó thầy lập tức nhận hắn làm học trò của mình cùng nghiên cứu. Những thứ An Việt biết vượt xa nghiên cứu của thầy, nhưng có một thứ An Việt vẫn không bao giờ hiểu được vì sao thầy lại nghiên cứu nó, đó là thuyết đa vũ trụ.

Trước kia An Việt khinh thường và xem nó như một trò giải trí khi rảnh của thầy, thì 1 năm qua An Việt lại quan tâm đến nó, bởi Cẩn biến mất quá kỳ lạ, chỉ có thuyết đa vũ trụ của thầy mới có thể giải thích được hiện tượng này.

“Thầy hôm nay con mời thầy tới là muốn thầy dùng kiến thức đa vũ trụ của mình để giải quyết kỳ án về người bạn đời của con, giúp con tìm ra em ấy. Con tin rằng em ấy vẫn còn sống.”

Thầy mỉm cười nhìn hắn, ông là người theo cả hai chủ nghĩa khoa học lẫn tâm linh, mỗi vấn đề ông đều nghiên cứu theo hai hướng, từ lâu ông đã muốn có một vài sự kiện để thí nghiệm cho thành quả của mình, vì thế khi nhận được thư của An Việt ông liền cấp tốc lên đường.

“Hãy kể ta nghe về người bạn đời của con và lấy cho ta một vật mà người đó hay dùng, ta sẽ giúp con tìm hiểu xem, người ấy đã đi đâu và hiện đang ở đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play