Vụ của Giran cần được giải quyết nhanh nhất có thể, tránh cho bọn bề tôi trung thành của hắn lên nắm quyền, nên Chính đem người đi ngay sau khi thấy Cẩn đã ổn lại.

Sau khi được bổ nhiệm, An Việt được sắp xếp ở cùng phòng với Cẩn nhằm bảo vệ an nguy cho cậu mọi lúc mọi nơi. Phòng của Cẩn vốn không nhỏ vậy mà giờ đây khi cắt ra một nửa đặt giường của An Việt vào lại có cảm giác bức bối chật chội.

An Việt dọn đồ vào, hắn có được một cái tủ nhỏ, vì biết Cẩn rất quan tâm đến loại đá nổ, hắn đã tự quay lại hang động mang chúng về quyết định nghiên cứu. Nhìn thấy An Việt làm việc, Cẩn ghé lại gần viết vào giấy những gì mình biết về bom mìn, súng ống thời hiện đại, còn miêu tả cho An Việt đọc.

Nhận được lời khuyên từ Cẩn, An Việt vô cùng kinh ngạc, môi mím chặt, niềm đam mê với thứ vũ khí có thể tàn phá thiên nhiên này càng làm cho An Việt điên hơn, hắn muốn có thứ vũ khí này trong tay để bảo vệ người cần bảo vệ có được những thứ tưởng chừng như xa vời.

“Thưa cậu,cậu cả gửi thư về cho cậu.” Bà Hai vào phòng, trên tay mang theo một phong thư.

Đã 7 ngày từ khi Chính ra đi, sự kiện Giran như chìm vào dòng nước, trong thư Chính nói mình đã nắm được hoạt động giao thương với người tây, nhất định sẽ tìm được cho Cẩn một vị linh mục đến với Làng cà phê nhỏ.

Cẩn đã nhờ Chính tìm cho mình một vị linh mục, có tên Harry càng tốt, bây giờ An Việt không gặp nạn nên chẳng thể được Harry cứu cậu phải chủ động đưa người tới cho nhân vật chính, hy vọng nhân vật chính lần nữa đứng lên đỉnh nhân sinh trở thành một kẻ kiêu ngạo, Cẩn không cho phép vì sự chen ngang của mình mà phá mất đi thiết lập vốn có của An Việt.

Cẩn nhìn chàng trai đang cặm cụi nhào nặn đất ở góc phòng, bèn đi tới đặt xuống trước mặt An Việt một tờ giấy: “Muốn đi ra ngoài với ta không?”

An Việt gật đầu, đứng lên vươn tay với cậu. Cẩn mỉm cười nắm lấy tay hắn kéo ra ngoài, từ khi về chung một phòng, giữ lấy chức vị hậu vệ thân cận, An Việt bắt đầu thích nắm tay Cẩn, việc này hơi lạ nhưng Cẩn chẳng nghĩ nhiều, cậu vô tư cứ cho hành động này chỉ là một thói quen một kiểu bảo vệ mà An Việt muốn thể hiện, dù sao bản thân cũng bị câm nhiều khi kêu chẳng được, vụ Giran vừa qua cũng làm Cẩn rén rất nhiều, giờ ra ngoài luôn luôn phải mang theo người.

Cậu mang An Việt đi dạo qua khu vực cây cà phê, anh trai đã có mối làm ăn với người tây, thì đây cũng là lúc cậu bán thứ trái này cho bọn họ để giúp người dân Làng cà phê tìm được kế sinh nhai mới.

Cẩn nhờ An Việt thu cho mình một ít hạt cà phê, An Việt chưa bao giờ hỏi Cẩn những câu vì sao cậu lại làm vậy, tại sao lại muốn thứ đó. Hắn chỉ răm rắp làm theo, vô cùng ngoan ngoãn.

Cẩn nhìn theo bóng dáng của An Việt, thời gian qua đi mới có bao nhiêu mà người con trai này cứ như ăn cơm Thánh Gióng lớn không ngừng, đến nay tưởng chừng như muốn vượt qua cậu, đêm qua người này còn bế cậu lên giường đây.

Nghĩ tới cảnh đêm qua mặt Cẩn lại đỏ lên, vết thương do Giran gây ra đã lành, nhưng sau đó Cẩn lại bị sốt do nhiễm lạnh, cả tuần nay người lúc nào cũng lâng lâng, hôm trước mới bị ngã trong phòng tắm, biết chuyện nên An Việt quyết định hầu hạ cậu tận răng, bế lên giường, không cho đi bộ khi chân trần đang ướt.

Sự quan tâm của An Việt khiến chàng trai yêu thích người cùng giới như Cẩn không thể kiềm chế được, tim muốn rung rinh.

“Nhiêu đây được chưa?” An Việt mang gùi đến cho Cẩn.

Cẩn gật đầu, mỉm cười vươn ngón tay cái với An Việt. An Việt làm gì hiểu biểu tượng ngón cái là tán dương Cẩn dành cho hắn. An Việt cứ ngỡ Cẩn muốn hắn cầm lấy nó như khi cậu vươn tay muốn nắm tay, vì thế cũng đưa tay lên nắm lấy ngón cái trong sự ngỡ ngàng của cậu.

Cẩn giật mình nhìn hành động của An Việt, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, Cẩn cố gỡ nhưng chẳng được, không còn cách nào khác cậu lại hôn lên những ngón tay của hắn, khóe môi nở nụ cười xinh đẹp.

Đây chắc chắn không phải là hành động tán tỉnh, cậu xin thề, cậu hôn nó chỉ vì cậu thích bàn tay này, thích nhân vật chính đã hằn vào trí não cậu quá nhiều, thích đứa con mà Mộng Mộng đã xây dựng.

Thấy cậu hôn mình, An Việt mở to đồng tử, khi Cẩn lùi ra hắn đã làm một việc mà kể từ đó Cẩn không thể nào quên được. Đôi môi dày ấy cúi xuống cắn nhẹ lên ngón tay Cẩn, đôi mắt đen nhìn cậu đầy ẩn ý.

Mặt Cẩn đỏ rực, cứ đứng đực như vậy mặc cho An Việt làm xong việc của mình, liếm lên ngón tay cậu rồi dẫn cậu quay về nhà sàn.

Người dân từ sau khi được số vàng Cẩn hỗ trợ đã ngoan ngoãn hơn, họ bây giờ sẵn sàng lắng nghe ý kiến cậu, nên khi được Cẩn nhờ hái cà phê, phơi khô chuẩn bị rang lên lấy nước tất cả đều không nề hà già trẻ đều ra ngoài phụ việc.

An Việt rất tò mò với việc làm của Cẩn, hắn đi kè kè bên cạnh cậu không ngừng, chỉ cần là việc cậu muốn làm hắn sẽ xắn tay ngay, chẳng cần ai phải giúp cậu.

Việc của Cẩn có hắn là đủ rồi.

Hai ngày sau Cẩn cho rang mẻ cà phê đầu tiên, mùi rất thơm, nhưng vị của nó lại cực kỳ đắng uống không không tài nào nuốt nổi, hầu như ai thử cũng phải le lưỡi đổ đi gấp, riêng An Việt là uống rất bình tĩnh, thậm chí còn chép miệng như thể thưởng thức.

Nhìn hắn uống Cẩn buồn cười, còn trêu chọc hắn. Nhưng cái trên chọc của cậu thật nhạt nhẽo, đó là quết cà phê trong ly mình lên môi hắn, nào ngờ An Việt lại liếm lấy số cà phê đó, còn nheo mắt nhìn Cẩn làm cậu ngại chết đi được.

Cà phê nơi này muốn bán được chắc chắn cần một lượng đường lớn, đường là thứ đắt đỏ với nơi này, Cẩn cần mía có thể chiết xuất đường như vậy mới mong tạo được cơn sốt cà phê, xây dựng nơi đây thành địa điểm cà phê nổi tiếng như đất nước trước kia mình từng sống.

“Thưa cậu!”

Một người dân hớt hải chạy vào.

“Nguồn nước của chúng ta bị nhóm người trong khu vực địa chủ Tùng Lâm chặn đầu nguồn cướp mất rồi.”

Tùng Lâm vị địa chủ này từ hồi bị Cẩn cướp đi hang động phá chuyện làm ăn, liền ghim thù ngôi làng nhỏ, hành động cụ thể hôm nay cuối cùng cũng phát ra.

Cẩn mang theo An Việt đi tới nơi người dân thông báo, quả nhiên khi tới đó, cậu phát hiện ra có một tảng đá lớn đã chặn nước đầu nguồn, không để cho nước chảy xuống ruộng bậc thang của làng nhỏ.

An Việt kéo nhẹ tay Cẩn: “Cậu tin ta không?”

Cẩn gật đầu ngay. Chỉ là điều nam chính muốn làm, Cẩn chắc chắn tin.

“Vậy hãy để tôi dùng đá nổ, tôi dựa vào miêu tả của cậu đã nghiên cứu thành công.”

Hai mắt Cẩn sáng lên, lùi lại, còn vẫy tay nhờ bài Hai hỗ trợ An Việt lấy thuốc nổ, nổ banh hòn đá lớn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play