Hôm sau gặp lại Trương Nam, Tạ Bình Qua vô thức bị quầng thâm dưới mắt hắn thu hút, nhìn đến mấy lần.
Trương Nam tức giận lườm cậu một cái, lườm xong lại cười: "Tối qua tôi và biên kịch trao đổi với nhau, cô ấy rất bất ngờ vì cậu nghĩ như vậy, bởi vì cái cậu nghĩ chính là giả thiết tình cảm ban đầu của cô ấy."
Tạ Bình Qua không ngờ sẽ nhận được kết quả bàn bạc như vậy: "Sau đó thì sao? Vì sao cô ấy lại sửa lại?"
Nói đến cái này, Trương Nam thấy hơi tức: "Cô ấy căn bản không sửa cốt truyện, chỉ sửa tình cảm lại thôi. Nói cách khác, cô ấy dựa theo cậu để viết ra câu chuyện, "cậu" chỉ đơn giản là khao khát "cô ấy", sau khi viết xong thì quẹt bút, đổi hai chữ "khao khát" thành "yêu thầm", sau đó thì không còn gì nữa."
Tạ Bình Qua không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Trương Nam oán giận đủ rồi lại quay sang nói đỡ cho biên kịch: "Nhưng cô ấy cũng không có ác ý. Bây giờ phim trên thị trường, bất kể loại phim gì, 99.9% đều có tuyến tình yêu, đề tài này vốn không kéo được đầu tư, nếu không có tuyến tình cảm, nói không chừng càng không có ai đầu tư."
Tạ Bình Qua cũng đã nghe Lộ Tiểu Phong và lão gia chuyên môn phổ cập khoa học mà Tạ Minh Duệ tìm cho cậu nói qua. Cậu có thể hiểu suy nghĩ của biên kịch, điều duy nhất cậu không hiểu là...
"Chỉ là làm vậy có chút rời rạc đúng không? Tôi cảm thấy kịch bản vẫn rất chặt chẽ, bao gồm các chi tiết xử lý..."
"Cũng không hẳn! Tôi cũng có hỏi cô ấy rồi, cậu đoán cô ấy nói gì? Cô ấy nói 'đúng vậy, nên tôi đưa cho ông xem, hỏi ông tuyến tình cảm có vấn đề gì không, ông nói không nên tôi mới chốt kịch bản như vậy'. Cô ấy còn chê cười tôi là lúc đó cô ấy đã nghĩ đến điều này rồi, thẳng nam nhìn không ra tuyến tình cảm, dù tôi có là đạo diễn cấp bậc này cũng không phát hiện ra tuyến tình cảm không thích hợp. Sau đó cô ấy nghĩ nếu tôi đã không phát hiện được, xác suất những người khác phát hiện càng nhỏ hơn, vì vậy chốt kịch bản luôn." Lời này thành công khiến Trương Nam nghẹn nửa ngày, tức đến mức 3 giờ sáng mới ngủ được.
Quả thật trong vòng có rất nhiều đạo diễn nam giỏi ở các phương diện khác nhau, nhưng về cảnh tình cảm thì lại rối tung rối mù đến mức khán giả không muốn xem, mịe... Tình hình cũng đâu nghiêm trọng đến mức đó, nếu nghiêm ngặt phân ra thì cũng chỉ là một trong số bọn họ thôi. Chính vì điều này nên mấy năm gần đây, hắn tăng tỷ lệ hợp tác với biên kịch nữ và phó đạo diễn nữ đó, muốn thông qua các cô để cân bằng lại các yếu tố trong tác phẩm của mình.
"Ngay từ đầu cô ấy đã thiết lập sao cho dễ xử lý rồi, trực tiếp sửa về hình thức tình cảm ban đầu là được. Dù sao đến cuối cùng "các cô cậu" cũng không có tiếp xúc quá thân mật, những khán giả thích ngôn tình thì xem nó là tình yêu, khán giả nào không thích cũng có thể hiểu nó theo nghĩa khác, cũng rất tốt." Dù sao bây giờ cũng có Tạ Bình Qua đầu tư, không lo không bán được, không cần thiết thêm mấy cảnh yêu đương.
Chỉ là lời này không tiện nói ra nên Trương Nam ngừng nói.
Thấy đã nói xong chuyện quan trọng mà những người khác vẫn chưa chuẩn bị xong, không khỏi oán giận với Tạ Bình Qua: "Hôm qua tức chết tôi. Tôi nói cậu nghe, cô ấy có thành kiến với tôi đó! Trai thẳng thì sao, ai nói trai thẳng không hiểu chuyện tình cảm, Bình Qua cậu còn không phải thẳng..." Trương Nam chưa nói hết đã tự động ngậm miệng.
Không đúng nha, Tạ Bình Qua chưa chắc đã là trai thẳng...
Mặc dù Trương Nam chưa nói hết, nhưng Tạ Bình Qua đã tự giác bổ sung lời hắn nói.
Nhờ phúc Lộ Tiểu Phong, cậu khá hiểu từ ngữ về phương diện này, biết lời chưa nói hết của Trương Nam chứa nội dung gì, có ý gì, nhưng chính vì biết nên ngược lại làm cậu lâm vào hoang mang vi diệu.
Cậu có thể phân biệt chính xác hai loại tình cảm khác nhau, rốt cuộc là do cậu am hiểu phân tích cảm xúc hay do tình cảm cậu dành cho Tạ Minh Duệ hoàn toàn khác với sự ngưỡng mộ thuần túy mà không có tình cảm cá nhân? Nói cách khác, tâm trạng cậu đối với Tạ Minh Duệ có thật sự là lòng trung thành, trách nhiệm, tín nhiệm... Mà không phải là tình yêu hay không?
Tạ Bình Qua suy nghĩ vấn đề này rất lâu, thỉnh thoảng lúc nghỉ ngơi một mình cũng sẽ vô thức nghĩ tới.
Còn về việc vì sao thỉnh thoảng mới có thể nghỉ ngơi một mình... Tất nhiên là vì ngoại trừ Tạ Minh Duệ vừa rời khỏi vào tối ngày đó, bắt đầu từ ngày hôm sau, lần lượt có người chơi cùng cậu như trước kia, thậm chí còn ân cần chăm sóc cậu hơn trước kia.
Ban đầu Tạ Bình Qua không hiểu thái độ của bọn họ vậy là sao, sau đó vẫn là nam hai thần kinh thô không nhịn được hỏi ra miệng, Tạ Bình Qua mới biết bọn họ đang nghĩ gì.
Lúc ấy nam hai vừa mới nói câu mở bài, nói "nghe nói có một đoạn văn", bởi vì có Hạ Mặc "gây hiểu lầm" trước đó, nên dù Tạ Bình Qua chưa đọc bài luận ngắn kia, ấn tượng vẫn rất sâu sắc, chưa nghe nam hai nói hết, cậu đã ngẩng đầu quăng một câu "giả, bịa đặt đó".
Vì vậy hai chữ "Tạ tổng" nam hai chưa kịp nói ra đã nuốt xuống lại.
Hắn vui vẻ "ồ" một tiếng, cảm thấy tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rớt xuống, hắn lại có thể tự nhiên bình thản tương tác với Tạ Bình Qua rồi.
Sau đó nam hai kể "chuyện sáng tỏ" với những người khác. Một số người thì cùng suy nghĩ với hắn, thở phào nhẹ nhõm, thái độ như thường; một số người vẫn ôm nghi ngờ Tạ Bình Qua và Tạ Minh Duệ có thật là không có quan hệ gì không; một số người căn bản không xem "chuyện sáng tỏ" là thật.
Những người thuộc nhóm cuối đều có điểm giống nhau là từng gặp Tạ Minh Duệ trên hành lang ngày đó. Mặc dù lúc đó anh đeo khẩu trang và kính râm, nhưng chiều cao dáng người và khí chất rất độc đáo, người hơi có trí tưởng tượng đều sẽ liên tưởng tới chuyện kỳ lạ Tạ Minh Duệ thường xuyên xuất hiện ở hiện trường ghi hình 《 Theo đuổi ước mơ đi 》 mùa hai, kết hợp với chuyện lựa chọn tài trợ và người phát ngôn đồng hồ Lan Phong, kể cả chuyện Thịnh Thế trông như được ra chỉ thị và tiết lộ danh tính của Tạ Minh Duệ sau trận thi đấu tài năng của Tạ Bình Qua như muốn dời lực chú ý của đại chúng, bọn họ gần như có thể chắc chắn kẻ thần bí kia chính là "người nhà" trong miệng Tạ Bình Qua.
Nhưng dù có chắc hay không, bọn họ vẫn phải giấu nhẹm đi, không dám nói bậy với bên ngoài.
Một mặt là do thân phận cao ngất của Tạ Minh Duệ, bọn họ không dám trêu cũng không muốn trêu, mặt khác... Những người khác không biết chẳng phải càng tốt sao? Thế thì chỉ có mỗi mấy người bọn họ có thể lấy lòng Tạ Bình Qua.
Tạ Bình Qua có thể cảm nhận được dòng sóng ngầm trong đoàn phim đã bình thường trở lại, cũng cảm nhận những người xung quanh đều có suy nghĩ riêng, nhưng cậu không quan tâm.
Không chỉ không quan tâm mà còn không có cảm giác phấn khích khi nghe Cao Cường nói rằng quảng cáo lớn và trang bìa tạp chí của đồng hồ Lan Phong đã được tung ra, rằng cậu được đón nhận nồng nhiệt, số lượng fans đã chính thức vượt quá 2000 vạn.
Ngược lại, cậu càng quan tâm chuyện của cậu và anh hơn.
Lúc chụp tạp chí kia, mặc dù Tạ Minh Duệ không đến hiện trường, nhưng tối hôm đó anh lại dẫn cậu đi đến nơi đó lần nữa. Phần hồi ức này khiến Tạ Bình Qua rất tò mò về những bức ảnh cuối cùng trong cuốn tạp chí đó, may mà những bức ảnh đó không phụ lòng mong đợi của cậu, chúng đặc biệt đẹp.
Tạ Bình Qua ngắm nghía lúc lâu, nhìn cái người đẹp hơn cả phong cảnh xung quanh, ráng nhịn một hồi vẫn nhịn không được lưu lại, rồi giả bộ gửi ảnh qua cho Tạ Minh Duệ, hỏi anh có đẹp không.
Tạ Minh Duệ đã xem bộ ảnh này trước cả cậu, cũng đã lưu lại xong, nhưng khi Tạ Bình Qua gửi ảnh qua, anh vẫn tạo một album mới đặt tên "Ảnh Tạ Bình Qua gửi đến", vui vẻ lưu ảnh lại.
Lưu xong còn hào phóng khen ngợi, khen đến mức Tạ Bình Qua phải đóng WeChat lại, mãi đến khi xem xong quảng cáo đồng hồ, mới mở ra share video qua.
【 Bình Qua thích video này sao? 】
【 Ừm! Rất thích, từ lúc bắt đầu khi thấy phương án quay quảng cáo đã cực kỳ thích. 】
Không biết có phải vì nhãn hiệu này thực sự rất cao cấp hay không, ngay cả những người không biết gì về Tạ Bình Qua và ngành giải trí cũng cảm thấy giai đoạn quay quảng cáo này rất hoành tráng.
Càng quan trọng hơn là, toàn bộ kế hoạch quay quảng cáo, từ giây đầu tiên đến giây cuối cùng đều làm Tạ Bình Qua vô cùng thích, cực kỳ vui vẻ.
Trước đây Tạ Bình Qua cũng từng nói với điện hạ nhà cậu về kế hoạch này, bây giờ chiếu video, thấy phong cách quảng cáo cực kỳ hợp với mình, sản phẩm cũng rất hợp với mình, cậu nhịn không được nhắc đi nhắc lại cậu thích nó đến cỡ nào.
【 Em thích là tốt rồi! [ vui vẻ ][ vui vẻ ][ vui vẻ ]】
Thấy bên kia gửi icon qua, tâm trạng Tạ Bình Qua càng tốt thêm, thậm chí bởi vì tâm trạng quá tốt mà NG hơn một lần.
Chỉ là cậu nhanh chóng điều chỉnh trạng thái lại, Trương Nam chỉ nhìn cậu một cái, không nói gì thêm.
Bộ phim 《 Thành phố màu xám 》 đã bước vào giai đoạn mới, cốt truyện đã quay đến thời điểm nhân vật chính bắt đầu tỉnh ngộ.
Cơ hội cho sự tỉnh ngộ là tiếng khóc của thiếu niên bị gãy chân sau khi gây sự, là đồng nghiệp vẫn không dám đến bệnh viện vì sợ bị trừ lương còn bị cấp trên chế nhạo và nghĩ tới bệnh viện làm gì thà về nhà sớm còn hơn, là bạn của hắn thì thầm với hắn rằng hôm nay được phát lương, có thể mua cho bà nội một chiếc bánh sinh nhật trên đường về, phú nhị đại bên kia đang nhậu nhẹt...
Tất cả những thứ này khiến nhân vật chính rơi vào hoài nghi về lựa chọn của mình, hắn bắt đầu cảm thấy đây không phải là một cái nghề càng không phải là cuộc sống, bắt đầu tự hỏi có nên thoát khỏi nơi này không.
Theo cách nói của Trương Nam, toàn bộ giai đoạn này có thể khái quát là người sống mơ màng hồ đồ như công cụ bắt đầu tỉnh ngộ.
Quá trình tỉnh ngộ này rất tàn khốc và đẫm máu, Trương Nam từng lo lắng Tạ Bình Qua thuộc phái diễn dựa theo cảm xúc sẽ rơi vào cảm xúc của nhân vật không thoát vai được, nhưng ngoài dự kiến của mọi người, cảm xúc của Tạ Bình Qua vẫn rất ổn định, ngoại trừ những lúc diễn quá nhập tâm khiến mọi người lo lắng liệu cậu có bị quá tải về mặt cảm xúc hay không, cậu thì hoàn toàn không lo lắng gì, như thể tất cả những điều này đối với cậu đều không đáng kể, đây thực sự là... Mọi người không khỏi tò mò về những chuyện mà cậu đã trải qua.
Bởi vì tò mò, nên Trương Nam thường xuyên quan sát Tạ Bình Qua bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, cậu có thể cảm giác được và hiểu được vì sao đối phương lại nhìn cậu như vậy, nhưng mà... Chuyện này cậu thật sự không cách nào giải thích được.
Cậu không phải 19 tuổi, cậu không phải lớn lên trong niên đại hòa bình này, có lẽ cậu giết người còn nhiều hơn cả số lần nhân vật chính đánh người, vì vậy đối với cậu, trải nghiệm của nhân vật chính không lớn đến mức có thể ảnh hưởng đến cậu.
Nhưng nếu nói không đáng kể thì cũng không phải. Nhân vật này quả thật rất giống cậu, đều bị bỏ rơi, đều chỉ quan tâm hôm nay mà không nghĩ đến ngày mai, đều sống như công cụ hình người... Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đi trên con đường khác nhau.
Nhân vật chính là tự mình đấu tranh, cố gắng thoát khỏi hiện tại bị bóc lột và sắp bị lợi dụng trong tương lai.
Trong mắt hắn như có ánh lửa từ tro tàn vẫn đang rực cháy, hắn cố chấp không chịu thua, hắn hy vọng bản thân có thể tự quyết định chuyện tương lai, trong mắt hắn, chỉ có như vậy hắn mới có thể chân chính sống sót.
Nhưng Tạ Bình Qua thì không phải.
Vào những đêm kết thúc cảnh quay, thỉnh thoảng Tạ Bình Qua sẽ tự hỏi sở dĩ điện hạ không để cậu lại bên cạnh, có phải vì muốn để cậu trở thành một người độc lập, quang minh chính đại sống trên thế giới này hay không.
Cậu không giống nhân vật chính đến độ tuổi này mới trải qua những điều tàn khốc đó, cậu đã trải qua nó từ rất sớm, và lúc cậu bằng tuổi nhân vật chính, cậu đã ở bên cạnh Tạ Minh Duệ rất lâu rất lâu rồi.
Tạ Minh Duệ rất tốt, tốt đến mức khiến cậu cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không sao, dù là tương lai hay tính mạng cậu, có hay không cũng không quan trọng.
Chỉ cần điện hạ nhà cậu có thể đạt được thứ anh muốn, chỉ cần cậu có thể ở lại bên cạnh điện hạ.
Nhưng hiển nhiên Tạ Minh Duệ không nghĩ như vậy. Thấy anh ngày càng thoải mái, lúc ở bên cạnh cậu cũng cười càng lúc càng tươi, Tạ Bình Qua không còn cảm thấy anh sẽ chán ghét mình như trước nữa.
Điện hạ, em cũng sẽ cố gắng, cố gắng trưởng thành như thiếu niên kia. Tạ Bình Qua nhìn trần nhà nghĩ đến xuất thần. Không phải sống vì anh nên mới ở bên cạnh anh, mà là vì muốn sống cho chính mình và muốn ở bên cạnh anh.
Em sẽ không thay đổi.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Bình Qua: *^-^*
Điện hạ: Bộ phim này có phải là lợi nhuận thu được lớn nhất trong cuộc đời đầu tư của ta không?
Đăng: 6/8/2023
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT