1.
"Trần Tâm Đồng, em lên bảng giải bài toán này."
Giáo viên toán gõ bảng đen, trên bảng là một câu hỏi hình học viết bằng phấn.
Đề bài không tính là khó, các bạn có học lực khá trở lên đều có thể giải được.
Đương nhiên đối với tôi càng đơn giản.
Sau khi tính nhẩm đáp án, tôi cắn môi, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Thưa cô, em không biết làm."
Giáo viên toán biểu hiện một chút thất vọng, nhưng không nói thêm điều gì, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Sau lưng mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện.
"Lần trước kiểm tra giữa kì cậu ta đạt điểm tuyệt đối, tớ còn cho rằng chuyển tới lớp chúng ta là học bá, hiện tại xem ra nhất định là gian lận."
"Tớ cũng nghĩ vậy, bằng không làm sao ngày hôm qua kiểm tra 15 phút chỉ thi được tám điểm."
"Nghe nói cậu ta ở trường cũ danh tiếng cũng không tốt, còn trộm tiền học phí..."
Tôi giả bộ mắt điếc tai ngơ, cảm nhận được ánh mắt như có như không của Chu Ngữ Lam ở phía trên bên phải, ngón tay chậm rãi nắm chặt.
Chu Ngữ Lam là em gái kế của tôi.
Kiếp trước, nó thay đổi nguyện vọng thi đại học của tôi, tất cả sáu nguyện vọng đều bị sửa thành Thanh Hoa.
Mặc dù trong kỳ thi tuyển sinh đại học tôi đứng đầu toàn trường, nhưng khoảng cách để trúng tuyển Thanh Hóa vẫn còn rất lớn.
Bị tôi phát hiện, Chu Ngữ Lam cười vô lại, "Ai bảo mày thi tốt hơn tao cơ chứ."
"Mày không phải học bá sao, sao mà ngay cả Thanh Hoa cũng không thi được vậy nè."
Tôi chọn báo cảnh sát, mẹ lại quỳ xuống cầu xin tôi:
"Em gái con không phải cố ý, nó còn nhỏ, báo cảnh sát sẽ hủy hoại cả cuộc đời nó, tha thứ cho em một lần, được không?"
Nhìn cảnh này, tôi chỉ cảm thấy tâm mình lạnh đi.
Sau khi mẹ tái hôn, bà luôn liều mạng lấy lòng cha dượng và Chu Ngữ Lam, mỗi ngày không chỉ giặt giũ nấu cơm cho cả nhà bọn họ, mà còn phải chịu đựng sự châm chọc khiêu khích của Chu Ngữ Lam.
Nó nói với tôi rằng cha dượng đã cho chúng tôi một nơi ở để che chắn mưa gió, vì vậy tôi nên biết điều lấy lòng nó.
Vì thế, khi Chu Ngữ Lam cướp điện thoại di động của tôi, tôi phải nhịn.
Chu Ngữ Lam đặt đinh trong giày tôi, tôi phải nhịn.
Chu Ngữ Lam xé bài thi tôi làm xong, tôi vẫn phải nhịn.
Hiện tại Chu Ngữ Lam bởi vì ghen tị mà thay đổi nguyện vọng thi đại học của tôi, mẹ còn bảo tôi nhịn.
Làm sao có thể nhịn được.
Tôi vẫn báo cảnh sát, Chu Ngữ Lam bị kết án sáu tháng tù, tôi cũng chuyển ra khỏi nhà cha dượng, trở về nhà bà ngoại ở nông thôn.
Ôn thi lại một năm, tôi chỉ có một cuốn sách bình thường.
Ngày đi nhận giấy báo trúng tuyển, tôi bị đẩy từ phía sau xuống ao.
Tôi ở trong nước liều mạng giãy dụa, mơ hồ nghe thấy một âm thanh quen thuộc, "Đi ch.ết đi."
Là Chu Ngữ Lam.
Tỉnh dậy lần nữa, tôi trở lại năm lớp 12.
Lúc này tôi vừa chuyển sang trường trung học nơi Chu ngữ Lam học, trong kỳ thi tháng tôi thi toán đạt điểm tuyệt đối, cha dượng thưởng cho tôi một chiếc điện thoại di động, hung hăng chỉ trích Chu Ngữ Lam có thành tích điểm kiểm.
Không nghĩ tới nó từ đó về sau cũng ghi hận, coi tôi là cái đinh trong mắt, trong thịt, cuối cùng lại hại ch.ết tôi.
Từ khi sống lại đến nay, tôi không lúc nào không muốn nó phải trả giá.
Nhưng nửa đêm giật mình tỉnh lại, lời Chu Ngữ Lam nói ngày đó phảng phất như ma chú, quanh quẩn quanh quẩn, không xua đi được.
"Mày không phải học bá sao, sao mà ngay cả Thanh Hoa cũng không thi được vậy nè."
Nếu.
Nếu tôi có đủ sức mạnh...
2.
Sau giờ học, như một người em gái tốt, Chu Ngữ Lam chạy tới an ủi tôi.
"Chị, đừng nghe bọn họ nói bậy, chị làm sao có thể gian lận, bọn họ chính là ghen tị thôi."
Tôi nhìn khuôn mặt thanh thuần của nó, nở nụ cười, "Ghen tị tôi thi 8 điểm?"
Chu Ngữ Lam sửng sốt, sau đó rất lớn tiếng rất vội vàng nói, "Đó là bởi vì Cố Thương từ chối lời tỏ tình của chị, tâm tình chị không tốt mới thi kém——"
Giống như đột nhiên ý thức được điều mình nói, nó vội vàng che miệng, nhìn bốn phía.
Nhưng đã muộn, phòng học ồn ào nhất thời yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người nhìn về phía tôi.
Một giây sau, lại không hẹn mà cùng nhìn về phía thiếu niên ở hàng cuối cùng kia.
Cố Thương đang cúi đầu làm bài thi.
Ánh mặt trời chiếu vào mặt cậu ấy, quang ảnh chia cậu ấy thành hai nửa, mông lung bao trùm.
Dường như nhận ra cái gì đó, Cố Thương bỗng dưng giương mắt lên.
Cậu ấy nhẹ nhàng nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt dừng lại trên người tôi một chút, lại hờ hững dời đi, tiếp tục làm đề.
Tôi bỏ qua tầm mắt, trong lòng có chút không được tự nhiên.
Tình yêu tuổi học trò bắt đầu, tôi quả thật có hảo cảm với cậu ấy.
Sau khi kết thúc kỳ thi tháng đầu tiên của kiếp trước, tôi lấy hết can đảm để tỏ tình với cậu ấy và hỏi trường đại học cậu ấy sẽ đăng kí trong tương lai.
Cậu ấy chỉ nói một câu: "Tôi sẽ không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học."
Kiếp trước quả thật không thi đại học, lớp 12 còn chưa kết thúc đã đi du học.
Hẳn là một màn này đã bị Chu Ngữ Lam bắt gặp.
Trải qua nhiều như vậy, tôi đã không có cảm giác với cậu ấy, đặc biệt là sau khi biết cậu ấy thích Chu Ngữ Lam.
Nhưng lần này tỏ tình, là chuyện đã xảy ra trước khi tôi sống lại, tôi hiện tại cũng không thể chối cãi.
"Xin lỗi nha, vừa rồi em không cẩn thận nói sai." Ngữ khí Chu Ngữ Lam áy náy, nhưng ánh mắt không có một tia áy náy.
Tất nhiên tôi biết ý định vì sao nó làm như vậy.
Đơn giản là muốn cho mấy nữ sinh trong lớp có dục vọng chiếm hữu biết, tôi cũng đang "ngấm ngầm" nam thần của bọn họ mà thôi.
Quả nhiên, ngay cả khi cẩn thận hơn, tôi cũng bị khóa trái ở phòng thiết bị trong giờ giáo dục thể chất.
Không khí lạnh tràn vào phòng bắt đầu quây quần chung quanh, theo mắt cá chân chui vào ống quần.
Chân tay cứng ngắc, tôi đứng yên tại chỗ.
Loại cảm giác toàn thân lạnh lẽo này, trong nháy mắt khiến tôi nhớ lại kiếp trước bị đẩy xuống ao.
Khi đó tôi liều mạng giãy dụa, từng ngụm nước hồ tràn vào trong miệng.
Trong lúc hoảng loạn, tôi bám vào thành ao, vội vàng ngẩng lên khỏi mặt nước.
Đỉnh đầu bỗng nhiên bị một bàn tay ấn xuống, dùng sức ấn tôi trở lại trong nước.
Tôi không ngừng giãy dụa, nhưng thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay to trên đỉnh đầu kia.
Gần như có thể xác định, kích thước, sức mạnh của lòng bàn tay, đều không phải Chu Ngữ Lam.
Chính là, có hai người trên đó.
Hơn nữa người kia, hẳn là đàn ông.
Tôi dùng hết khí lực toàn thân mở mắt ra, rốt cục nhìn thấy trong lòng bàn tay người nọ có một vết sẹo nhỏ...
Nhưng mà sau khi sống lại, tôi tìm khắp nam sinh chung quanh Chu Ngữ Lam, cũng không thấy lòng bàn tay ai có vết sẹo.
3.
"Có người?" Một âm thanh trầm thấp vang lên bên ngoài cửa, làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.
Tôi nhận ra âm thanh, "Cố Thương?"
Bên ngoài truyền đến tiếng động, vài giây sau, cửa phòng thiết bị bị một lực đạo cực mạnh đẩy ra.
Cố Thương một thân quần áo thể thao đứng ở cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn tôi.
Bước ra khỏi phòng thiết bị, tôi và cậu ấy không nói chuyện.
Nhớ tới kiếp trước cậu ấy thích Chu Ngữ Lam, còn có thể là hung thủ hại ch.ết tôi, tôi không muốn cùng cậu ấy liên lụy quá nhiều.
Nói một tiếng cảm ơn, liền tìm một cái cớ chuẩn bị đi trước một bước.
Cố Thương đột nhiên mở miệng: "Tháng sau bốn trường cùng tổ chức cuộc thi toán, thời gian đăng ký đến chiều mai."
Chủ đề này có chút đột ngột và khó hiểu.
Tôi dừng lại đợi cậu ấy nói tiếp.
"Cậu sẽ báo danh chứ?" Cậu ấy nói.
Tôi hơi sửng sốt.
Kiếp trước, người đại diện cho lớp tham gia cuộc thi chính là tôi và Cố Thương.
Khi đó tôi không quản ngày đêm chuẩn bị một tháng trời, đến đêm trước trận đấu, Chu Ngữ Lam lại bỏ thuốc ngủ vào sữa tôi uống, khiến tôi thiếu chút nữa không dậy nổi.
Sau đó lại đặt mười cái đinh dưới giày của tôi, chờ chạy tới phòng thi, đầu đinh chậm rãi đâm thủng đệm giày, đâm vào lòng bàn chân tôi đau đớn.
Sau cuộc thi, hai chân của tôi như ngâm hoàn toàn trong vũng máu.
Cho dù như thế, tôi vẫn lấy được vị trí thứ hai, chỉ kém Cố Thương hạng nhất năm điểm.
Đương nhiên, sự "trả thù" của Chu Ngữ Lam lại thu hoạch được gấp ngàn lần.
Suy nghĩ một chút, tôi nói: "Không."
Vừa dứt lời, liền thấy Cố Thương đi về phía trước hai bước, đột nhiên cúi đầu.
Tôi theo bản năng lùi về phía sau một bước, lưng chống tường.
Khoảng cách hơi gần.
Từ gương mặt lạnh lùng đến đôi môi mỏng manh, rõ ràng chiếu vào đáy mắt tôi.
Tôi đột nhiên liền tha thứ cho kiếp trước bản thân không cẩn thận bị mê hoặc sắc đẹp của cậu ấy.
Trong nháy mắt, tôi nhớ ra chuyện kiếp trước Cố Thương thích Chu Ngữ Lam.
Người giúp nó gi.ết ch.ết tôi, có phải là Cố Thương hay không?
Nghĩ tới đây, tầm mắt tôi di chuyển xuống, dừng ở trên tay trái Cố Thương.
Lòng bàn tay trơn bóng, không có vết sẹo gì.
“Vì sao?". Thanh âm của Cố Thương từ đỉnh đầu truyền đến, có loại cảm giác áp bách khó hiểu.
Tôi phục hồi tinh thần, đưa ra một lời giải thích mà bản thân tôi cũng không tin:
"Lần trước thi là tôi lụi đại, hiện tại mới đúng là trình độ của tôi."
Cậu ấy quả nhiên lạnh mặt, "Câu hỏi cuối cùng, cả lớp chỉ có một mình cậu ghi ra 2 cách giải bằng phương pháp đòn bẩy. Cho nên tôi chỉ có 136, mà cậu thi được 150."
Âm thanh cậu ấy lạnh lùng, giống như là mất chừng mực, từng bước áp sát, "Là giống như bọn họ nói, cậu thi mang theo điện thoại di động, đem đề bài gửi cho người khác, là người khác giúp cậu làm bài?"
"Tôi không tin, Trần Tâm Đồng." Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, "Tôi không tin cậu sẽ gian lận."
Tôi bị buộc phải dán cả người lên tường, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của cậu ấy ở chóp mũi.
Kiếp trước, Cố Thương giống như một cỗ máy giải đề vô tình, lý trí tự chủ, đối với ai cũng là một bộ dáng lạnh lùng xa cách.
Tôi thầm mến cậu ấy, còn cậu ấy chỉ coi tôi là đối thủ cạnh tranh, vậy thôi.
Nếu không phải sau khi thi đại học, trong nhóm lớp nhìn thấy cậu ấy công khai tỏ tình với Chu Ngữ Lam, đại khái tôi sẽ cho rằng cậu ấy căn bản không có tim.
Bây giờ lại làm sao...
"Rốt cuộc là nguyên nhân gì?"
Cậu ấy nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ, "Chẳng lẽ... Thật sự là bởi vì tôi?"
"Bởi vì tôi, từ chối lời tỏ tình của cậu?"
Cậu ấy trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt hơi có chút phức tạp, "Trần Tâm Đồng, yêu đương đối với cậu quan trọng như vậy sao?"
Nghe thấy sự chán ghét trong giọng nói của cậu ấy, sắc mặt tôi nhất thời tối sầm lại, "Có liên quan gì với cậu?"
"Tôi thi điểm tuyệt đối cũng được, 8 điểm cũng được, là chuyện của tôi. Bạn học Cố Thương, hy vọng cậu không xen vào việc của người khác."
Không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Cố Thương bình tĩnh nhìn tôi trong chốc lát, xoay người rời đi.
Trở lại lớp học, trên bàn phát một đống bài kiểm tra, tôi đọc sơ bộ nội dung.
Ngay sau đó, ai đó gõ vào bàn của tôi.
Tôi ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt của Cố Thương.
"Cuộc thi kia tôi đã giúp cậu báo danh."
Mẹ kiếp.