Không liều thì ăn ít, mà liều thì ăn nhiều. Nếu muốn một đêm đổi đời thì phải mang cả cái mạng ra để mà đánh cược, đây cũng là một điều dễ hiểu. Tên Hoàng lúc này rất là đăm chiêu , sự giằng xé nội tâm của hắn đang diễn ra thực sự rất quyết liệt. Sự giằng xé giữa buông bỏ và quyết tâm đang cân bằng, cho nên vẫn cứ lưỡng lự đứng đó. Tên Chí thì khác, với những sự kiện đang diễn ra trước mặt thì hắn đã có lựa chọn cho riêng mình. Tên Chí suy ngẫm một lúc, rồi liền đến bên cạnh tên Hoàng mà nói.
- "Đại ca à , thôi bỏ đi , dù sao cũng chỉ là một nữ nhân thôi mà. Bây giờ chúng ta chọn cách làm ăn đàng hoàng, 10 năm sau trở nên giàu có, thì lúc đấy thiếu gì mỹ nữ để mà đại ca lựa chọn. Đại ca đâu có nhất thiết phải cố chấp theo đuổi một người con gái để liều cả cái mạng như vậy. Phi vụ này đệ nghĩ rằng chúng ta vẫn nên bỏ đi , đừng có theo nữa"
Tên Chí đã chọn từ bỏ, hắn chọn cái cách cần cù bù thông minh, làm ăn trong một thời gian dài để trở nên giàu có. Cơ mà muốn giàu có thì vẫn phải nhờ cái người kia hiến kế cho, chứ tự mình làm việc thì làm sao giàu được khi mà trí tuệ cũng không nhiều gì hơn người khác. Lại nói thêm một điều nữa, tên Chí chọn cách bỏ cuộc thì cũng là đơn giản dễ hiểu. Bởi vì nếu mà theo con đường liều mạng này , khi sở hữu được mỹ nữ cũng là tên Hoàng sở hữu , chứ tên Chí không được xơ múi gì cả. Có chăng cũng chỉ là đi theo hưởng ké sự giàu có, chứ tất cả mọi lợi ích đều là vào tay tên Hoàng. Bởi chính là như vậy, nên so với việc đi theo con đường nguy hiểm đổi đời trong thời gian ngắn mà phải liều cả mạng sống, thì thôi chi bằng bỏ thời gian 10 năm ra làm ăn cho nó an toàn. Nếu đi theo con đường này, thì cả ba tên đều có cơ nghiệp riêng của mình, như vậy không phải là điều tốt đẹp hơn sao? Chính vì như vậy, nên tên Chí mới chọn con đường tốt nhất cho hắn , nhưng tên Hoàng thì khác. Đối với Tên Hoàng mà nói , liều mạng này là hắn vừa có mỹ nữ, vừa có thân phận là rể của nhà tiết độ sứ, lại có thể một đêm đổi đời , như vậy không phải quá tuyệt vời hay sao? Nếu chọn cách thứ hai, làm ăn 10 năm để giàu có, nhưng mà chắc gì cái gã trước mặt kia đã ở lại đây 10 năm để hiến kế cho chúng. Bọn chúng luôn mặc định rằng làm ăn 10 năm sẽ trở nên giàu có, nhưng có thật là sẽ giàu có trong 10 năm hay không ? Và cái gã kia đâu có lý do gì để ở lại đây suốt 10 năm đấy hiến kế? Rõ ràng con đường dài 10 năm này cũng không hề chắc chắn và cũng không an toàn gì. Tên Hoàng lại nhớ đến khuôn mặt e ấp của thiếu nữ xinh đẹp trốn sau lưng mẹ, nàng nhìn hắn với trái tim ngây thơ tràn đầy mộng ước, khiến cho hắn đã hình dung tới ngôi nhà và những đứa trẻ. Cứ mỗi lần hồi tưởng khuôn mặt mỹ nữ "tình trông như đã, mặt ngoài còn e" ấy, thì tên Hoàng lại cảm thấy xao xuyến trong tim . Đây không chỉ đơn giản là sự thèm khát mỹ nữ xinh đẹp , mà dường như trái tim hắn đã rung động trước tình yêu, một thứ tình yêu sét đánh.
Con người ta khi đã yêu rồi thì còn biết trời đất như thế nào, đúng sai ra làm sao đâu. Tên Hoàng đã rơi vào tiếng sét ái tình, trong lòng chỉ mong được cùng người trong mộng sớm hôm hạnh phúc. Nếu được thỏa mãn mong ước ấy, thì có liều mạng hắn cũng sẵn sàng. Tên Hoàng lập tức quyết định , hắn nghe theo con tim mách bảo, hướng tên áo đen kia mà nói.
- "Được rồi, thưa tiên sinh, ta chấp nhận kế sách của tiên sinh . Ta sẽ làm theo những gì tiên sinh chỉ dẫn, mong tiên sinh giúp đỡ."
Lý trí đã bị lấn áp bởi con tim , tình yêu đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Tên Hoàng đã thuận tình đi theo kế hoạch này, quyết tâm theo đuổi người tình trong mộng. Tên Hoàng thì đã thuận ý, nhưng tên Chí và tên Bảo thì không. Tại sao hai tên đàn em lại không muốn phi vụ này, bởi vì trong vụ này với chúng là không đáng để liều mạng , tên Chí và tên Bảo vội bước lên trước mặt Tên Hoàng mà ngăn cản.
- " thưa đại ca , xin đừng làm như vậy, tuyệt đối không nên làm như vậy. Vì một người con gái mà đánh đổi cả tính mạng của mình, như thế có đáng hay không?"
Rõ ràng là lợi ích không đồng đều, thì không thể chia sẻ cùng mối nguy hiểm được. Ba tên này nếu thực hiện kế hoạch đó, lỡ như thất bại bị tội thì đều chịu tội như nhau. Nhưng nếu thành công , thì rõ ràng tên Hoàng mới là tên hưởng gần hết mọi vinh hoa phú quý, còn hai tên đàn em cũng chỉ là hưởng ké mà thôi . Vậy nên chúng không muốn thực hiện phi vụ này, lợi ích thu về thật sự không đáng để liều mạng. Tên Hoàng thì đương nhiên rất khác. Nếu như phi vụ này thành công, mọi vinh hoa phú quý đều là của hắn, nên dễ gì hắn từ bỏ . Tên Hoàng đã thật sự quyết tâm và lựa chọn rồi, nên dù hai tên đàn em có khuyên ngăn thì hắn cũng không thay đổi, hắn quay sang nhìn hai tên đàn em mà nói.
- " Thôi được rồi , nếu hai ngươi không muốn theo ta thì cũng không cần phải theo nữa . Hai ngươi về nhà tự lập băng nhóm riêng , rồi muốn làm gì thì làm, ta không quản chuyện của hai ngươi nữa."