Hiệp Ninh bị cuốn vào một cuộc tranh giành đấu đá giữa hai thế lực lớn ở đất Giao Chỉ. Một bên là một thế lực bá chủ vùng đất của trấn Đào Quả, bên kia là tiết độ sứ nắm giữ Đại La, và trên danh nghĩa toàn quyền quản lý vùng đất phía Nam này. Trong một tình huống cực kỳ căng thẳng như vậy, khi mà cả hai bên đều không ai có dấu hiệu nhường nhịn ai, cứ ngỡ là sẽ có một tình huống gì đó khủng khiếp. Mọi chuyện giống như là một quả bóng bị nén đến mức cực đại , chỉ cần một tia lửa là sẽ nổ tung, bất ngờ lúc này ở dưới bờ có tiếng gầm lên.
- "Có chuyện gì vậy? Các ngươi đang làm chuyện gì ở đây vậy?"
Tiếng hét ấy mang theo một uy lực cực mạnh, vang vọng cả một góc bến cảng. Tiếng hét dường như rất quen thuộc với bọn binh lính , như kiểu là bọn chúng biết người hét lên đó là ai, khiến cho chúng ở dưới bờ đứng dạt ra hai bên nhường đường cho người vừa mới tới. Khi binh lính xếp hàng hai bên, người ta thấy một lão già tầm hơn 50 tuổi đang ưỡn ngực đi tới, bên cạnh là hai tên hộ vệ chiến giáp đầy đủ theo sau lưng, trông vô cùng oai phong. Lão già đi một mạch lên thuyền, đến đứng bên cạnh tên Hán Bu. Hán Bu thấy lão già thì vội vàng cúi đầu thi lễ.
- " phụ thân, người đến đây từ khi nào?"
Thì ra lão già ấy chính là Hán Xâm, cũng tức là bá chủ của trấn Đào Quả này. Hán Xâm không trả lời thằng con của mình, hắn thoáng chốc nhìn thấy Độc Cô Tởm đứng đấy thì ánh mắt ánh lên một tia lo lắng . Lúc này tên hộ vệ của Hán Bu liền bước lại bên cạnh chủ nhân, ghé vào tai thì thầm gì đó. Tên hộ vệ đó kể lại hết mọi tình huống ở đây cho tên Hán Xâm nghe, tất cả mọi chi tiết đều kể hết không bỏ sót thứ gì. tên Hán Xâm nghe một hồi thì hiểu chuyện, hắn gật đầu ra hiệu cho tên hộ vệ lùi sang. Hắn ta lúc này mới bước về phía Độc Cô Tởm, hai tay cung kính cúi đầu thi lễ.
- " Thì ra là tiết độ sứ đại nhân ghé thăm. Ta bên trong nhà không biết chuyện nên không thể tự tay đón tiếp chu đáo, mong tiếp độ sứ đại nhân thứ lỗi."
Từ lời ăn tiếng nói của kẻ đứng đầu cảng biển này, cho thấy có vẻ như hắn ta muốn làm dịu mọi việc xung quanh. Độc Cô Tởm hừ lên một tiếng , nhìn một lượt xung quanh mà nói.
- " Cách đón tiếp của các người như vậy ta cũng thấy là rất chu đáo rồi , sao dám đòi hỏi nhiều hơn được cơ chứ? Ta nghĩ các ngươi không cần phải cảm thấy ái ngại đâu."
Lời nói như vậy nhưng không hẳn đã là như vậy , rõ ràng là đang móc mỉa nói đểu người khác. Hán Xâm nhìn một lượt xung quanh , thấy binh lính vũ khí sáng lòe thì hiểu ý, liền lập tức phẩy tay ra hiệu. Sau cái phẩy tay ấy, toàn bộ vệ binh của hắn đút kiếm lại vào vỏ, mà binh lính cũng rút giáo về thu thế bình thường. Theo sự chỉ dẫn của chỉ huy, binh lính lập tức rời xuống thuyền và trở về vị trí của mình , rời khỏi bến cảng. Bến cảng lúc này không còn đông đúc như trước, chỉ còn lại người của Độc Cô Tởm và một ít vệ Binh của Hán Xâm ở lại mà thôi. Lúc này Hán Xâm thấy tình hình đã tốt hơn rất nhiều, lại thi lễ.
- "Ta đã cho binh lính rút đi hết rồi. Như vậy tiết độ sứ đại nhân đã cảm thấy hài lòng chưa? "
Độc Cô Tởm nhìn thấy binh lính đã rút hết , mà vệ binh của kẻ địch cũng đã cất kiếm vào vỏ , xem ra thật sự tên Hán Xâm này muốn hòa giải tình hình. Độc Cô Tởm gật đầu một cái, tự tay đút kiếm mình vào vỏ, và đám thuộc hạ của hắn cũng cất kiếm theo , mọi chuyện đã được giảm đi độ căng thẳng. Hán Bu bên cạnh thấy vậy thì lo lắng, mọi chuyện đang dần trở lại bình thường, thì chuyện của hắn sẽ phải làm như thế nào bây giờ? Hắn lại nhìn vô bên trong thuyền, nơi có người phụ nữ đẹp mà hắn mê mẩn, rồi phải xử lý chuyện người phụ nữ ra sao? Hắn sợ mất đi cơ hội chiếm hữu người phụ nữ ấy, vội bước tới bên cạnh cha mình mà nói.
- " Phụ thân à , chuyện này..."
Hán Bu muốn cầu xin điều gì đó, nhưng hắn chưa kịp nói xong thì Hán Xâm đã quay sang trợn trừng con mắt mà gầm gừ.
- " nhà ngươi câm miệng lại cho ta . Nơi đây không phải là chỗ mà ngươi được phép mở mồm đâu."
Người đàn ông quay sang dằn mặt đứa con của mình, nhắc nhở cho nó biết vị thế của nó là đang ở đâu. Hán Bu quê lắm , trước bao nhiêu người mà bị mắng như vậy khiến hắn rất là xấu hổ . Nhưng cũng không thể nào nói là sai được , khi mà vai vế của hắn chẳng qua chỉ là một thằng công tử mà thôi. Hán Xâm thấy Độc Cô Tởm vẫn chưa nói gì, lúc này bước lên cười toe toét mà bảo.
- " Tiết độ sứ đại nhân à, đây là lỗi của lão phu khi không nuôi dạy con cái cho đàng hoàng tử tế , để nó không biết trời cao đất dày và đắc tội với đại nhân . Thôi thì đại nhân nể mặt lão phu một lần mà tha cho nó chuyện này, lão phu sẽ vô cùng biết ơn."
Hán Xâm thật sự rất cầu thị , từng cử chỉ hành động đều tỏ ra thành ý của mình. Độc Cô Tởm lướt nhìn tên Hán Bu một cái , mặc dù vô cùng căm ghét nhưng hắn không phải không biết rằng đây là đất của Hán Xâm, không phải đất của hắn. Ở vùng đất này hắn chẳng qua cũng chỉ là kẻ thân cô thế cô. Có câu nói rồng mắc cạn bị tôm bắt nạt, hổ xuống đồng bằng bị chó cắn, hắn chính là đang bị chó cắn vậy. Độc Cô Tởm giờ có không tha cho Hán Bu thì cũng có thể làm được gì ? Tên Hán Xâm nói những lời này là đã nhân nhượng lắm rồi , nên Độc Cô Tởm biết bản thân cũng không thể đòi hỏi gì nhiều. Mọi chuyện kết thúc ở đây có lẽ là điều tốt đẹp, chỉ là có một thứ hắn sẽ không bỏ qua, hắn quay sang trừng mắt chỉ vào cái tên đội trưởng đã giở trò dâm dê vợ hắn mà nói.
- "Chuyện công tử còn dại thì ta có thể chấp nhận bỏ qua cho được , nhưng cái tên này là loại người gì ? Hắn là ai mà dám giở trò dâm dê vợ của bổn quan? Còn năm lần bảy lượt nhục mạ bổn quan. Ngươi bảo phải xử trí thế nào?"
Sự căm tức của tiết độ sứ đối với kẻ vô lễ với vợ mình vẫn còn đang rất là lớn, quyết tâm giải quyết rõ ràng không bỏ qua. Tên đội trưởng mồm vẫn đang đầy máu , nghe thấy tiết độ sứ chỉ mặt mình thì kinh hãi vô cùng, cảm nhận rằng mình đã đụng phải một ngọn núi quá lớn. Hắn toan quỳ sụp xuống van lạy, cầu xin một con đường sống . Nhưng chưa kịp làm gì thì lúc này "phập..." một cái, trời đất lại lần nữa quay cuồng với tên đội trưởng kia.
Hán Xâm không nói không rằng, vừa mới nghe tiết độ sứ than phiền xong thì lập tức tuốt kiếm vuốt một đường kiếm thật đẹp. Lưỡi kiếm mang theo chân khí của một võ sư cắt qua đầu tên đội trưởng làm cái đầu của hắn rớt tùm xuống dưới nước, cơ thể tên hộ vệ ngã vật xuống dưới thuyền, một đường kiếm nhẹ nhàng đứt đoạt tất cả. Lưỡi kiếm mang theo chân khí của một võ sư ấy, sau khi lấy đầu người một cách nhanh chóng Hán Xâm loan kiếm chém xuống một góc chéo, rảy đi vết máu dính lại trên kiếm rồi từ từ đút kiếm vào vỏ với một nụ cười hắc ám.
- " tiết độ sứ đại nhân, ta trừng phạt hắn như vậy đã khiến đại nhân hài lòng chưa?"
Mọi sự ngu dốt đều phải trả giá, và cái ngu dốt ấy ở mức độ nào , cái giá phải trả ở mức độ nào, đó là điều mà bất cứ ai cũng nên suy nghĩ. Người ta thường khuyên nhau là đừng nên coi thường bất cứ một kẻ nào, bởi một người bình thường đang đi trên phố cũng có thể là hoàng đế đang cải trang vi hành, và một tên cu li khân vác trên một chiếc thuyền nào đó cũng có thể là tiết độ sứ. Tên đội trưởng ngu dốt muốn kiếm người trút giận, nhưng xui xẻo thay đã trút giận lên một người tôn quý hơn hắn quá nhiều , và cái giá phải trả cho sự ngu dốt đấy chính là sinh mạng của hắn. Độc cô tởm nhìn cái xác nằm vật trên sàn , hắn đương nhiên không một chút thương xót mà lại cảm thấy hài lòng, liền hất hàm cho bọn tuộc hạ một cái . Những tên thuộc hạ của hắn hiểu ý, tới gần ôm cái xác ném luôn xuống dưới biển , lúc này Độc Cô Tởm mới gật đầu.
- "Được rồi, Hán Xâm đại nhân xử lý như vậy ta cảm thấy thật là công bằng . Vậy bây giờ ta xin phép được rời bến trở về Đại La, ông có ý kiến gì không?"
Độc Cô Tởm đã dùng đến hai từ xin phép, như vậy cũng gọi là nể mặt lắm rồi . Hán Xâm cũng hiểu điều này, gật đầu một cái.
-" vậy thì ta không làm phiền mọi người nữa, tiết độ sứ đại nhân mau chóng lên đường đi"
Hán Xâm nói xong phẩy tay ra lệnh cho thuộc hạ, đồng thời dẫn toàn bộ thuộc hạ xuống thuyền. Hán Xâm đi đầu, con trai đi sau , kéo toàn bộ người của hắn xuống dưới bờ hết , thuyền lúc này đã không còn người của trấn Đào Quả nữa. Hiệp Ninh trên thuyền lập tức chỉ tay cho những người thủy thủ, khuôn mặt mừng rỡ mà nói .
- "các ngươi nhanh chóng nhổ neo, chúng ta rời bờ tiến thẳng đến Đại La."
Đám thủy thủ mừng lắm, chúng mặc dù đã từng đánh nhau với cướp biển ngoài kia, nhưng mà bị kẹp vào cái thế binh hùng tướng mạnh như vậy thì đây là lần đầu tiên. Tên nào tên đấy toát mồ hôi hột, lo sợ dữ lắm. Cho nên khi nghe Hiệp Ninh kêu nhổ neo thì ai nấy đều tức tốc làm việc, đều mong mau chóng rời khỏi cái cảng này càng sớm càng tốt. Những cái neo được nhổ lên, kéo đặt trên thuyền. Đoàn thuyền bắt đầu đi ngược dòng về phía Đại La, từ từ rời khỏi cảng của trấn Đào Quả. Mọi việc rắc rối ở trấn cũng được bỏ lại phía sau, con đường phía trước xem ra đã thật sự bình yên rồi.