Hiệp Ninh tuy có buồn trong lòng, nhưng mà dù gì cũng trả được ơn nghĩa trước đây mình đã từng được nhận. Đối với ông mà nói, trả được ơn cứu mạng ấy thì thật sự cảm thấy rất là bình yên trong tận đáy lòng, đây cũng là một điều nên làm. Việc của ông thì thế , nhưng mà việc của Độc Cô Tởm thì khác, bản thân hắn cũng có rất nhiều điều cần phải lưu tâm. Ông ta lúc này quay sang nhìn Độc Cô Tởm, đôi mắt cũng trầm ngâm xa xăm.
- " Độc cô đại nhân à, gia đình ta thì chẳng có gì to tát , nhưng mà gia đình đại nhân thì nguy hiểm tứ bề. Đại nhân nên cẩn thận một chút, bây giờ tuy rằng tạm thời an toàn, nhưng cũng chỉ là an toàn trước sự quấy nhiễu của nhà tên tổng quản nội cung kia thôi. Còn những vấn đề khác rất là đáng ngại, mong đại nhân xem xét kỹ lưỡng mà ứng phó cho cẩn thận."
Độc Cô Tởm trầm ngâm , khuôn mặt suy tư, hiểu rằng những lời của Hiệp Ninh nói hoàn toàn đúng. Độc Cô Tởm hiểu rõ rằng bản thân hắn chỉ là một viên quan bị đi đày tới đất Giao Chỉ xa xôi, và không biết ngày nào bị triệu về kinh đô . Có thể một lúc nào đó khi bọn nịnh thần đã cảm thấy đủ điều kiện để vu oan giá họa cho hắn, thì một đạo thánh chỉ triệu hắn về kinh thành để tìm các tiêu diệt là việc hoàn toàn có thể xảy ra trong tương lai. Bản thân hắn hiểu rõ việc chạy trốn lần này chỉ là chạy trốn tên tổng quản Nội Cung , chứ làm sao có thể chạy trốn được hoàng đế. Nếu một ngày nào đó hoàng đế nghe lời xúi giục của nịnh thần mà xử tội gia tộc hắn, thì hắn sẽ chạy đi đâu để thoát bây giờ. Bản thân hắn rất lo lắng vào một ngày tàn của gia tộc, cho nên khi nghe về băng cướp Lương Sơn Đồng trốn trên núi lương suốt mười mấy năm, hắn đã nảy ra một suy nghĩ. Nếu như bọn dân đen đã có thể làm giặc cướp và trốn ở trên núi sống được đến bây giờ, thì hắn cũng có thể dẫn gia đình của mình cùng thuộc hạ vào rừng làm cướp. Tuy rằng không vẻ vang gì , nhưng ít nhất cũng giữ được cái mạng, và đó chính là lý do hắn ghé Lương Sơn Đồng để kết giao tình hảo hữu. Độc Cô Tởm ánh mắt xa xăm, sâu thẳm trong ánh mắt là nỗi buồn và lo lắng , hắn thở dài một tiếng.
- " gia đình chúng ta mỗi người có một cái khó khác nhau, thì cũng phải tự mình giải quyết cái khó ấy vậy. Thôi thì bây giờ đang còn bình yên, chúng ta cứ tạm thời thưởng thức cái không gian bình yên này cái đã. Mọi chuyện sau này hãy để sau này tính đi, tiền bối cảm thấy vậy có đúng không?"
Độc Cô Tởm bật cười một tiếng, xua tan không khí u ám, mà Hiệp Ninh cũng bật cười theo , gật đầu đồng ý.
- "phải, phải . Chúng ta cứ tạm thời thư giãn đi cái đã, còn chuyện sau này để sau này tính vậy"
Hiệp Ninh hiểu rất rõ tương lai gia tộc của mình tươi sáng hơn tương lai gia tộc của Độc Cô Tởm, nên nếu tên Độc Cô Tởm kia còn có thể thư giãn giây phút này , thì tại sao ông ta lại không thể chứ? Ông ta là một thương buôn, cũng chỉ là một dân đen không liên quan đến thù hằn chính trị trong triều đình. Còn Độc Cô Tởm thì khác, thân phụ hắn lúc sống là một người chính trực thẳng thắn . Ông ta rất ghét những kẻ gian trá, vì vậy cho nên đã làm mất lòng rất nhiều nịnh thần, dẫn đến kết cục không được tốt đẹp cho lắm, còn lưu lại mối thù hằn cho đứa con phải gánh chịu.
Hai người chuyển sang cười nói vui vẻ , lúc này từ trong buồng riêng gia đình Độc Cô cũng bắt đầu đi ra. Thúy Nga dẫn theo con dâu và con gái bước ra thuyền, nhìn thấy hai người thì cười tươi.
- " Mới sáng sớm, hai chú cháu đã ra đây tâm sự rồi à?"
Thúy Nga tham gia buổi ngắm bình minh với một nụ cười tươi, mà Hiệp Ninh và Độc Cô Tởm đón bà với một nụ cười cũng tươi không kém.
- " lão phu nhân đã thức dậy rồi đó à? Mau ra đây ngắm mặt trời của bình minh trên biển, đây là một cảnh rất đẹp không phải lúc nào cũng thấy được đâu"
Thúy Nga bước từ từ về phía hai người ấy, mà Diệp Lan cũng từ trong bước ra, nàng nhìn không khí ngoài trời thì vươn vai một cái mà gọi nhỏ.
- " Yên Nhiên ơi, ra đây xem mặt trời đẹp lắm nè."
Sau tiếng gọi nhỏ nhẹ ấy, Yên Nhiên cũng trong buồng bước ra, ánh mắt hướng về phía mặt trời đỏ thẫm, đôi mắt biếc của nàng long lanh nhìn mặt trời mà ồ lên một tiếng.
- " Đẹp quá , không ngờ mặt trời ngoài biển buổi sáng sớm lại đẹp đến như vậy."