Hiệp Ninh thu xếp cho con trai mình rời đi trong êm thắm, bề ngoài thì giống như là về quê chơi, nhưng thực ra những thứ quan trọng nhất đều đã chất lên xe chở đi cả rồi. Khi mà đã di tản được hậu duệ của mình, lúc này là lúc tính tới bước tiếp theo, tìm những người thế thân cho ba mẹ con Thúy Nga. Ông chọn trong phủ của mình ba nha hoàn có vóc dáng tương tự, cũng là những người thân tín nhất để thực hiện kế hoạch. Đầu tiên ông mời họ vô trong căn phòng riêng của mình, đoạn đóng cửa lại không cho ai vào. Ba nha hoàn tự nhiên được mời vô phòng riêng, lại thấy bị đóng cửa thì rất là tò mò. Nếu như là một người đàn ông nào đó thì bọn họ sẽ cảm thấy nguy hiểm, nhưng vì lão gia của bọn họ là một người lớn tuổi và đúng đắn đàng hoàng, cho nên bọn họ chỉ ngạc nhiên cúi đầu hỏi.
- "Thưa lão gia , người làm gì mà có vẻ bí mật vậy?"
Hiệp Ninh lúc này ngồi bên bàn, phẩy tay một cái mà nói .
- " các ngươi lại gần đây, ta cho các ngươi xem cái này".
Ba nha hoàn càng lúc càng ngạc nhiên, nghe vậy thì cũng lại gần, và nhìn thấy trên bàn có ba cái khay được trùm vải lên. Hiệp Ninh uống cạn một ly trà, nhanh chóng đặt ly trà xuống và từ từ nâng miếng vải ra khỏi cái khay , thì bên dưới thấy toàn là kim nguyên bảo. Ba Nha hoàn nhìn thấy khay vàng thì tròn xoe mắt ngơ ngác, chưa bao giờ nhìn thấy nhiều vàng như vậy. Một khay chứa tới 30 kim nguyên bảo, đây là một số tiền lớn mà đối với những người làm nha hoàn thì có làm cả đời cũng không thể kiếm được dù chỉ là một nửa. Ông lúc này chỉ tay vào ba khay vàng mà bảo.
- " đây, số tiền này là để cho các ngươi, mỗi đứa một khay mang về."
Ba nha hoàn nghe xong thì đứng phỏng ra đấy , ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ nhìn thấy vàng thì vừa mừng vừa lo, không dám bước tới, ngập ngừng hỏi.
- "Lão gia tự nhiên cho bọn nô tì nhiều tiền như vậy , không biết là có việc gì sai bảo ?"
Đạo lý trên đời là "vô công bất thụ hưởng", Nếu không có công trạng gì thì sao dám nhận tiền, lại là một số tiền lớn đến như vậy. Nếu ví dụ Ông ấy cho một nén vàng thôi, thì họ sẽ nhanh chóng nhận lấy. Nhưng trên khay có tới 30 kim nguyên bảo, tức là 300 nén vàng, thì số tiền ấy nhiều khủng khiếp đối với cuộc đời của một nha hoàn, khiến họ tự khắc sẽ đề phòng. Hiệp Ninh cũng không vòng vo, gật đầu một cái.
- " không sai ,ta đang có chuyện muốn nhờ các ngươi . Nếu các ngươi làm xong việc này cho ta, thì số vàng này sẽ là của các ngươi."
Ba nha hoàn cảm thấy tâm tư. Thấy tiền nhiều như vậy ai mà không thích chứ? Cần phải nói rõ một điều rằng yêu thích tiền là một điều hoàn toàn bình thường, nhưng số tiền ấy phải là tiền như thế nào? Bọn họ hiểu rằng muốn nhận tiền thì phải lập công, tiền càng nhiều thì việc giao phó càng nặng nề, liệu họ có làm nổi hay không? Cơ mà cứ nghe thử xem đã, bọn họ cúi đầu thi lễ.
- "Không biết là việc gì? Xin lão gia cứ nói".
Hiệp Ninh lại gật đầu , từ từ ngồi vào ghế , bắt đầu nói.
- "Không giấu gì các ngươi , đây là một chuyện rất hệ trọng . Chuyện là như thế này..."
Hiệp Ninh kể ra chuyện gia đình Độc Cô đang gặp nạn, và kế sách mà ông ấy muốn dùng để cứu gia đình Độc Cô thoát khỏi tai nạn này.
Ba nha hoàn vừa nghe tới đoạn mình giả làm người của phủ Độc Cô và đánh lừa tên tổng quản Nội Cung thì giật nảy mình, vội lùi về ba bước , xua tay mà nói.
- " không được đâu lão gia, chúng nô tì không dám làm chuyện này đâu."
Đoạn 3 nha hoàn đó quỳ sụp xuống dưới đất, khuôn mặt tái mét vái lạy một cái mà nói tiếp.
- " Tiền lão gia cho chúng nô tì thì nhiều quá , nhưng mà phải có mạng thì mới dùng tiền được. Nếu chúng nô tì mà nghe theo lời lão gia để làm mất lòng tên tổng quản Nội Cung ấy , hắn trút giận lên đầu thì chúng nô tì đâu còn mạng mà xài tiền nữa. Xin lão gia khai ân cho chúng nô tì một con đường sống, chúng nô tì rất biết ơn."
Sinh mạng của con người là trên hết, muốn xài tiền thì phải còn sống để mà xài, chết rồi thì làm sao mà xài được nữa? Vì vậy số tiền đưa ra có lớn thế nào đi chăng nữa, thì những người phụ nữ bé nhỏ ấy sao dám nhận một công việc mà họ nghĩ rằng chỉ có một con đường chết. Hiệp Ninh đương nhiên hiểu đạo lý này, và ông cũng đoán biết phản ứng của nha hoàn như vậy, lúc này ông bước tới cúi đầu nhìn xuống nói.
- " Các ngươi đừng lo , ta đã tính kế hết rồi, sẽ cho các ngươi được sống an toàn vui khỏe đến suốt đời mà không phải lo lắng gì."
Ba Nha Hoàn nghe vậy thì ngước đầu lên nhìn, họ vẫn quỳ đó, khuôn mặt có vẻ ái ngại không tin tưởng. Hiệp Ninh nhìn vào ba nha hoàn quỳ trước mặt mình , ông ngồi chồm hổm bắt đầu trình bày kế hoạch tiếp theo.