Khi cánh cổng phủ Độc Cô đóng lại, mọi việc lại trở lại yên tĩnh. Những tên mật thám đương nhiên sẽ không chịu ngồi im quan sát, lúc này quyết định hành động. Một tên mật thám trong vai người đi đường, ra vẻ là ngẫu nhiên đi ngang qua rồi đến gần bên đoàn thương buôn. Hắn chọn một người đánh xe ngựa cuối đoàn làm mục tiêu dò hỏi, lại gần cười nói.

- " Huynh đệ à , có thể cho ta hỏi thăm vài câu không?"

Người đánh ngựa nghe vậy thì gật đầu, cũng bởi chẳng có lý do gì để từ chối. Tên mật thám cười tươi , ra vẻ giống như chỉ là một người tò mò hiếu kỳ mà hỏi .

- "đoàn thương buôn của các huynh là đang định đi đâu đây ? Sao lại dừng lại ngay chỗ này vậy ? Không sợ chủ nhà ra đuổi sao?"

Phu xe nghe vậy thì cười nhạt , lắc đầu nói.

- "Làm gì có chuyện đuổi chứ ? Ông chủ đoàn của chúng ta với phủ này là quan hệ thân thiết, hôm nay tới đây là làm khách trong phủ. Chúng ta đậu xe ngoài này ngươi nghĩ xem có bị đuổi hay không?"

Nói đoạn bật cười khanh khách. Tên mật thám kia đang suy nghĩ tính toán trong lòng, thấy nài ngựa bật cười thì cũng cười theo, vẫn ra vẻ bình thường mà hỏi tiếp .

- "À thế à? Vậy thì không bị đuổi rồi, tại ta đã quá lo xa thôi. Mà chủ của huynh không biết vào trong đó bàn chuyện gì vậy?"

Cứ từ từ hỏi thăm từng chút, từng chút một, rồi đi sâu vào vấn đề. Tên phu xe thực ra cũng không phải là một người thân tín trong đoàn, nên có nhiều chuyện hắn cũng không biết được, vì vậy không có nhiều điều để nói. Hắn tặc lưỡi.

- " ta chẳng qua chỉ là một người phu xe, đâu có hiểu chuyện của những người quyền quý . Nhưng mà hình như ta nghe nói họ bàn luận về vấn đề gì đó liên quan tới việc về quê thì phải."

" Về quê ư ?" tên mật thám thốt lên, lại ra vẻ tò mò mà hỏi .

- "Về quê là làm sao ? Tại sao lại về quê? Không phải là phủ này sắp tổ chức hôn sự hay sao ? Mong huynh đài nói rõ"

Tên đánh xe cũng thuộc dạng buôn chuyện, hắn ra vẻ trầm ngâm.

- " Ừ thì ta nghe nói là... "

- "Không phải việc của ngươi , im miệng lại cho ta..." Một tiếng quát lên khiến cả tên phu xe lẫn tên mật thám giật mình. Bọn họ quay xem nhìn về phía tiếng quát thì đó, thì nhận ra là người hộ vệ thân cận bên cạnh Hiệp Ninh. Ông ta là một cao thủ võ thượng , được đi theo để bảo vệ đoàn thương buôn, cũng là cánh tay đắc lực của ông chủ. Người hộ vệ ấy thấy có người lạ tiếp cận đoàn thương buôn thì nghi ngờ, liền đi tới gần và loáng thoáng nghe được những câu chuyện của bọn chúng, lập tức trừng mắt nhìn vào tên đánh xe mà nói.

- "Việc của ông chủ là chuyện của ông chủ , chúng ta thân là làm thuê thì đừng có xía quá nhiều vào việc của người ta. Ta thành thật khuyên ngươi một câu, những gì nên nói thì mới nói , còn những gì không nói được thì hãy biết ngậm miệng, có hiểu không?"

Tên này ngựa bị mắng thì im lặng không nói gì nữa, mà tên mật thám cũng lẳng lặng bỏ đi, lủi mất dạng.

Tên mật thám ấy sau khi rời khỏi đoàn thương buôn, vẫn trong vai một người đi đường rồi ra góc khuất gặp đồng bọn trong ấy. Khi vừa gặp mặt tên đồng bọn, chưa kịp nói gì thì tên đồng bọn đã hỏi.

- " Thu được thông tin gì chưa ? Mau trình báo cho ta nghe."

Cái tên đồng bọn này chính là tên chỉ huy đội mật thám, kẻ chỉ đạo toàn bộ những tên đang bao vây phủ Độc Cô. Hắn ra lệnh cho thuộc hạ đi nghe ngóng, nghe được bất cứ tin tức gì thì phải lập tức về nói lại để hắn đánh giá tình hình. Tên thuộc hạ bước lại gần , bắt đầu thì thầm.

- "Thưa đại nhân, tin tức nghe được là..."

Hắn kể lại toàn bộ mọi chuyện mà hắn đã hỏi được, không sót một câu. Tên chỉ huy nghe xong mọi chuyện, nhăn mặt suy tư , trong lòng tự hỏi "cái gì vậy ? Đi về quê à? Không phải là muốn bỏ trốn đấy chứ?" Hắn liền lẳng lặng di chuyển đến một vị trí thuận lợi , một nơi mà có thể nhìn thẳng vào bên trong phủ Độc Cô. Vị trí mà hắn đứng có thể nhìn vào thẳng tới phòng khách , nếu như cánh cửa cổng kia mở ra. Chỉ là lúc này cổng vẫn đang đóng cửa, nên đành phải chờ đợi mà thôi. Hắn cứ thế mà chờ đợi ở chỗ kín, rồi đến một lúc cánh cổng phủ Độc Cô lại mở , lập tức thu hút ánh mắt của những tên mật thám. Tên chỉ huy nheo mắt nhìn vào sâu bên trong, quan sát thật tỉ mỉ tất cả những gì có thể nhìn thấy được. Qua cái cổng phủ Độc Cô là một cái sân lớn, cuối sân mới là căn phòng để đón tiếp khách. Căn phòng ấy đang mở toang cửa, bên trong hắn thấy Hiệp Ninh đang ngồi uống trà cùng với Thúy Nga, bên cạnh là Diệp Lan và Yên Nhiên đứng hầu. Hắn rất tò mò không biết bọn họ nói gì với nhau, nhưng lại không thể xâm nhập vào bên trong phủ được. Khoảng cách cũng hơi xa, và với vị thế của kẻ nhìn lén không dễ dàng gì có thể nhìn rõ ràng. Lúc này tên chỉ huy lại thấy bên trong Hiệp Ninh vẫy tay một cái, đoàn người bưng đồ nối đuôi nhau bước ra. Đoàn người bước đi che mất tầm nhìn của tên chỉ huy khiến hắn nhăn mặt khó chịu, sợ rằng mình bỏ lỡ mất một vài chi tiết nào đó. Khi đoàn người ấy ra ngoài và leo lên cỗ xe ngựa của họ , lúc này tầm nhìn của hắn lại rõ ràng hơn. Hắn thấy Hiệp Ninh đang nói chuyện gì đó với ba mẹ con bên trong, rồi mới quay lưng bước đi. Ba mẹ con chủ nhà không tiễn khách mà ngồi yên bên trong phòng, còn Hiệp Ninh lẳng lặng rời khỏi đó đi trở về đoàn thương buôn của mình. Hiệp Ninh chậm rãi rời khỏi phòng khách , từ tốn đi qua cái sân lớn, rồi rời khỏi cổng. Khi ông ta vừa rời khỏi phủ , thì lập tức cánh cổng đã đóng sầm lại, bên trong lại tĩnh lặng như nó vẫn thế. Ông ta ngoáy đầu nhìn lại cánh cửa đã đóng, thở dài một tiếng muộn phiền, sau đó bước tới cỗ xe ngựa của mình. Cỗ xe ngựa mà Hiệp Ninh đi đương nhiên là cỗ xe ngựa dẫn đầu, nơi có tên hộ vệ đang ngồi đợi sẵn. Ông ta leo lên xe ngựa , nhìn sang tên hộ vệ mà ra lệnh.

- " được rồi, ở đây không còn chuyện gì phải làm nữa, chúng ta khởi hành thôi. "

Hộ vệ lập tức đánh ngựa, cỗ xe bắt đầu lăn bánh, kéo cả đoàn thương buôn khởi hành theo. Đoàn xe ngựa rời đi , để lại phủ Độc Cô tĩnh lặng sau lưng, là một sự tĩnh lặng trước khi cơn bão ập đến. Đoàn người từ từ rời khỏi phủ Độc Cô, đi được một đoạn đủ xa rồi, lúc này tên hộ vệ mới mở miệng hỏi.

- " Ông chủ, mọi chuyện thế nào rồi ? Gia đình đó có ổn thỏa không?"



Hiệp Ninh ngồi bên cạnh hộ vệ, cảm thấy có thể vừa đi vừa nói chuyện được, ông ta thở dài một tiếng lắc đầu.

- "Chuyện này thật sự khó khăn . Độc Cô lão phu nhân không muốn gả con gái cho cái tên bạo hành kia, nên vẫn đang tìm kế để rời đi."

Tên hộ vệ tròn xoe mắt, cảm thấy ngạc nhiên.

- " Không phải là đang chuẩn bị cho hôn lễ hay sao? Tại sao lại phải gửi đi chứ?"

Hiệp Ninh im lặng không nói, nét âu lo hiện rõ trên khuôn mặt của ông. Hộ vệ nhìn khuôn mặt ấy thì cũng hiểu chuyện, nên cũng chẳng nghĩ đến việc nhận được câu trả lời, cơ mà trong lòng tâm tư vô thức tặc lưỡi nói.

- "Rời đi sao được , khi mà đã lọt vào tầm mắt tên Ninh Sơn ấy. Gã tổng quản Nội Cung đã nhắm tới ai thì sẽ bắt cho bằng được, làm sao có thể thoát được móng vuốt của hắn. Việc bỏ trốn có vẻ như là vô vọng rồi"

Tên hộ vệ nhận xét không sai, liệu có cơ hội nào cho ba người phụ nữ có thể thắng được một tên tổng quản Nội Cung nham hiểm? Hiệp Ninh khuôn mặt trầm tư càng trầm tư hơn, ánh mắt xa xăm phảng phất nỗi buồn.

- "Dù gì chúng ta cũng đang rời đi rồi, thôi thì nói với ngươi cũng được. Ba ngày nữa lão phu nhân sẽ dẫn hai đứa con rời phủ, lấy cớ là về Sài Tang thăm cha mẹ đẻ, nhưng thực tế là bỏ trốn luôn."

Tên hộ vệ ngạc nhiên , quay phắt sang nhìn với khuôn mặt ngơ ngác.

- " Bỏ phủ Độc Cô để trốn về Sài Tang ư? Lão phu nhân thực sự có thể bỏ tất cả để bảo vệ đứa con gái của mình à?"

Việc bỏ đi cơ ngơi mà gia tộc gầy dựng thật sự không dễ dàng gì, vậy mà người phụ nữ ấy lại có thể dứt bỏ được. Hiệp Ninh thở dài một tiếng, gật đầu trầm tư.

- "đúng là như vậy, đó là quyết định đã được đưa ra. Bà ấy đã tiết lộ cho ta biết rằng sau khi về tới Sài Tang sẽ lập tức kiếm một nam nhân trẻ tuổi nào đó mà gả Yên Nhiên đi. Nam nhân đó không cần phải quyền cao chức trọng , chỉ cần là một người có hiểu biết lễ nghĩa , được giáo dục tử tế đàng hoàng, thì bà vẫn sẽ chấp nhận. Khi mà ván đã đóng thuyền, thì nhà họ Ninh sẽ không còn dòm ngó đến đứa con gái của bà ấy."

Tên hộ vệ há hốc mồm, đôi mắt ngơ ngác ngẩn ngơ. Hắn nhất thời không tin được những gì mình mới nghe, phải sau một lúc ngẫm nghĩ gì đó, hắn nheo mắt cảm thán.

- " Thật là đáng tiếc, đường đường là con gái của một quan tam phẩm cấp Võ Hoàng, vậy mà cũng có lúc phải vội vã đi kiếm chồng mà cưới như vậy, nói ra người đời mấy ai tin đây?"

Quả thực là như thế, một mỹ nữ xinh đẹp lại có địa vị như Yên Nhiên thì biết bao nhiêu người mơ ước. Cơ mà bây giờ phải vào hoàn cảnh này , thì đành phải nhắm mắt đưa chân vậy. Hiệp Ninh cũng cảm thấy xót thương, nhưng không còn cách nào khác, ông ta lắc đầu.

- "Riêng cái gì , chứ về vấn đề này ta hoàn toàn đồng ý với Độc Cô lão phu nhân. Ta thà gả con gái cho một kẻ địa vị thấp kém , nhưng hắn ta yêu vợ thương con, còn hơn gã cho một kẻ địa vị cao quý nhưng bạo hành . Cái tên Ninh Thạnh kia đã có tiền án đánh chết vợ, thì tuyệt đối không thể chấp nhận một thằng rể như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play