Phòng khách tại phủ Độc Cô, vật phẩm được đặt đầy ra đó, còn người thì tâm trạng rất khác nhau. Kẻ đắc ý thì vẫn đang đắc ý, người âu lo thì vẫn cứ âu lo. Ninh Sơn cảm thấy lúc này là lúc cần phải dứt điểm, hắn phẩy tay một cái rồi đứng dậy, ho lên một tiếng.
- "Thưa lão phu nhân, tất cả những gì cần nói thì ta cũng đã nói rồi, không cần phải nói thêm làm gì nữa. Bây giờ bổn tọa xin phép được trở về để lo chuyện cưới xin. Hi vọng 10 ngày nữa sẽ nhận được câu trả lời thỏa đáng của lão phu nhân."
Chưa nhận được câu trả lời đã quyết định về lo chuyện cưới xin, như vậy không phải là đã khẳng định rồi sao? Vừa dứt lời, hắn phất tay một cái dứt khoát rồi bước đi. Vợ và con của hắn lúc này cũng đắc thắng lắm, hất hàm một cái rồi theo Ninh Sơn trở về . Đám gia nhân của Ninh phủ gót bước sau cùng, rồng rắn kéo đuôi nhau rời khỏi phủ Độc Cô, để lại không gian yên tĩnh nhưng đầy nặng nề. Khi mà đám người của Ninh Sơn đã đi khỏi hoàn toàn , phủ Độc Cô vẫn đang im lặng, chẳng ai nói với ai được câu gì. Trong khoảnh khắc im lặng ấy , là khoảng khắc im lặng của sự dồn nén cảm xúc, bất chợt có sự bùng nổ. Thúy Nga đầy âu lo, lúc này bất chợt quát lên.
- "Diệp Lan đâu rồi , mau đưa Yên Nhiên ra đây gặp ta, nhanh lên."
Tiếng quát ấy khiến tất cả mọi người gần đó giật mình, trong tâm cảm nhận sẽ có một cơn náo loạn lớn ở trong phủ. Diệp Lan và Yên Nhiên vốn đang trốn đằng sau cánh cửa bên ngoài kia quan sát mọi chuyện trong này, cho nên bọn họ cũng biết hết sự tình mọi việc rồi. Lúc Thúy Nga tức giận la lớn, hai người nghe quát vậy thì hoảng sợ rón rén bước vào bên trong. Lúc hai người đến trước mặt lão phu nhân, họ vẫn còn khép nép rón rén. Thúy Nga lại trừng mắt nhìn Yên nhiên, trong lòng tức giận mà quát.
- " Mẹ đã dặn con biết bao nhiêu lần rồi, kẻ thù chúng ta bủa vây tứ phía , con không được phép bước ra ngoài. Vậy Sao con lại cãi lời ta ? Con trốn ra ngoài khi nào mà để bị hắn phát hiện ra vậy? Mau nói ta nghe coi."
Yên nhiên thực sự không dám giấu diếm, thấy mẹ giận dữ như vậy thì ấp úng nói.
- " con... con chỉ..."
Yên Nhiên thật lòng kể lại chuyện hôm đó trốn ra ngoài, không ngờ bị người của Ninh Sơn phát hiện. Mọi chuyện kể lại tất cả không thiếu một chi tiết gì. Thúy Nga nghe xong thì nhăn mặt, méo mó rên rỉ.
- "Trời ơi, con ơi là con... Sao con dại dột thế này ? Bây giờ bảo ta phải làm sao đây?"
Sự đau khổ ấy không chỉ phản ánh qua từng tiếng rên rỉ , qua khuôn mặt nhăn nhó, mà còn cả những giọt nước mắt ứa ra từ người phụ nữ tên Thúy Nga. Yên Nhiên thấy mẹ mình chảy nước mắt thì trong lòng đau xót , vội chạy tới quỳ xuống bên mẹ mà thưa rằng.
- " con sai rồi , con đã sai rồi mẹ ơi . Nếu mẹ muốn mắng , muốn trách phạt thì cứ việc, xin mẹ đừng bị con mà đau lòng nữa"
Thúy Nga thấy con mình cũng đang rất lo lắng, bà thương xót con nên vội vã lấy lại bình tĩnh, nắm lấy tay con mà bảo.
- " Thôi được rồi , mọi chuyện cũng đã lỡ rồi. Con cũng không làm chuyện gì sai trái cả, thôi bỏ qua đi"
Đoạn dắt Yên Nhiên đứng dậy, bàn tay khẽ vuốt tóc con gái để vỗ về.
Độc Cô lão phu nhân vỗ về con như vậy, nói rằng mọi việc đã qua rồi, nhưng rõ ràng mọi việc vẫn chưa qua mà chỉ mới bắt đầu. Cả phủ bị một phen náo loạn, mọi người xì xầm bàn tán với nhau , tất cả đều lo lắng. Một nha hoàn lúc này nghĩ gì đó, bước lại gần thi lễ nói.
- "Thưa lão phu nhân, nô tì thấy như vậy cũng không hẳn là chuyện xấu. Dù gì cái tên Ninh Thạnh kia cũng là hài tử độc nhất của Ninh Sơn. Nếu thực sự tiểu thư gả vào nhà đó cũng là một chuyện tốt. Vậy tại sao..."
"CÂM MỒM..." Thúy Nga không để cho nha hoàn nói xong mà gào lên một tiếng, ánh mắt trợn ngược , bà bật dậy chỉ mặt nha hoàn mà mắng.
- " Người thì biết cái gì chứ ? Cái tên Ninh Sơn kia vốn là kẻ thù giết chồng ta , bây giờ ta lại gả con gái mình cho hắn, vậy thì mặt mũi nào nhìn phu quân ở dưới suối vàng đây?"
Mắt của Thúy Nga trợn ngược, chửi thẳng mặt nha hoàn khiến nha hoàn giật mình lùi lại. Diệp Lan thấy vậy vội vã bước lên níu tay mẹ mình, nhẹ nhàng ôn tồn nói.
- "Thưa mẹ ,xin hãy bình tĩnh. Nha hoàn kia không hiểu chuyện nên mới nói thế, xin người đừng trách giận mà hại sức khỏe."
Thúy Nga vốn là một người nhân từ, rất ít khi nào to tiếng với người hầu, và trợn mắt chửi mắng như vậy thì đây là lần đầu tiên. Được con dâu khuyên nhủ như vậy, Thúy Nga cũng thuận theo đó mà ngồi lại ghế , thở dài muộn phiền. Diệp Lan lúc này lại bước tới bên cạnh nha hoàn, từ từ chỉ điểm.
- " Ngươi có nhiều chuyện không biết , cho nên suy nghĩ một cách rất ngây thơ. Ngoài việc có mối thù giết chồng , giết cha ra, thì ngươi có biết cái tên Ninh Thạnh kia là người như thế nào không?"