Độc Cô lão phu nhân vừa đánh đuổi tên tổng binh sứ ra khỏi nhà của mình , lập tức đóng sầm cửa lại, hôm nay không tiếp khách. Bà phừng phừng tức giận đi vô trong , trong cuộc đời bà chưa bao giờ lại tức giận đến mức độ này. Đương nhiên không chỉ có mình bà , mà những gia nhân xung quanh cũng vô cùng phẫn nộ. Những người xung quanh bước lại gần , một người lúc này mặt đỏ tía tai nói.
- "Sao lại có thể có người vô liêm sỉ như vậy chứ ? Chúng có thể thốt ra được những lời ô uế như vậy sao ? Thật là không thể chấp nhận được."
- " phải đó, những lời ô uế như vậy nói ra cứ như đấm vào lỗ tai người nghe vậy, bảo làm sao người khác chịu nổi chứ?"
Diệp Lan cũng tức giận lắm , cắn môi nói .
- " bọn vô liêm sỉ kia, rõ ràng phu quân của ta còn đang sống, vậy mà bọn chúng nói ta cứ như là vợ goá vậy . Chúng còn đòi gả ta cho cái tên khốn nạn ấy, sao có thể chấp nhận chứ?"
Diệp Lan phẫn nộ lắm, nhưng nàng ta phẫn nộ một thì mẹ chồng phẫn nộ hai, Thúy Nga nghiến răng Ken két mà mắng.
- " chết tiệt, bọn khốn kiếp này không coi phủ Độc Cô ta ra gì. Con trai ta đang còn sống sờ sờ mà chúng nó dám bảo ta đem con dâu gả cho chúng nó. Thử hỏi trên đời này có tên nào mà ăn nói mất dạy đến cỡ này không ?"
Đảm gia nhân cũng nhốn nhác, ai nấy cũng căm tức những kẻ lộng hành kia. Trong cơn phẫn uất ấy, lúc này một người ấm ức nói.
- " Nếu như công tử mà còn ở đây , thì bọn chúng sẽ không dám làm càn như vậy . Tại sao công tử đi mãi mà chưa thấy về chứ? 10 năm qua chưa một lần về ghé thăm nhà..."
Câu nói ấy chưa nói xong, thì đã có người bên cạnh khều nhẹ một cái . Nha hoàn kia sau cái khều ấy, lại thấy ánh mắt người khều hướng về phía Diệp Lan. Nha hoàn hiểu chuyện, biết mình lỡ lời vội đưa tay bịt miệng lại. Quả như đúng điều mà người ta nghĩ tới, Diệp Lan nghe nhắc đến chồng mình thì chạnh lòng đau buồn , đôi mắt lại rơm rớm ướt mi. Yên Nhiên lúc này cũng đã bước ra ngoài , bước lặng lẽ đến bên cạnh chị dâu. Nàng thấy chị dâu mình đang trong tâm trạng buồn tủi, nàng nhẹ níu tay chị dâu mà an ủi.
- " tẩu à , đừng buồn nữa. Muội tin rằng nhất định có một ngày ca ca sẽ trở lại với chúng ta thôi..."
Lời nói này nói tới đây thì khựng lại, nghẹn ngào không nói thêm được nữa. Suốt bao năm qua vẫn chỉ một lời nói như thế , nhưng chưa một lần người chồng ấy quay trở về. Tất cả những người ở đây đều biết rằng nếu như không có lệnh của vua, thì tiết độ sứ tuyệt đối không được trở về Kinh đô. Vì vậy mà nói, những lời an ủi này chỉ là an ủi, không có một chút thực tế nào. Khi người ta đã dùng những từ an ủi quá nhiều , dần dần nó không chỉ mất tác dụng, mà còn gây phản ứng ngược lại. Diệp Lan nghe những lời an ủi như vậy càng khiến cho người vợ ấy thêm chạnh lòng. Diệp Lan rưng rưng nước mắt, nhìn Yên Nhiên gật đầu .
- "ta biết , ta tin rằng phu Quân sẽ quay trở lại hu hu hu..."
Diệp Lan chưa nói xong thì òa khóc, nước mắt lã chã rơi , bởi chính nàng ta còn không tin được những lời mình vừa nói.
Thúy Nga thấy con dâu của mình không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc, lúc này bước lại gần, nắm chặt bàn tay con dâu vỗ về.
- " Con ơi đừng khóc nữa , mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt thôi . Sau đêm đen trời lại sáng , qua cơn cơ cực sẽ đến lúc chúng ta đoàn viên, hu hu hu..."
Bà an ủi con dâu mình, nhưng chính bản thân mình cũng không thể kiềm chế, Thúy Nga cũng bật khóc. Người đàn bà là trụ cột gia đình ấy đã cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể giữ được cảm xúc thật sự của mình. Bà cũng đau khổ đâu có kém gì đứa con dâu của mình , thậm chí nỗi đau của bà còn lớn hơn rất nhiều. Bà đau khổ vì người chồng của mình đã bị giết chết , và kẻ giết người chồng mình suốt ngày tới đây ve vãn khiến cho nỗi nhục và căm hận càng lớn hơn. Bà còn có nỗi đau khi đứa con trai mình đứt ruột đẻ ra bị đày tới trời Nam , suốt 10 năm chưa một lần về thăm mẹ thăm vợ. Thúy Nga đau chứ, đau nhiều hơn cả Diệp Lan. Nhưng vì bản thân là trụ cột gia đình, bà phải cố ra vẻ mạnh mẽ để người khác có thể dựa dẫm vào bà, và an ủi đứa con dâu của mình. Trong phút chốc yếu lòng không kiềm chế được, bà bật khóc còn to hơn cả đứa con dâu. Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở , mà những người hầu xung quanh cũng rơi rớt nước mắt , đau đớn cho một gia tộc hùng mạnh thoáng chốc bị suy tàn. Yên Nhiên đứng bên cạnh, trong lòng đau xót lắm . Nàng cũng đau đớn cho gia đình mình, thế nhưng nhìn chị và mẹ khóc như vậy nàng không nỡ khóc theo. Yên Nhiên xoay mặt đi, lẳng lặng rời ra phía sau, che đi những dòng nước mắt của mình. Nàng vô thức bỏ chạy, nàng muốn chạy thật nhanh khỏi nơi đau khổ toàn nước mắt. Nhưng chạy đi đâu bây giờ? Nàng thật sự không biết . Yên Nhiên vô thức bước đi, lẻn ra mở cửa sau phủ , đi ra đằng sau rời khỏi phủ mà bỏ chạy. Lần đầu tiên sau khi cha mất , Yên Nhiên mới bước ra khỏi phủ, nơi được gọi là tổ ấm gia đình. Một con chim trưởng thành chưa một lần dám rời tổ , hôm nay lại không biết lấy đâu ra can đảm mà vỗ cánh bay xa. Phải chăng đó là một chút nổi loạn trong tâm trí người thiếu nữ, một con người mà bị giam giữ trong chính tổ ấm của mình quá lâu rồi, khiến cho sâu thẳm trong tâm hồn khao khát được một lần bay cao trên bầu trời xanh kia. Sự ấm ức ấy, sự nổi loạn ấy, sự đau khổ ấy đã khiến đôi chân nàng chạy thật nhanh. Nàng bỏ chạy thật xa , thật xa ngôi nhà của mình, nơi có những người phụ nữ đang đau khổ khóc lóc . Nàng vô thức cứ chạy như vậy , và không biết xui khiến thế nào nàng đã chạy một mạch ra ngoài sông. Lúc nàng tỉnh lại rồi, lấy lại ý thức rồi thì mới phát hiện mình đã đứng bên bờ sông quê hương. Yên Nhiên sững người nhìn dòng sông ấy, dòng sông chảy qua đất Kiến Nghiệp , một con sông lớn đã nuôi sống rất nhiều những người dân ở xứ này. Phải chăng trong vô thức , sự khát khao ấy đã điều khiển cơ thể của nàng, đã đưa nàng đến với dòng sông mà suốt 10 năm qua nàng luôn khao khát được đặt chân tới.
Dưới ánh chiều tà rực rỡ, dòng sông lấp lánh phản chiếu ánh nắng đỏ rực của mặt trời lúc hoàng hôn , làm cho dòng sông này càng thêm rực rỡ. Nhìn vào dòng sông rộng lớn, Yên Nhiên bất chợt cảm thấy xao xuyến trong lòng, đây không phải là nơi nàng muốn tới rất nhiều lần rồi sao? Nàng lững thững bước tới gần bờ sông, hướng ánh mắt ra những cơn sóng lăn tăn ngoài kia. Nàng thường nghe kể rằng những người phụ nữ có chồng đi chinh chiến ngoài chiến trường xa xôi , họ thường hay đứng bờ sông này gọi tên người thân yêu ở phương trời xa thẳm. Trong văn hóa tín ngưỡng của những người sống dọc con sông này, họ tin con sông đã nuôi sống những người dân ở đây là con sông thiêng liêng. Người dân xứ này truyền tai nhau những câu chuyện về tín ngưỡng của họ, tin rằng dòng sông thiêng sẽ đem theo tiếng gọi của người phụ nữ ấy tới tận phương trời xa thẳm kia. Họ tin rằng những tiếng nói từ tận đáy lòng của những người phụ nữ sẽ được dòng sông đưa tới tai người lính tại phía chiến trường xa xôi . Những câu chuyện mà Yên Nhiên được nghe trong thời thơ ấu của mình, khiến cho linh hồn nàng có thiện cảm với dòng sông này. Nàng đứng thẫn thờ, cảm nhận những cơn gió thổi trên mặt sông . Sâu thẳm trong tiềm thức nàng tin rằng nếu bây giờ mình gọi lên, thì những cơn gió kia sẽ đem theo những lời nhắn nhủ của một người vợ, người mẹ , người em gái đến tai người chồng, người con và , cả người anh ở nơi xa xôi lạnh lẽo. Những câu chuyện gắn liền với con sông này đã theo Yên Nhiên từ thời thơ ấu, và bây giờ trước mặt nàng là con sông đang gợn sóng lấp lánh ánh chiều tà . Gió thổi từ trên sông mát mẻ, thổi mái tóc nàng tung bay trong gió, khoảnh khắc này nàng vô thức gọi to.
- " Đại ca ơi , người ở trời Nam xa xôi sao không về thăm mẹ, thăm chị , và thăm em một lần chứ? Đại ca đi mãi như thế, cứ đi như thế , ai sẽ bảo vệ gia đình mình đây? Đại ca ơi, xin anh trở về đi . Nếu đại ca không trở về thì mẹ bị người ta bắt nạt , chị bị người ta cướp lấy , mà em cũng không có ai bảo vệ đâu. Cầu xin đại ca đấy , hãy trở về với gia đình mình đi..."
Tiếng gọi to lớn hết sức của Yên Nhiên vang vọng trong không khí, lan tỏa trên mặt hồ , cuốn theo chiều gió cuốn đi. Nàng mong muốn những làn gió đấy sẽ đưa những lời nhắn nhủ của mình tới tận tai người anh ở phương trời xa thẳm, để đại ca của nàng nghe thấy mà có thể trở về với gia đình mình. Yên Nhiên vô cùng mong ngóng người anh , bởi nàng biết gia đình mình cần một người đàn ông để làm trụ cột gia đình. Nàng hi vọng rằng người anh sau khi nghe được tiếng kêu của nàng sẽ lập tức trở về, để gia đình làng có thể đoàn tụ, để nàng và gia đình được sống một cuộc sống bình yên.