Tân Biên trước sự xua đuổi thẳng thừng ấy thì không có chút gì tức giận cả, vẫn giữ khuôn mặt cười toe toét vô sĩ, hắn ta mỉm cười gật đầu.
- " Được rồi , có chuyện thì tất nhiên là có, cho nên ta mới tới đây gặp muội chứ . Ta biết rằng giữa hai chúng ta có một chút hiểu lầm nho nhỏ, và sự hiểu lầm ấy có thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai chúng ta. Ta hôm nay đến đây để giải thích tất cả hiểu lầm với muội, mong muội có thể bỏ qua cho ta."
Mọi người ồ lên một tiếng ngạc nhiên, tròn mắt nhìn về phía tên tổng binh sứ. Theo cái cách hắn nói thì hắn tới đây là để xin lỗi sao? Thúy Nga vẫn trừng mắt nhìn hắn , bà chống nạnh hừ lên một tiếng.
- " hiểu lầm à ? Là hiểu lầm cái gì ? Không biết tổng binh sứ đang nói đến chuyện gì, có thể nói rõ ràng hơn cho ta nghe được không?"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tên tổng binh sứ kia , chờ xem hắn đang định giở mưu đồ gì. Tân Biên mặt dày vô đối, bật cười một tiếng , chỉ tay vào tên tổng quản đi theo mà nói.
- " Mọi chuyện là thế này . Sáng nay ta bận công vụ đi bên ngoài không biết gì cả, về nhà mới hay tin tên quản gia này tự ý bắt nha hoàn của muội đem giấu vào phủ . Mọi chuyện đều là một mình hắn gây ra , ta hoàn toàn không biết gì hết, nên bây giờ ta bắt hắn tới đây để xin lỗi muội. Ta thật sự mong muội có thể bao dung bỏ qua cho ta chuyện này, ta thật sự rất biết ơn."
Vừa nói vừa hất hàm ra hiệu một cái. Tên quản gia nhận được hiệu lệnh lập tức bước tới phía trước , hắn quỳ xuống trước mặt Thúy Nga, tự lấy tay tát mặt mình hai cái mà nói.
- " Lỗi tại tiểu nhân, tất cả là lỗi tại tiểu nhân . Tiểu nhân đã làm chuyện bậy bạ ảnh hưởng đến nhà Độc Cô, xin lão phu nhân và mọi người hãy tha thứ"
Hắn nói xong thì vái lạy một cái. Tất cả mọi người ở đấy đều tròn xe mắt nhìn vào , cảm giác có gì đó không đúng. Vậy ra tất cả là do tên quản gia này tự biên tự diễn ư ? Điều này sao có thể chứ? Cái chuyện vô lý này lừa con nít còn không tin, thì làm sao có thể lừa được những người trưởng thành. Đám gia nhân phủ Độc Cô đứng sau lưng Thúy Nga xì xầm lắc đầu, chẳng ai tin vào cái điều mà tên tổng binh sứ nói ra cả, bọn họ thì thầm bàn tán.
- "Cái gì vậy nhỉ, ta có nghe nhầm không? Ông ta nói rằng tên quản gia này tự đạo diễn tất cả mọi chuyện ư ? Ta không bao giờ tin chuyện này."
- " Đúng vậy, làm gì có cái chuyện vô lý như vậy chứ? Không thể có cái chuyện tên tổng quản ấy tự ý qua mặt chủ. Hắn mà làm chuyện tày trời này, thì ta nguyện từ nay về sau đi bằng đầu chứ không đi bằng chân nữa. Chuyện này đánh chết ta cũng không tin. "
- "Không sai . Nếu như không được chủ chống lưng cho, thì làm sao một tên quản gia lại dám làm những chuyện như vậy ? Đây rõ ràng là âm mưu , tất cả kế hoạch này đều là của tổng binh sứ"
- " chính xác là như vậy , chắc chắn là ông ta giở trò ra rồi , nhưng kế hoạch của ông ta không thành công cho nên lôi tên quản gia ra chịu tội thay đây mà . Chứ làm gì có chuyện hoang đường như thế? Đây gọi là cờ bí thí tốt"
Muốn bịa chuyện thì cũng phải bịa cho nó hợp lý , chứ bịa chuyện vô lý quá thì chẳng có ai tin. Những tiếng xì xầm ấy đương nhiên không thoát khỏi được lỗ tai của một người đạt cảnh giới Võ Hoàng. Tân Biên nghe hết tất cả, bản thân hắn cũng không nghĩ rằng sẽ có người tin hắn. Không tin thì đã làm sao? Hắn muốn tiếp cận người phụ nữ ấy, nên chỉ cần một lý do là đủ, và hắn vẫn lấy cái lý do này để tiếp cận Thúy Nga. Cái này là trong mưu kế có mưu kế , trong thất bại vẫn cố gắng tìm một con đường để có thành công. Thúy Nga đương nhiên cũng không tin vào những chuyện nhảm nhí như vậy , bà ta lườm tên tổng binh sứ một cái rồi xua tay mà nói.
- " Thôi được rồi, chủ tớ các ngươi đừng có diễn kịch trước mặt ta nữa. Nếu có diễn kịch cũng diễn một vở kịch nào đó hay một chút. Các ngươi dễ diễn vở kịch này dở quá , không ai thèm xem đâu."
Đoạn bước tới ba bước, chỉ tay thẳng vào mặt tên Tân Biên mà gằn giọng.
- " ta đã quá chán ngán với những cái trò mưu hèn kế bẩn của ông. Suốt thời gian qua ông giở đủ trò để tìm các tiếp cận ta, từng đấy thời gian chưa thấy mệt mỏi hay sao ? Ông tuy không mệt mỏi nhưng ta thì cảm thấy phiền phức lắm rồi. Bây giờ chúng ta đứng trước mặt nhau thế này, ông muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi . Một lần dứt điểm hoàn toàn mọi chuyện, có âm mưu gì hay muốn gì thì nói trước mặt ta đây nè, đừng có giở trò sau lưng ta nữa. Chúng ta hạ bài luôn đi."
Tân Biên khựng người lại , mà Tân Lập vô thức lùi lại một bước ngơ ngác, còn cái tên quản gia thì bật đứng dậy chạy ra sau lưng chủ mình mà ngỡ ngàng. Sao có thể thẳng thắn đến như vậy được chứ ? Vậy thì trong trường hợp này tên tổng binh sứ kia phải làm gì đây. Tân Biên đối diện với ánh mắt xoáy thẳng vô khuôn mặt hắn như vậy, cảm giác như người phụ nữ này đã không chịu đựng được nữa mà muốn vào thẳng vấn đề. Hắn cảm thấy bây giờ cũng là lúc, thôi thì nói thẳng ra một câu cho rồi . Suy nghĩ như vậy , hắn hít một hơi thật sâu , đưa hai tay về phía người phụ nữ ấy mà trải lòng.
- " Thúy Nga à , suốt 10 năm qua ta đối với nàng như vậy không lẽ nàng không hiểu sao ? Ta thật sự yêu thương nàng, muốn cưới nàng về làm vợ . Hãy theo ta trở về đi , ta sẽ không để nàng thiệt thòi đâu"
Cuối cùng cũng thẳng mặt nói toẹt móng heo ra rồi , không còn giấu diếm ý đồ nữa . Cơ mà thực sự từ trước giờ hắn cũng chưa từng giấu diếm ý đồ này, chỉ là chưa thẳng thắn mà thôi. Tên quản gia và tên Tân Lập hự lên một tiếng , không ngờ hắn lại có thể vào việc thẳng thắn như vậy. Mà đám gia nhân đứng sau Thúy Nga cũng ồ lên thoảng thốt , không lẽ lại dứt điểm vào giờ phút này hay sao?
Sự đường đột ấy thực sự quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi chẳng ai nghĩ là hắn sẽ ngỏ lời ngay thời điểm này, cái thời điểm mà hắn vừa gây ra lỗi. Thúy Nga đương nhiên là không chấp nhận, nghe thấy lời tỏ tình đấy thì trợn mắt tức giận, mặt đỏ bừng tựa như núi lửa sắp phun trào. Thúy Nga im lặng nhưng không phải là im lặng để suy nghĩ , mà trạng thái bây giờ là tức quá, trong phút chốc không nói được gì. Tên Tân Biên đã rút bài tẩy ra , nói thẳng ý muốn của mình . Tên Tân Lập đứng sau suy nghĩ gì đó, cũng không chịu kém cạnh cha mình , hắn bước lên phía trước hướng về phía Thúy Nga, chỉ tay về phía Diệp Lan mà cúi đầu.
- "Thưa tiền bối , người sống cô đơn một mình trong phủ như vậy không thấy buồn chán sao ? Mà người sống cô đơn như vậy thì thôi đi, lại để cho đứa con dâu kia đang tuổi xuân sắc cũng phải cô đơn giống như người, như vậy không quá tàn nhẫn hay sao? Thôi thì bây giờ tiền bối về phủ tổng binh sứ trở thành mẹ kế của vãn bối, còn Diệp Lan thì tiền bối hãy gả cho vãn bối, như vậy là cả nhà chúng ta vẫn lại được ở bên nhau, không phải là tốt hơn sao? Xin tiền mối hãy chấp nhận theo phụ thân để được sống trong sung sướng, được phụ thân bảo bọc che chở, và hãy để Diệp Lan cho vãn bối chăm sóc, đó mới là con đường đúng đắn và vẹn toàn nhất lúc này?"
Cuối cùng thì hai cha con họ Tân cũng đã lật bài ngữa , đưa ra lời cầu hôn . Cơ mà những lời của chúng nói nghe thật là ô uế. Việc Tân Biên cầu hôn Thúy Nga thì đã đành đi, bởi người ta là góa phụ . Còn Diệp Lan rõ ràng là gái đã có chồng, và người chồng vẫn còn đang sống sờ sờ kia cơ mà? Vậy mà hắn lại đòi người phụ nữ góa đem con dâu của mình gả cho hắn, không phải là đã phản bội lại con trai sao? Trong cuộc đời có những giây phút vì tham lam một cái gì đó mà con người ta ngu si đi, nói những câu chướng tai gai mắt , khiến cho người nghe nổi giận. Thúy Nga mặt mày đỏ phừng phừng, tức giận vô cùng . Bà không nói được lời nào cả, nhưng cơ thể dường như tự chuyển động, lẳng lặng cúi xuống gỡ đôi hài của mình lên. Những hành động của bà dường như đều đã lọt vào mắt cha con họ Tân , và chúng cũng biết bà đang làm gì. Tân Biên nhìn thấy Thúy Nga từ từ tiếp cận mình, trên tay cầm đôi dép, ánh mắt thì đùng đùng tức giận. Tân Biên hiểu rằng sắp có chuyện xảy ra, miệng vẫn cười té toét , nhưng ánh mắt đã đề phòng mà nói.
- " Thúy Nga à, muội định làm gì vậy ? Ta là tới đây cầu hôn đường hoàng, muội đừng có manh động " .
" á...bốp.." .
- " Cầu hôn cái con mẹ nhà ngươi á, cút khỏi nhà của ta ngay..."
Thúy Nga gầm lên một tiếng, vung dép đánh tới tấp vào tên Tân Biên kia bôm bốp. Tân Biên vội vàng đưa tay đỡ, nhanh chân quay lưng bỏ chạy một mạch, mà tên Tân Lập lẫn tên quản gia cũng vội chạy theo. Trong binh pháp có 36 kế, thì tẩu vi thượng sách.