Nguyệt Hằng kinh hãi vô cùng, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn chồng mình. Vạn Vân Phong tát vào trưởng trấn Nông Văn Rau cũng là tát vào mặt vị chúa đất, điều này không phải là quá khủng khiếp hay sao? Nếu chiếu theo luật của trấn , dám xúc phạm trưởng trấn lập tức sẽ bị chém đầu. Nguyệt Hằng hiểu rõ về điều này, cho nên cảm giác tựa như đất trời sụp đổ, cố gắng tìm cách ngăn Vân Phong lại . Nguyệt Hằng lúc này vươn tay bịt miệng Vân Phong, hướng ánh mắt đầy kinh hãi của mình về phía trưởng trấn mà run rẩy.
- " thưa đại nhân, mong ngài tha tội cho chàng ấy. Phu quân của tiểu nữ thần kinh không được bình thường, xin đại nhân từ bi đừng chấp nhất. "
Vừa nói vừa vội vàng lôi Vân Phong đi ra ngoài , cố gắng bỏ trốn nhanh nhất có thể , sợ rằng ở lại lâu thêm sẽ bị xử tội chết. Đương nhiên Vạn Vân Phong không sợ hãi gì cả, nhưng nhìn thấy Nguyệt Hằng như vậy hắn cũng không nỡ làm thêm điều gì đó khiến nàng đau buồn, đành phải im lặng. Hắn lặng lẽ tháo dây dắt ngựa rời đi, lặng lẽ bước chân cùng Nguyệt Hằng rời khỏi. Ở bên trong tiệm vải , tên Quân y cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hắn đứng bên cạnh trưởng trấn và hỏi.
- " Đại nhân , sao đại nhân có thể cho hắn bỏ đi một cách dễ dàng như vậy được? Chỉ cần Đại nhân nói một tiếng , lập tức điều động quân đội giết hắn tại chỗ , cho dù hắn có là cao thủ không thể trốn thoát."
Nông Văn Rau lúc này vẫn trầm ngâm nhẫn nhịn, nhìn theo bóng dáng vị khách lạ mà suy nghĩ rất nhiều điều. Phải một lúc sau, ông mới liếc nhìn xuống tên hộ vệ đang nằm dưới sàn , vung chân đá hắn một cái mà nói.
- " dậy... Dậy ngay cho ta, ngươi đừng có nằm dài trên đó nữa."
Tên hộ vệ cấp độ võ thượng lúc này vẫn còn choáng váng, lồm cồm bò dậy khó khăn. Tên Quân y nhìn thấy kẻ kia một đấm hạ gục võ thượng, thì nghĩ rằng đó chắc chắn là đại cao thủ cấp độ võ sư trở lên. Cơ mà với Nông Văn Rau thì khác. Ông ta không nhìn thấy chân khí cuộn lại trong nắm đấm kia, mà đơn thuần nhìn nhận nắm đấm ấy chỉ là tác động vật lý bình thường, điều này lại càng khiến ông ta suy tư nhiều hơn. Trên đời này những thứ gì đó càng bí ẩn thì càng khiến người khác đề phòng . Nếu như cú đấm vừa rồi mang theo tu vi của một cấp độ nào đó, thì có phải dễ dàng đánh giá hơn không?
Tên hộ vệ lúc này đã lấy lại tỉnh táo , lồm cồm bò dậy đứng bên cạnh Nông Văn Rau , hắn cúi đầu thi lễ.
- "Thưa đại nhân , xin ngài tha tội . Lúc nãy thuộc hạ vì quá khinh suất nên mới trúng đòn . Nếu bây giờ đại nhân cho thuộc hạ cơ hội lập công chuộc tội, thuộc hạ lập tức lao ra giết hắn ngay tại chỗ, không cho hắn chạy thoát."
Tên hộ vệ cầu xin một cơ hội để có thể sửa chữa sự hổ thẹn của mình. Hắn bị một đấm nằm gục xuống đất , là cú đấm của một người không mang theo chân khí , điều này khác gì là một sự sỉ nhục với hắn đâu. Việc bị đánh gục với một người không có võ công trước mặt chủ nhân và những người thường, việc này đối với một tên hộ vệ chức cao với thân phận tôn quý như hắn sao có thể chấp nhận được chứ? Càng tỉnh táo thì lại càng điên loạn, hắn thực sự rất muốn đuổi theo giết người rửa nhục. Nhưng mà Nông Văn Rau hoàn toàn không có ý định để cho tên hộ vệ làm như vậy. Ông ta quay sang nhìn trên hộ vệ, ánh mắt trợn trừng ra lệnh.
- "các ngươi ngay lập tức theo ta về Đại Bản doanh, ta có việc cần nói."
Vừa dứt lời, Nông Văn rau đã bước đi vô cùng nhanh , hướng thẳng về khu vực Đại Bản doanh của mình, vẻ mặt vô cùng khẩn trương. Tên Quân y và tên hộ vệ đi theo sát bên Nông Văn Rau, thấy chủ nhân của mình tới khu luận bàn nghị sự thì ngạc nhiên. Đây là một nơi đưa ra những quyết định quan trọng nhất của trấn, có thể xem là đầu não quyết định mọi kế sách quan trọng nhất. Khi đến nơi, trưởng trấn lập tức đưa tay hạ lệnh cho lính canh ở đó một mật lệnh cao nhất. Mật lệch này có nghĩa là phải tạo không gian bí mật tuyệt đối , để những người bên trong bàn luận những kế hoạch cực kỳ quan trọng mà không cho bất cứ ai được phép nghe lén, nghĩa là bí mật nhất trong những thứ bí mật nhất. Ngay lập tức lính căn phong tỏa xung quanh , tiến hành mọi thao tác cần thiết để bảo vệ thông tin. Khi lính canh dọn dẹp xung quanh , phong tỏa mọi thứ, Nông Văn Rau lập tức đi vào trong phòng họp kín. Hai tên Quân y và tên hộ vệ cũng vội đi theo vào trong, bắt đầu một cuộc họp bất ngờ và cực kỳ quan trọng.
Tên hộ vệ và tên Quân y ngạc nhiên lắm, không biết chuyện gì đã xảy ra mà trưởng trấn lại làm ra vẻ nghiêm trọng như vậy. Khi đã vào trong phòng họp rồi, Nông Văn Rau ra lệnh cho hai tên thuộc hạ ngồi đấy, lúc này ông ta mới nhìn hai tên thuộc hạ mà hỏi.
- " Được rồi , bây giờ hai ngươi nhìn nhận vấn đề, đánh giá xem cái tên tóc trắng kia là người như thế nào? Các ngươi mau nói rõ cho ta nghe."
Ngồi trên ghế cao, khuôn mặt uy nghi, trưởng trấn lúc này hạ lệnh xuống thì hai tên thuộc hạ bắt đầu suy nghĩ. Tên Quân y ngẫm nghĩ một chút , rồi hướng trưởng trấn mà nói.
- "Thưa đại nhân, cái tên Bạch y nhân này thân phận rất đáng ngờ, là một người nào đó từ phương xa tới đây mà ta chưa biết được thân thế của hắn. Mặc dù thân thế của hắn còn là một điều bí ẩn, nhưng với một quyền mà có thể đánh gục một hộ vệ cấp độ võ thượng thì tên này thực sự rất không tầm thường, chúng ta tuyệt đối phải đề phòng."
Khánh Hậu rất là cảnh giác với tên Bạch y nhân lạ mặt. Lúc ở trong tiệm vải thấy hắn đánh trưởng trấn đương nhiên tức giận mà không suy nghĩ được thấu đáo. Nhưng bây giờ đã trấn tỉnh lại rồi, Khánh Hậu cảm thấy Bạch y nhân kia rất không tầm thường nên trong lòng sinh ra sự đề phòng. Đề phòng là thế, cơ mà Khánh Hậu vừa nói xong , tên hộ vệ ngồi đối diện đã bật cười nói.
- " Ha Ha Ha... cái gì mà không tầm thường chứ? Hắn chẳng qua chỉ là một tên không biết võ công, điên khùng quái đản, làm những chuyện dở dở ương ương mà thôi."