Căn phòng này đã được bài trí thật đẹp, tất cả là để phút huy hoàng cuộc đời được thăng hoa. Ánh nến lung linh chiểu sáng căn phòng rực rỡ, và trên giường là một mỹ nữ đẹp như tiên giáng trần, khiến bất cứ người đàn ông nào trong hoàn cảnh này đều sẽ làm theo bản năng của mình mà thôi. Khánh Hậu vội đóng cửa nẻo lại, nhanh chóng tới ngồi bên cạnh Nguyệt Hằng , vòng tay ôm lấy mà hôn tới tấp. Sự cuồng nhiệt quá mức ngay phút đầu đã khiến mỹ nữ bị choáng ngợp, nàng theo bản năng đưa tay chặn lại , ngăn cản dòng cảm xúc kia. Khánh Hậu bị chặn lại thì cảm thấy không hài lòng, hắn nhìn Nguyệt Hằng mà hỏi.

- " sao thế ? Không lẽ nàng không định tiến hành thỏa thuận của chúng ta, tính lật lọng sao?"

Nguyệt Hằng hoàn toàn không có ý đó, hai ngón tay cái của nàng vân vê với nhau , ngập ngừng ấp úng .

- " hoàn toàn không có chuyện đó . Tiểu nữ không có ý định lật lọng, chỉ là tiểu nữ đang suy nghĩ về những đứa em ở nhà, không biết chúng giờ ra sao. Tiểu nữ biết đại nhân có lòng yêu thương tiểu nữ, vậy xin đại nhân đã thương thì thương cho trót , có thể..."

Nguyệt Hằng đang định cầu xin Khánh Hậu vươn tay cứu giúp được đám trẻ tật nguyền kia, nhưng chưa nói xong Khánh Hậu đã đưa tay lên ra hiệu im lặng. Khuôn mặt bất chợt nghiêm lại, hắn bật dậy nói.

- " cái gì thì cái, giao dịch của chúng ta cứ làm xong trước đi rồi những chuyện khác từ từ ta sẽ tính"

Lời nói dứt khoát, hắn vừa nói vừa đi ra châm thêm nến . Căn phòng đã nhiều nến rồi , đã sáng lắm rồi, nhưng hắn vẫn muốn châm thêm để ánh sáng còn rực rỡ hơn. Nguyệt Hằng không nói được gì, đành lặng im ngồi đó. Khánh Hậu vừa châm nến, lúc này nở một nụ cười rất kín . Làm gì có chuyện hắn ôm gánh nặng kia chứ? Con người ta sống trên đời đôi khi cũng rất kỳ lạ. Họ có thể vào nhà hàng ăn uống tốn vài nén vàng, nhưng ra chợ mua vài bó rau của những người khó khăn khốn khổ thì lại trả giá từng đồng một. Người ta có thể bỏ tiền tỷ ra để đi gặp Messi , nhưng chu cấp cho con ruột của mình thì lại tiếc từng đồng, bớt từng hào để đổ xăng... Những chuyện bi hài trên thế giới này không bao giờ là thiếu. Khánh Hậu châm nến khiến cho căn phòng sáng rực lên, ánh sáng đôi khi cảm thấy muốn nhòe cả mắt. Khánh hậu bước tới ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Hằng một lần nữa, ngắm nhìn mỹ nữ xinh đẹp của mình. Nguyệt Hằng lần này lặng lẽ không nói, nàng nhẹ nhắm đôi mắt chờ đợi những chuyện sẽ đến với mình. Khánh Hậu từ từ đặt mỹ nhân nằm xuống giường, bắt đầu bàn tay cởi từng món đồ lộng lẫy trên người mỹ nữ đẹp như tiên kia. Bàn tay từ từ cởi từng món một, ánh mắt vẫn nhìn vào mỹ nữ xinh đẹp, nhìn thấy đôi mắt lim dim chờ đợi của mỹ nữ càng khiến hắn cảm thấy đê mê . Khánh Hậu là một người đàn ông có kinh nghiệm, đã thưởng thức rất nhiều phụ nữ cho nên từ những cử động ngón tay hay những hành động trên thân thể đều thuộc loại lão luyện . Nhẹ nhàng và từ từ hôn lên cơ thể mỹ miều của mỹ nữ, nhẹ nhàng và mềm mại cởi hết tất cả những gì mà mỹ nữ kia chỉ vừa mới mặc vào đây thôi. Hắn hôn hít nhẹ nhàng, cảm nhận hương thơm trên làn da mềm mại ấy khiến cho hắn đê mê . Càng hôn càng xuống thấp, nhẹ nhàng chạm tới rốn , rồi bàn tay nhẹ nhàng kéo đi phần y phục phía dưới của mỹ nữ để lại thân thể khỏa thân hoàn toàn. Khánh Hậu nhìn vào đồng lúa màu bạch kim mơn mởn ấy, mê đắm muốn thực hiện cày ruộng ngay, nhưng chưa vội vì hắn còn có việc phải làm. Thời hiện đại nếu người đàn ông làm hành động này sẽ bị coi là khiếm nhã , nhưng thời phong kiến thì hành động này là điều bắt buộc với bất cứ người đàn ông nào, đó là kiểm tra trinh tiết . Hắn nhìn đôi chân mỹ nữ đang khép nép lại, hai tay che đi những chỗ nhạy cảm trên cơ thể thì cũng hiểu rằng đây là phản ứng bình thường của trinh nữ mà thôi . Cơ mà cái gì thì cái phải kiểm tra mới được , mặc dù trong lòng tin tưởng nhưng nhất quyết phải kiểm định chất lượng . Nếu giả như người phụ nữ thời phong kiến không còn trinh trắng nữa, lập tức người đàn ông sẽ trở mặt đuổi đi ngay, và người phụ nữ ấy chịu bao nhiêu hình phạt cho cái tội mà xã hội khắc nghiệt đã đè nén lên họ.

Khánh Hậu nhẹ nhàng đặt tay lên hai đầu gối của mỹ nữ, chầm chậm banh ra . Mặc cho mỹ nữ ấy có chút kháng cự, nhưng hắn không dừng lại mà càng cảm thấy hứng thú hơn, tiếp tục khai mở âm môn. Khi cội nguồn nhân loại đã được đặt trước mặt, hắn nhẹ nhàng dùng tay banh mở hai bên bờ suối để nhìn thẳng vào bên trong . Ngay tại vị trí ấy, màng trinh của thiếu nữ hiện ra trước mặt người đàn ông khiến ông ta mê đắm. Khánh Hậu thấy được cái muốn thấy thì sung sướng, vuốt râu cười khoái chí.

- " ha ha... cuối cùng ngày này cũng đến, ta không thể chờ đợi được nữa rồi..."

Dường như cơ thể tự chuyển động, Khánh Hậu hai tay vồ lấy hai đùi của người phụ nữ này giữ lại, đoạn rúc đầu vào cội nguồn nhân lại mà vét máng một cách say mê . Nguyệt Hằng bị tấn công một cách kỳ lạ , không nghĩ rằng lại có những chuyện thế này, khẽ rên lên .



- "á... ông chủ... xin đừng làm như vậy. Chỗ đó... dơ bẩn lắm..."

Khánh Hậu mê đắm quét lưỡi liên tục vào cội nguồn nhân loại, nhưng cũng không quên gằn giọng.

- " ở đây không có ai là ông chủ hết, chỉ có chồng của nàng thôi . Ta sẽ không dừng lại đâu,đừng van xin vô ích, ngoan ngoãn chịu trận đi"

Đoạn liên tục tấn công không ngừng nghỉ , nhát lưỡi quét nào đều chất lượng nhát đấy, vừa cuồn cuộn vừa mềm mại. Những người đàn ông kinh nghiệm đã từng nói rằng vét máng ban đầu nghĩ thì có vẻ ghê lắm, nhưng đến khi hứng lên rồi thì chẳng biết ghê gớm gì đâu . Mà đã hưởng thụ một lần rồi là sẽ bị nghiền, lần sau cứ muốn hưởng mãi . Vét máng tựa như là thuốc phiện vậy , cứ khiến người ta chơi mãi. Nếu chỉ thử một lần rồi thì sẽ không thể quên mà tiếp tục làm lần thứ hai, rồi làm mãi. Vét máng không có gì là xấu cả. Cũng như thổi kèn ở phụ nữ, đây có lẽ là một loại kỹ năng mà khi đấng sáng tạo lúc tạo ra con người đã cài đặt vào trong sâu thẳm tâm hồn của con người như vậy . Bất cứ một người đàn ông nào cũng có bản năng vét máng, và người phụ nữ nào cũng biết thổi kèn. Thứ bản năng này thì đương nhiên không cần tập luyện, không cần học hành vẫn có thể tự mình thực hiện, giống như con cá tự nó sẽ biết bơi vậy.

Cơ thể hắn dường như tự chuyển động, không thể kiềm chế trước trinh nữ xinh đẹp này . Lưỡi hắn liên tục vét vào hai bờ cội nguồn nhân loại, vét lên ta tới đồng cỏ bạch kim kia, thoáng chốc đã làm đồng cỏ ướt nhẹp. Nguyệt Hằng tất nhiên không có kinh nghiệm trong chuyện này, nàng chỉ biết nằm im chịu trận, cơ thể phản ứng một cách tự nhiên. Tất cả những hành động của nàng lúc này đều là theo bản năng , và cái bản năng của trinh nữ ấy lại càng khiến tên nam nhân kia thích thú. Hắn đê mê quét lưỡi, lưỡi hắn dần quét lên cao , rồi cao nữa chạm đến hai bầu tuyệt phẩm. Hắn bò lên người nàng, đặt thanh kiếm đàn ông vào đúng vị trí cội nguồn nhân loại, nhẹ nhàng đâm vô sâu phá đi lớp màng chắn của trinh nữ . "Á..." Nguyệt Hằng rên lên một tiếng , cảm nhận cái thứ kỳ lạ ấy xâm phạm vào trong cơ thể của mình , tạo ra một cơn đau nhói. Cái thứ ấy xâm chiếm vào bên trong cơ thể khiến nàng cảm giác chật chội, và nàng biết nàng đã không còn là con gái, mà đã trở thành một người đàn bà rồi. Nước mắt vô thức ứa ra , chảy trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Khánh Hậu nhìn những giọt nước mắt của trinh nữ khi bị lấy lần đầu tiên, tâm cảm lại càng hứng thú . Hắn ôm chầm lấy nàng, đóng sâu dương trụ vào trong cội nguồn nhân loại, ghé sát tai nàng mà thì thầm.

- " đừng lo . Ta sẽ yêu thương nàng, chăm sóc nàng suốt đời . Nàng sẽ ăn sung mặc sướng, sẽ có cuộc sống tốt hơn rất nhiều người . Nàng sẽ sinh cho ta những đứa con, và chúng ta sẽ nuôi dạy những đứa trẻ ấy trưởng thành, một tương lai tươi sáng rộng mở trước mắt. Trẻ con ư? Nàng muốn bao nhiêu đứa, thì ta sẽ cho nàng bấy nhiêu đứa . Vì vậy, hãy quên bọn tật nguyền kia đi . Chúng không phải là máu mủ của nàng ,chẳng là gì của nàng hết, mặc xác chúng tự sinh tự diệt đi. Nuôi dưỡng chúng không phải là trách nhiệm của nàng, chưa bao giờ là trách nhiệm của nàng, và nàng hãy quên cái trách nhiệm vớ vẩn đấy cho ta"

Nguyệt Hằng giật mình, cảm thấy hoang mang . Vậy ra hắn không bao giờ cho bọn trẻ một cơ hội , chưa bao giờ muốn một lần ban ơn cho đám trẻ kia. Khánh Hậu vừa thì thầm vào tai , vừa hôn lấy hôn để , phía dưới dập bành bạch đắm đuối say mê. Nguyệt Hằng run rẩy , lúc này không có một chút hứng thú mà lại đang lo lắng về tương lai mịt mờ. Người đàn ông này nằm trên cơ thể nàng, cày bừa trên mảnh ruộng của nàng, và hứa hẹn là sẽ đem đến tương lai tốt đẹp cho nàng . Nhưng cái mà nàng muốn người đàn ông hứa thì hắn vẫn chưa từng hứa, đấy là chăm sóc cho đám trẻ tật nguyền. Khánh Hậu sung sướng đâm sâu dương trụ của mình vào cội nguồn nhân loại của trinh nữ, hưởng thụ vẻ đẹp mà đất trời tạo ra, tự hỏi trên đời này liệu có mấy ai xinh đẹp như mỹ nữ này chứ? Hắn đê mê sung sướng, nhưng lại không chịu bỏ qua chấp niệm của bản thân mình . Giá như hắn tốt tính hơn một chút chịu chăm sóc cho đám trẻ tật nguyền kia, thì có lẽ tương lai của Nguyệt Hằng đã là một tương lai khác. Nguyệt Hằng ứa nước mắt, không hẳn là nước mắt của trinh nữ bị phá trinh, mà là nước mắt của một người chị đang thương cho đám em của mình. Khánh Hậu vừa phá trinh Nguyệt Hằng xong, vừa cắm sâu dương trụ vào cội nguồn nhân loại của nàng thì đã khẳng định với Nguyệt Hằng là không chăm lo cho lũ trẻ. Hắn còn bắt nàng quên đám trẻ ấy đi , muốn nàng mặc kệ cho lũ trẻ tự sinh tự diệt. Nguyệt Hằng hiểu rất rõ nếu đám trẻ tật nguyền ấy mà không có nàng chăm sóc thì chúng không thể sống được . Nếu bây giờ nàng yên phận làm vợ tên Khánh Hậu, cuộc đời nàng có thể sung sướng, nhưng chắc chắn những đứa trẻ tật nguyền kia chỉ có một con đường chết mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play