Trên cuộc đời này có một thứ người ta gọi là "giá cả do hoàn cảnh" . Lấy ví dụ, có một đứa con gái mồ côi sống trong một ngôi làng hẻo lánh nọ. Nhà nghèo, cuộc sống khó khăn, nhưng lại sở hữu nhan sắc xinh đẹp. Tuy rằng nhan sắc rất xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là một đứa con gái không có cha nên bị nhiều người chê cười. Vị trí của cô gái ấy trong xã hội là nghèo hèn rẻ mạt, bị coi thường. Rồi một ngày nào đó, vị vua của đất nước ấy tìm tới làng và nói cho mọi người biết đứa con gái ấy là công chúa bị thất lạc , rồi đón đứa con gái ấy về cung . Khoác lên mình những bộ trang phục lộng lẫy nhất, cô gái từ một đứa con gái mồ côi rẻ mạt trở thành một nàng công chúa kiêu sa cao quý. Cùng là một con người, nhưng đặt ở hai vị trí khác nhau thì giá trị tự nó khác đi. Sự khác biệt giữa đứa con gái mồ côi và nàng công chúa ấy là gì? Chính là địa vị! Cho dù chỉ là một người, nhưng khi địa vị khác nhau thì sự tôn quý sẽ khác nhau . Lại kể chuyện có một cô gái bán dâm dùng lổ làm lãi, hành nghề tự do trên đường phố . Người ta chỉ cần bỏ ra một số tiền nhỏ là có một cuộc dạo chơi, là có thể chiếm hữu được cô gái ấy một thời gian ngắn . Nhưng nếu cũng là cô gái ấy đặt lên cương vị hoa hậu, mỗi lần đi bán diêm thì sẽ phải tính bằng ngàn đô, gấp mấy trăm lần với việc đi bán diêm ngoài đường phố . Sự khác biệt đấy chính là ở địa vị, là vị trí mà cô ta đứng. Nguyệt Hằng hôm qua vẫn còn là đứa con gái mồ côi lạc lõng. Lúc ấy tên quân y đã từng tuyên bố rằng không ai tốt với Nguyệt Hằng hơn hắn, không ai có thể dang tay che chở cho Nguyệt Hằng, cho nàng nhiều lợi ích hơn hắn . Hắn tự tin vào điều hắn nói, cho đến khi tên hộ vệ bước vào , mọi thứ đã thay đổi. Lời đề nghị của tên hộ vệ hớp dẫn hơn rất nhiều so với tên quân y, và sau đó trưởng trấn cũng bước vào và ra đề nghị cao nhất. Nguyệt Hằng từ vị trí là một nữ tử mồ côi không nơi nương tựa thành một người mà được trưởng trấn quan tâm, một người mà trưởng trấn đề nghị cưới làm vợ . Chỉ trong khoảnh khắc ấy, địa vị của Nguyệt Hằng trong mắt tên quân y đã hoàn toàn khác , là một người được chọn để trở thành trưởng trấn phu nhân. Đương nhiên Nguyệt Hằng đã từ chối, nhưng cái danh phận ấy vẫn tôn giá trị của nàng lên một tầm cao mới. Lời đề nghị ban đầu của tên quân y là muốn Nguyệt Hằng về làm hầu gái trọn đời, nghĩa là nô lệ trọn đời cho hắn . Sau khi được trưởng trấn ngỏ lời thì Nguyệt Hằng đã có cái danh hiệu là "người trong mắt trưởng trấn " , đương nhiên với tên quân y thì giá trị Nguyệt Hằng đã tăng lên . Hắn nghĩ rằng người này chắc hẳn phải rất tuyệt vời thì trưởng trấn mới đem lòng quý trọng như vậy, cho nên từ việc muốn làm hầu gái thì tên quân y đã thực sự muốn cưới Nguyệt Hằng làm vợ bé , tương quan trước mắt thì Nguyệt Hằng vẫn cao hơn hầu gái kia. Nữ hầu không hề biết những chuyện như vậy, chỉ nghĩ rằng mình mới được ân ái xong là sẽ được chủ nhân bảo vệ che chở nên mới dám đánh liều đi ra bắt nạt Nguyệt Hằng. Chuyện đổi trắng thay đen, vu oan giá họa thật là một chuyện bình thường hay thấy ở thời đại của nhân loại . Tên Quân y kia lúc này nghe hầu nữ tố cáo nhưng hắn không hề quan tâm đến những lời tố cáo của hầu nữ, bởi hắn có một mục đích riêng của mình . Mục đích tối thượng của hắn là chinh phục Nguyệt Hằng, là cưới Nguyệt Hằng về làm vợ bé, và để chinh phục người phụ nữ ấy thì cần phải có những đối sách thích hợp . Hắn thấy Nguyệt Hằng và hầu nữ đang cãi nhau , cảm thấy cơ hội bênh vực lấy lòng mỹ nữ đã đến, liền lập tức trừng mắt chỉ hầu nữ mà quát .
- " ngươi đừng có vu oan giá họa cho người khác . Rõ ràng là ngươi bắt nạt người mới tới, còn đánh người ta nữa, ngươi tưởng ta không thấy sao?"
Hầu nữ khá hốc mồm ngạc nhiên, mọi chuyện khác hoàn toàn so với dự tính. Vừa rồi mới được ân ái xong, không lẽ lại không bênh cô ta một câu mà trở mặt nhanh đến như vậy ? Không lẽ không thể tin cô ta được một lời nào sao? Chẳng lẽ thật sự bội bạc như vậy? Hầu nữ tròn xoe mắt nhìn tên quân y, mà tên quân y lúc này lại trừng mắt chỉ thẳng vào mặt hầu nữ mà quát tiếp.
- " ta nói không đúng hay sao mà ngươi còn trợn trừng mắt ra đe dọa ta? Cái thứ mất dạy này không dạy không được mà ..."
" BỐP...BỐP..."vừa dứt lời , quân y vung tay tát hai cái vào mặt của hầu nữ khiến hầu nữ choáng váng, trong lúc đau đớn còn nghe tiếng tên quân y quát mắng.
- " khốn nạn, ngươi đánh cô nương này một tát, ta đánh lại ngươi hai tát . Kể từ giờ phút này trở đi, ta mà thấy ngươi bắt nạt cô nương ngày một lần nào nữa thì đừng trách ta độc ác"
Phùng mang trợn má, vừa dứt lời vung chân đạp vào người hầu nữ một cái khiến hầu như té lăn ra đất . Hầu nữ bị đạp té nằm dài ra đất , ấm ức và đau đớn bật khóc nức nở trông thật đáng thương. Tiếng khóc nức nở đau đớn, mà nào có ai tới dỗ dành đâu . Tên trưởng quân y không những không dỗ dành người mình vừa ân ái, lại trợn mắt gầm lên một tiếng.
- " CÂM MỒM...Khóc cái gì mà khóc? Bộ oan ức lắm hay sao mà khóc? Nhà ngươi mau đi vào trong nhà làm việc cho ta, còn ở đây nữa đừng trách ta vô tình. CÚT NGAY..."