Mọi chuyện bây giờ đi đến hồi quan trọng, đó là nhận việc làm . Khánh Hậu nhìn Nguyệt Hằng đang ngồi đối diện mình, biết nàng đang rất cần việc làm, cần phải tận dụng cơ hội. Hắn lúc này chuyển chiến thuật sang ân sủng, vui vẻ nói.
- " tiểu cô nương à , muốn việc làm phải không? Công việc thì cũng đơn giản thôi, không có gì vất vả cả. Chỉ là lau dọn và làm những công việc lặt vặt trong nhà như những hầu gái bình thường khác, cô nương có làm được không?"
Nguyệt Hằng đương nhiên là phải làm được , trong hoàn cảnh của nàng dù có không biết làm cũng phải học để mà làm thôi , làm sao có chuyện nói không biết? Nguyệt Hằng lại cúi đầu trả lời.
- " đương nhiên là tiểu nữ làm việc được. Từ trước giờ, mọi công việc dọn dẹp trong nhà đều do tiểu nữ làm, nên có lẽ sẽ học công việc ở đây được thuận lợi và nhanh hơn"
Quân y gật đầu, trước câu trả lời của Nguyệt Hằng thì hài lòng. Thứ hắn cần không phải là một hầu nữ, thứ hắn cần là chiếm đoạt được mỹ nữ xinh đẹp kia, thế nên việc Nguyệt Hằng có làm được hay không với hắn cũng không quan trọng lắm . Hắn mỉm cười , nhẹ nhàng đưa ra lời đề nghị .
- " vậy thì thời gian làm việc và tiền lương sẽ là thế này..."
Một mức lương hớp dẫn được đưa ra khiến cho hầu nữ đứng bên cạnh há hốc mồm . Mức lương này cao gấp đôi mức lương mà hầu nữ đang nhận được, việc này không phải quá bất công sao? Một người làm việc đã nhiều năm như cô ta lại chỉ nhận lương bằng một nửa người tới xin việc, cái này thật sự rất không đúng. Nguyệt Hằng nghe mức lương ấy thì cũng không biết là cao hay thấp, vì nàng không hề có kinh nghiệm trong việc này. Thế nhưng nàng cảm thấy từng đó tiền vẫn còn thiếu để chăm sóc cho chục đứa trẻ ở nhà. Vẫn cần thêm chút nữa, nàng ngập ngừng nói .
- " đại nhân à , có thể nâng lương lên một chút được không? Thực ra tiểu nữ vẫn còn cần nhiều hơn chút nữa..."
Hầu gái bên cạnh nghe thấy thì trừng mắt tức giận, không kiềm chế được mà mắng.
- " này ả nữ tử kia, cái gì thì cũng vừa phải thôi chứ? Ngươi vào đây chưa kịp làm gì mà mức lương của ngươi đã gấp đôi mức lương của ta rồi, lại còn đòi cao hơn? Ngươi thử đi khắp cái trấn này xem ở đâu có người trả lương cho hầu gái cao hơn quân y này không hả? Vậy mà còn đòi cao hơn nữa, thật là lòng tham không đáy "
Mắng thẳng mặt không nể nang gì, thẳng thắn đến mức xổ sàng. Nguyệt Hằng nghe vậy thì biết mình vừa có một đòi hỏi quá đáng, giật mình xấu hổ , cảm thấy mình thật không phải . Thế mà tên quân y thì dường như không hề tức giận với việc này, mà lại chuyển sang tức giận với hầu nữ . Mục đích của hắn là đang muốn chinh phục Nguyệt Hằng , vì vậy việc chiều chuộng mỹ nữ trước mặt là điều hiển nhiên . Chỉ là hầu nữ không biết chuyện , không có phép tắc lại xộc vô chửi mắng khiến kế hoạch của hắn bị ảnh hưởng . Hắn tức giận trừng mắt về hầu nữ mà quát .
- " ngươi câm mồm cho ta! Ngươi thì biết cái gì mà nói ? Cái việc ta thuê ai, làm gì, và trả lương bao nhiêu thì đó là chuyện của ta, cần một đứa hầu gái như ngươi quản hay sao? Chuyện của ngươi là làm việc nhà, không phải ở đây quản ta. Nhà ngươi mau đi làm việc của ngươi đi, đừng làm phiền ta nữa"
Dứt lời, liền đập tay xuống bàn cái rầm khiến hầu nữ giật thót mình . Hầu nữ vô cùng ấm ức , nhưng có thể làm được gì đây? Cô ta chỉ biết cúi đầu một cái , rồi sau đó đi làm công việc của mình. Nguyệt Hằng nhìn theo người phụ nữ ấy, cảm thấy người phụ nữ kia thật đáng thương . Nàng nghĩ đến khi mình làm hầu gái cho tên kia, có lẽ mình cũng sẽ bị quát mắng như vậy. Tên Quân y đang mặc hầm hầm với hầu gái, lúc này quay sang Nguyệt Hằng lại chuyển sang thái độ vô cùng dịu dàng, hắn nở một nụ cười mà đề nghị.
- " vậy công việc như vậy, mức lương gia tăng lên thêm gấp rưỡi, cô nương có đồng ý hay không?"
Tăng lương ư, thật sự có chuyện như vậy sao? Nguyệt Hằng nghe mức tăng lương thì cảm thấy vô cùng mừng rỡ . Nàng thật sự không phải là kẻ tham lam, nhưng để nuôi được những đứa trẻ ở nhà là phải cần một số tiền nhiều . Việc tên quân y tăng từ mức lương gấp đôi lên gấp ba so với hầu nữ hiện tại khiến nàng cảm thấy có thể yên tâm về bữa cơm cho những đứa trẻ ở nhà . Nàng vội cúi đầu vái một cái .
- " tạ ơn đại nhân đã ban ơn , tiểu nữ thay mặt những đứa trẻ ở nhà cảm ơn đại nhân đã thương xót. Ân đức của đại nhân ban cho, tiểu nữ không biết dùng lời lẽ nào để thể hiện lòng biết ơn của mình, chỉ biết cầu chúc đại nhân những điều tốt đẹp nhất"
Nguyệt Hằng đang nghĩ rằng tên quân y kia tạo điều kiện để nàng có thể chăm sóc được cho những đứa em, vậy nên vô cùng cảm động, có lẽ là sự cầu chúc ấy của nàng là thứ duy nhất thể hiện lòng biết ơn của mình. Quân y mỉm cười gật đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia lại liếm môi một cái , hắn nở nụ cười mà đề nghị .
- " vậy thì cô nương hôm nay vào làm việc luôn đi nhé , có được không?"
Nguyệt Hằng đương nhiên là muốn vào việc ngay, nhưng còn có một chút suy nghĩ , nàng lại cúi đầu thi lễ mà nói.
- " đại nhân, chắc đại nhân cũng biết hoàn cảnh của tiểu nữ rồi . Tiểu nữ phải lo cơm từng bữa, vì vậy có thể xin được nhận lương theo ngày không?"