Bình tâm và A Tú trở về lại làng của mình . A Tú chuẩn bị giỗ đầu cho Nguyễn Văn Thiên, đương nhiên là có mời Bình Tâm đến dự, thế nhưng trong lòng Bình Tâm đã có âm mưu . Hắn viện cớ là trưởng trấn Nông Văn Rau triệu hắn về có việc nên ngày đó không thể dự được, còn lịch lãm xin A Tú thông cảm. A Tú đương nhiên cũng không có đòi hỏi gì trước lý do chính đáng ấy, và đến ngày giỗ không có mặt của tên hộ vệ Bình Tâm . Trong ngày giỗ đầu , A Tú mời rất nhiều người trong làng tới dự, mọi người ăn uống và thắp nhang cho người đã khuất . Trong lúc vui vẻ, trưởng làng không thấy tên Bình Tâm thì buột miệng hỏi A Tú.

- " Nguyễn phu nhân, không biết hộ vệ Bình Tâm đã đi đâu rồi? Tại sao hôm nay không thấy ngài ấy tham dự? "

Đối với ngôi làng này, thì cái tên hộ vệ Bình Tâm là bảo vệ cho cả làng. Với vai trò hộ vệ mà trưởng trấn giao phó, hắn đang đóng chòi trong đất họ Nguyễn và hộ vệ cho gia đình cùng cả làng. Vì vậy mà nói , gia đình họ Nguyễn với tên Bình Tâm có quan hệ thân thiết nhất. A Tú nghe hỏi thì hướng trưởng làng mà thành thật trả lời .

- "thưa trưởng làng, không giấu gì người , hộ vệ đại nhân đã bị trưởng trấn triệu về rồi , hôm nay đã mắc chuyện công vụ cho nên không tham dự ngày giỗ được"

Sự vắng mặt của Bình Tâm tạo nên một sự chú ý lớn . Hắn đã đóng cọc ở ngôi nhà này một năm rồi, vậy mà đến ngày giỗ lại không thấy mặt khiến cho rất nhiều người tò mò . Lời giải thích của A Tú nhanh chóng được nhiều người đồng tình, bọn họ ồ lên một tiếng, bàn tán vui vẻ .

- "Ồ, thì ra là vậy . Hộ vệ đại nhân có công việc phải trở về trấn sao ? Thật đáng tiếc, ta còn định uống với ngài ấy mấy chén"

- " phải rồi, ta cũng tính uống với ngài ấy vài chén, nhưng chuyện công vụ làm sao có thể thay đổi được? Đành phải chấp nhận vậy"

- " không sai, một năm qua ngài ấy ở đây hộ vệ cho làng này, ta cảm thấy rất vui. Ngôi làng của chúng ta vì vậy mà trở nên an toàn hơn hẳn , tất cả là nhờ có ngài ấy, mọi người nói có phải không?"

Những tiếng cười nói khen ngợi, mọi người đang vui vẻ với luồng dư luận tốt thì bất chợt có một người trong đám đông nói lớn.

- "có thật là hắn hộ vệ ngôi làng này không, hay chẳng qua chỉ là một thằng ăn bám trong cái làng này? Hộ vệ hay lừa đảo, điều này chưa biết được"

Tất cả mọi người im bặt, đều quay phắt lại nhìn người vừa nói. Câu nói ấy đi ngược lại với tất cả dư luận xung quanh, khiến cho ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng. Bọn họ nhìn vào người mới nói, nhanh chóng nhận ra người nói câu nói ấy cũng là một người lớn tuổi đáng kính. Người này thường xuyên vào trấn làm việc, tuy không phải ngày nào cũng vào nhưng một tháng có vào trong trấn Nông Sơn hai đến ba lần để làm ăn, vậy nên lời nói người này đã gây ra một sự chú ý lớn. A Tú nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi.

- " lão bá , tại sao lão lại nói như vậy? Hộ vệ đại nhân đã trấn thủ làng chúng ta suốt một năm nay, khiến cho bọn cướp không dám tới quấy rối . Làng chúng ta không biết ơn còn chớ , sao lại có thể nói những lời bất kính với hộ vệ đại nhân như thế? Tôi thật sự không đồng ý với lời nói của lão bá đâu"

A Tú bênh vực Bình Tâm thấy rõ, mà những người khác đồng ý với ý kiến này. Bọn họ không tin lời nói trái chiều, chỉ là người lớn tuổi kia là một người đáng kính, không phải là một kẻ thích bịa chuyện, nên không ai chửi bới ông ta. Người đàn ông ấy có lý lẽ của riêng mình, ông ta trầm ngâm hướng mọi người mà nói.

- " không giấu gì mọi người, ta vẫn thường xuyên vào trong trấn Nông Sơn làm ăn, một tháng cũng vào khoảng hai ba lần . Ban đầu ta cũng rất tự hào về người hộ vệ này, vẫn thường xuyên khoe với những người trong trấn rằng trưởng trấn đại nhân đã phái một hộ vệ thân cận tới bảo vệ làng chúng ta . Thế nhưng những lần ta khoe như vậy, nhiều người không biết tới thì thôi, nhưng gần đây có một người lại biết tới cái chuyện hộ vệ này . Ta đã gặp một gia đình mà có người chồng thực sự làm cận vệ bên cạnh trưởng trấn, vị phu nhân ấy nói rằng hộ vệ bên cạnh trưởng trấn là những người vô cùng tài giỏi, không bao giờ có chuyện trưởng trấn phái một người hộ vệ đi bảo vệ một cái làng xa xôi ấy . Tất cả những hộ vệ của trưởng trấn đều đang ở bên cạnh ngài ấy, không một ai rời xa "

Nói tới đây thì ngập ngừng một chút, mà tất cả đám đông đều tròn xoe mắt nhìn nhau . Nếu như người nói lời này là một tên khả ố bậy bạ, thì người ta sẽ không tin . Nhưng người nói những lời này lại là một người đáng kính trong làng, trước giờ không bao giờ biết bịa chuyện nói xấu ai, thì lời nói của người này hoàn toàn có trọng lượng để khiến tất cả phải nghi ngờ . Mọi người đều tròn xoe mắt nhìn nhau, cảm thấy rất ngạc nhiên, trưởng làng lúc này lại hướng về người đó mà nói .

- "này huynh đệ , huynh đệ thực sự chắc chắn chứ? Huynh đệ chắc chắn là cái tên kia không phải hộ vệ của trưởng trấn đại nhân phái tới chứ?"

Trưởng làng hỏi lại, từng câu từng chữ đều nhấn mạnh để thể hiện sự quan trọng của vấn đề. Người cao tuổi trong làng liền hướng trưởng làng mà cung kính.

- "đại ca à, đệ không dám chắc điều gì cả, nhưng rõ ràng đệ đã gặp được gia đình có một hộ vệ cho trưởng trấn, và gia đình ấy khẳng định trưởng trấn không có người cận vệ nào bên cạnh tên là Bình Tâm cả . Nếu như Bình Tâm chỉ là một tên lính vô danh trong quân đội thì còn có thể hiểu được, nhưng nếu tên Bình Tâm ấy là một người có chức vị quan trọng làm hộ vệ cho trưởng trấn đại nhân thì danh tiếng phải lớn, chắc chắn gia đình kia phải biết . Nhưng gia đình đấy không hề biết tên Bình Tâm là ai , vậy thì là thế nào, xin huynh tự suy nghĩ "

Những lời nói ấy thực sự quá sốc với những người dân làng, mọi người lại tròn xoe mắt nhìn nhau. Trưởng làng cau có trầm tư mà nói.

- " nếu thật sự lời của huynh đệ đây là đúng, vậy thì cái tên Bình Tâm kia là giả mạo , và suốt một năm qua hắn ở đây ăn bám cái làng chúng ta . Nếu lời huynh đệ là đúng, vậy suốt một năm qua hắn để cho cả làng ta cung phụng hắn, chăm lo ăn uống đầy đủ mà không phải làm bất cứ việc gì , có đúng không?"

Câu hỏi của trưởng làng đặt ra tạo ra một luồng suy nghĩ lớn, mọi người trong làng bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ lại , cảm thấy lời trưởng làng không sai . Nếu xét kỹ, bởi vì người ta cho rằng hắn hộ vệ làng nên nghĩ rằng hắn cao quý . Nhưng giả như hắn không phải là hộ vệ, giả như hắn không có chức quyền gì và không có võ công gì , thì đúng là cả năm qua hắn chỉ ăn không ngồi rồi ở cái làng này chứ có làm được cái gì đâu. Tiếng xì xầm bàn tán vang lên, A Tú nghe thấy tất cả, lúc này vội vã bước lên trước hướng mọi người mà nói .

- "xin mọi người hãy bình tĩnh, mọi người đã hiểu lầm huynh ấy rồi, xin hãy nghe tôi nói vài câu "

" HUYNH ẤY?" mọi người thốt lên ngạc nhiên, quay phát sang nhìn A Tú mà tròn xoe mắt, đồng loạt hỏi.

- " Nguyễn phu nhân gọi hắn là "huynh ấy " , vậy từ bao giờ Nguyễn phu nhân lại thân thiết với cái tên đó như vậy?"

Một câu hỏi đồng loạt khiến A Tú ngượng ngùng, A Tú lúc này vội vã đánh lạc hướng mọi người, cúi đầu thi lễ mà nói.

- " mọi người đều hiểu lầm hộ vệ đại nhân rồi . Hôm trước tôi cùng hộ vệ đại nhân vào trấn mua đồ, tận mắt nhìn thấy đại nhân tới gặp các thuộc hạ của mình, đều là những người lính quân phục chỉnh tề . Bọn họ cười nói vui vẻ trước mặt tôi, tôi có thể cam đoan hộ vệ đại nhân chắc chắn là người trong quân đội, là người dưới trướng của trưởng trấn đại nhân , xin mọi người đừng hiểu lầm ngài ấy mà có tội"

Dân làng nhìn chằm chằm về phía A Tú, ai nấy cũng tròn xoe mắt ngạc nhiên. Họ ngạc nhiên không phải bởi cái sự thân thiết qua cách xưng hô, mà còn là sự bênh vực, cứ như là bênh vực người nhà vậy, rõ ràng là có gì đó không đúng. Trưởng làng lúc này hướng A Tú mà hỏi.

- " Nguyễn phu nhân, thực sự phu nhân và hắn không có chuyện gì với nhau đấy chứ ? Thực sự là phu nhân thấy hắn nói chuyện với các thuộc hạ binh lính của mình, không phải là nhìn lầm đấy chứ? Ta mong phu nhân hãy thật lòng, đừng giấu diếm bất cứ điều gì "

A Tú đối diện với ánh mắt dò xét của trưởng làng, đôi mắt nàng cương quyết mà gật đầu nói.

- " không sai, hôm đi trên trấn chính dân phụ đã thấy hộ vệ đại nhân tới gặp những người lính thuộc hạ của mình . Bọn họ còn trò chuyện vui vẻ trước mặt dân phụ, điều này không thể nhầm lẫn được , dân phụ có thể cam đoan"

Trưởng làng nhìn thẳng vào đôi mắt người góa phụ ấy, thấy trong đôi mắt ấy là sự chính trực thì ông ta trầm ngâm. Trước sự cương quyết của A Tú và thái độ tin tưởng vô điều kiện ấy , trưởng làng im lặng, mà những người khác suy tư. Người ta biết A Tú không phải loại người phụ nữ bốc phét, cho nên lời nói của A tú cũng không phải là không đáng tin. Cơ mà những lời nói của người cao tuổi kia cũng không phải là mơ hồ, vậy rốt cuộc đã có chuyện gì? Tất cả mọi người đành im lặng, trong lòng đều rất huyễn hoặc mơ hồ.

Thực ra lời nói của A Tú có chút không hoàn chỉnh . Nếu như nàng nói rằng nàng đứng ở một góc xa , nhìn thấy tên Bình Tâm từ đằng xa nói chuyện với một tên lính thì suy nghĩ của người dân làng đã khác . Nhưng nàng lại nói rằng nàng thấy tên Bình Tâm nói chuyện với những thuộc hạ trước mặt của mình, điều ấy là không sai, nhưng trước mặt ở khoảng cách xa thì làm sao biết được hắn nói gì? Bởi vì A Tú nói thật, nhưng không rõ ràng, nên người dân nghĩ rằng A Tú đứng ngay bên cạnh Bình Tâm khi hắn tiếp chuyện thuộc hạ, cho nên không còn lời gì để nói. Có câu " một nửa sự thật không phải là sự thật" , là minh chứng rõ nhất trong trường hợp này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play