A Tú hỏi hắn về người phụ nữ mà hắn yêu thương, hắn không trả lời mà lại nhìn thẳng vào A Tú với một nụ cười tình tứ. Khoảnh khắc này không phải là nên nói "người ta yêu chính là nàng" đó hay sao? Nhưng không, Bình Tâm rất kinh nghiệm, đây không phải là lúc ngỏ lời, mà đây là lúc gợi ý. Tất cả những câu nói vừa qua chỉ là gợi ý với A Tú rằng hắn đang yêu A Tú say đắm, và sẵn sàng cưới nàng về làm vợ mà không phải suy nghĩ bất cứ điều gì. Dù vậy, nhưng không thể nói xổ sàng ra như được, vẫn là gợi ý từ từ. Khi A Tú hỏi người phụ nữ ấy là ai, hắn lại nói là "không nói được" càng khiến A Tú mơ hồ nghĩ hắn đang nói về nàng . Nếu như người phụ nữ ấy không phải là A Tú, hắn chỉ việc nói ra là cái bà đó ở trấn đó, làng đó thôi , việc gì phải giấu? Nhưng hắn nói " ta không nói được" , đây là một cách gợi ý của một người lão huyện trong nghề lừa tình.
A Tú càng lúc càng tò mò, rất muốn biết người phụ nữ kia, nhưng tên Bình Tâm úp mở như vậy càng khiến cho tâm trí nàng bị kích thích . Cả hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã rời khỏi trấn lúc nào rồi không biết, và đang đi trên con đường mòn về làng. Bình Tâm tiếp tục nhấp nhả, hắn ra vẻ trầm ngâm.
- " không giấu gì phu nhân, người phụ nữ mà ta yêu say đắm là một người phụ nữ góa chồng, có đứa con gái đã lớn đến tuổi xuất giá . Ta rất thương hai mẹ con họ, và muốn che chở cho cả hai mẹ con ấy"
A Tú tròn xoe mắt, mẹ goá và đứa con gái đến tuổi xuất giá ư ? Cái điều này không phải đang ám chỉ đến A Tú à? A Tú nghe vậy thì cảm thấy rung động, tim đập nhanh hơn, hơi thở gấp gáp, trong lòng xao xuyến, càng lúc gợi ý càng rõ ràng . Bình Tâm đánh phá càng lúc càng áp sát, hắn nhìn thấy người phụ nữ kia đã rung động liền tiếp tục nói tiếp .
- " hai người mẹ góa và con côi ấy không may mắn cho lắm. Người chồng bị cướp giết chết , để lại hai mẹ con cô độc . Nếu phải như là ta thì ta đã không những không bị cướp giết, mà còn giết sạch lũ cướp để bảo vệ mẹ con nàng ấy rồi , thật đáng tiếc"
Bình Tâm lại liếc lén nhìn sang A Tú, mà A Tú nghe vậy thì khuôn mặt thoáng buồn. Nguyễn Văn Thiên là một người chồng tốt, và nếu như ngày ấy ông ta giỏi võ công như vị hộ vệ bên cạnh thì đã không phải chết thảm như vậy, rõ ràng đem ra so sánh thì vị hộ vệ này hơn người chồng cũ của mình rất nhiều . Trong lòng A Tú không muốn so sánh, nhưng đã cảm nhận như vậy. Mặc dù nàng không hề so sánh , nhưng thâm tâm lại cảm giác được cái điều ấy, và đó cũng là thâm ý mà Bình Tâm giăng ra . Hắn nhìn thấy khuôn mặt buồn phiền của A Tú, là tâm tư của một người phụ nữ muốn một người chồng mạnh mẽ để bảo vệ mình . Nhưng Nguyễn Văn Thiên không đủ mạnh mẽ, đây là trọng điểm của vấn đề. Bình Tâm lúc này ra vẻ trầm tư, lại thở dài nói tiếp.
- " ta yêu say đắm người phụ nữ ấy, và muốn cưới người phụ nữ ấy làm vợ . Sau khi kết hôn, ta sẽ đưa cả hai mẹ con nàng vào trong trấn ở. Tại nơi ấy, hai mẹ con nàng sẽ được an toàn, không lo sợ bị cướp hay bất cứ kẻ nào có thể gây tổn hại đến mẹ con nàng nữa"
A Tú nghe rõ từng lời một, trong khoảnh khắc ấy nàng đã thoáng khựng người . Đây chính là điều mà nàng vô cùng mong muốn, một chỗ ở an toàn. Nàng nghĩ đến việc nếu vào trong trấn ở thì chắc chắn mẹ con nàng sẽ được an toàn hơn là ở ngôi làng hẻo lánh ấy . Tại cái làng nhỏ nhất ấy, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra, ai mà biết được tai họa sẽ đổ đến lúc nào? Nếu vào trong trấn , đó là nơi được quân đội bảo vệ, là nơi an toàn nhất vùng núi biên giới này. Lại nói đến trong trấn đông người, nàng đã thấy trong trấn có rất nhiều người làm ăn, biết đâu trong nơi ấy có một gia đình nào đó không kỳ thị mái tóc của Nguyệt Hằng thì sao? Lúc ấy, nàng cũng có thể kiếm cho con gái của mình một mối ưng ý, để cho Nguyệt Hằng có thể xuất giá xây dựng gia đình, hưởng hạnh phúc làm vợ và làm mẹ như bao nhiêu người phụ nữ khác. Thâm tâm A Tú đã rung động lắm rồi, không chỉ vì bản thân mình mà nàng muốn cho con gái mình một cuộc sống tốt hơn. Bình Tâm quan sát tình huống, cảm thấy mọi chuyện đều đi đúng kế hoạch . Người phụ nữ này đã tin lời hắn, tin tất cả những gì hắn nói ra, tất cả đều được người phụ nữ ấy tin tưởng vô điều kiện, đấy là dấu hiệu của chinh phục thành công. Với một tên lão luyện trong nghề lừa tình, hắn cảm thấy thời cơ bây giờ là rất tốt. Bình Tâm quan sát xung quanh, cả hai người đều đang đi trên một con đường vắng ở vùng rừng núi biên giới, bụi rậm ven đường rất nhiều . Cho rằng cơ hội đã đến, hắn giả vờ căng thẳng mà vội nói với A Tú.
- " thôi chết, nguy hiểm . Nguyễn phu nhân, mau theo ta trốn vào đây..."
Vừa nói vừa chụp tay A Tú lôi đi , chạy thẳng vào trong bụi bên đường. A Tú không hiểu chuyện gì, nghe Bình Tâm kêu nguy hiểm thì cũng vội vã theo hắn chạy vào bên trong bụi trốn. Bình Tâm khi kéo A Tú vào bên trong bụi đủ sâu, A Tú lúc này mới hỏi.
- " có chuyện gì mà hộ vệ đại nhân lại gấp rút như vậy, không lẽ có cướp sao?"
A Tú ngây thơ không hiểu gì cả , nào biết đâu mình đang sa vào bẫy. Bình Tâm nghe A Tú hỏi vậy thì cười nhạt, lại bắt đầu bốc phét , hắn lắc đầu bảo.
- " không ... Không phải. Cái nguy hiểm là cái khác , chứ nếu gặp cướp ta lập tức tiêu diệt bọn chúng ngay . Nếu gặp cướp ta sẽ ra tay để bảo vệ nàng , cho nên nàng không việc gì phải sợ"