Nguyệt Hằng tắm mình trong những dòng nước nóng ấm do người đàn ông kia tự tay tưới lên , phút chốc tắm gội sạch sẽ. Nam nhân ấy lại ân cần chu đáo mang vải tới lau khô cơ thể , thấm nước ướt đẫm trên người nàng, khiến nàng cảm thấy thật sự ấm áp . Cái cảm giác được chăm sóc này hình như nàng đã từng được hưởng thụ rồi thì phải, có lẽ là trong một ký ức rất xa xưa . Nàng nhớ lúc mà nàng còn rất bé, chỉ là đứa trẻ nhỏ , cha mẹ nàng tắm rửa cho nàng cũng đã chăm sóc cho nàng như thế này . Nàng hạnh phúc vô thức nở một nụ cười, trong khoảnh khắc ngắn ngủi hồi tưởng về quá khứ, nàng lại liếc nhìn sang người đàn ông ấy. Nam nhân đó lấy bộ đồ mới ra, tự tay mặc lên trên cơ thể của nàng. Hắn vẫn với ánh mắt dịu dàng và cử chỉ nhẹ nhàng đã khiến nàng cảm thấy thật sự rất ấm áp . Khi bộ đồ mới được mặc xong, nàng cảm thấy rất thích thú, mà Nam nhân ấy nhìn nàng cười nói.
- " đẹp quá Hằng nhi à, muội thật sự rất là xinh đẹp"
Nguyệt Hằng nghe vậy thì mũm mỉm cười, không giấu đi khuôn mặt rạng rỡ vì hạnh phúc. Người ta nói người đẹp vì lụa, có phải đúng trong trường hợp này không? Thế nhưng hắn không khen bộ đồ đẹp, mà lúc nào cũng khen nàng đẹp , khiến nàng thẹn thùng. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy, hắn lại không để nàng kịp nói gì, liền bước tới nắm nhẹ bàn tay nhỏ của nàng mà nói.
- " được rồi, chúng ta đi ra ngoài gặp bọn trẻ thôi"
Nguyệt Hằng mũm mỉm cười, lại đặt bàn tay của mình trong lòng bàn tay của người đàn ông ấy , cảm nhận hơi ấm của yêu thương. Nàng ngoan ngoãn theo người đàn ông ấy ra ngoài, cũng háo hức muốn khoe áo mới với những đứa em của mình. Vạn vân phong nắm bàn tay nhỏ nhắn của Nguyệt Hằng, lại nâng bàn tay ấy lên mà hôn một cái, ánh mắt yêu thương. Hắn dắt nàng ra, vừa bước ra ngoài thì đám trẻ đang ở ngoài nhìn thấy đều há hốc mồm ngạc nhiên. Trước mắt bọn trẻ là một mỹ nữ xinh đẹp trong bộ áo lộng lẫy, bọn trẻ ồ lên tấm tắc. bộ áo Vân Phong mua thật đẹp, mặc lên người Nguyệt Hằng còn đẹp hơn nữa . Dưới ánh Trăng đêm lung linh huyền ảo rọi xuống bóng dáng của mỹ nữ với mái tóc bạch kim ấy, càng khiến cho không gian trở nên mê mị, tựa như tiên nữ từ cung trăng mới giáng phàm . Bọn nhỏ há hốc mồm lên mà trầm trồ.
- " Hằng tỷ đẹp quá, thực sự đẹp quá, chúng em chưa bao giờ nhìn thấy Hằng tỷ đẹp như hôm nay"
- " đúng vậy, đúng vậy, Hằng tỷ đẹp như tiên trên trời vậy . Đại ca, huynh nhớ phải chăm sóc Hằng tỷ thật tốt đấy nhé"
Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu . Trước sự hồn nhiên ngây thơ của đám trẻ, hắn càng thêm yêu mến. Nguyệt Hằng sung sướng , nàng nép sát vào người hắn, ôm lấy tay hắn, cảm thấy được yêu thương che chở. Trong ngôi làng hoang tàn đổ nát, những đứa trẻ sung sướng vui đùa bên đống lửa, mỹ nữ ngồi tựa vai vào người đàn ông của đời mình, khung cảnh nên thơ tựa bức tranh tuyệt đẹp. Nguyệt Hằng lại ngước ánh mắt lên nhìn bầu trời kia, nơi có mặt trăng đang tỏa sáng chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng . Không gian mê mị một cách lạ thường, hơi ấm của tình yêu thương lan tỏa. Không chỉ là tình cảm của đôi lứa yêu nhau, mà còn là tình cảm của một thiếu nữ dành cho những đứa em của mình, là tình cảm của những đứa trẻ dành cho người chị không khác gì người mẹ của chúng . Hơi ấm lan tỏa ra không chỉ hơi ấm của ngọn lửa, mà còn là hơi ấm của gia đình đoàn viên.
Lâu lắm rồi bọn trẻ mới được ra ngoài vào buổi tối, lại là một đêm trăng tuyệt đẹp như vậy, nhưng cũng phải đến lúc đi ngủ. Bọn trẻ chơi đùa một hồi thì Vân Phong đứng lên nói.
- " được rồi các em. Bây giờ tối rồi, cũng nên đi ngủ, ngày mai chúng ta còn nhiều việc phải làm"
Bọn trẻ chơi đùa rất vui, nghe Vân Phong vậy thì cũng đều ngoan ngoãn đi vào ngủ cả. Vân Phong cũng dẫn Hằng nhi vào trong nhà, hắn đưa nàng đi tới nơi mà nàng vẫn hay nằm ngủ, là một góc ở trong nhà. Hằng nhi bây giờ rất ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, không một chút gì ý kiến . Nàng ngồi xuống chỗ của mình, nép sát vô tường, chờ đợi hắn nằm bên cạnh, môi nở một nụ cười nhẹ nhàng . Thế nhưng Vân Phong không có ý định nằm ngủ chỗ này, hắn rút ra một viên thuốc đưa cho Nguyệt Hằng mà nói.
- " đây, muội uống viên thuốc này đi"
Nguyệt Hằng nhìn viên thuốc, cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng không hề phản đối . Nàng đón lấy và uống vào trong người , uống xong mới hỏi hắn.
- " thuốc này là gì vậy? Nó có công dụng gì , tại sao huynh đưa cho muội uống?"
Sự tin tưởng của thiếu nữ ấy dành cho Vân Phong là tuyệt đối. Vân Phong cảm nhận được chuyện đó, vui vẻ mỉm cười. Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bạch kim của mỹ nữ, ghé sát tai thì thầm.
- " đây là thuốc phục hồi, có tác dụng bồi bổ phục hồi sức khỏe. Huynh biết muội làm việc vất vả , đã chịu nhiều thương tổn. Muội uống viên thuốc này sẽ giúp cơ thể khỏe mạnh trở lại. Uống thuốc xong sẽ khiến muội cảm thấy buồn ngủ, và khi ngủ một giấc thật say, sáng mai dậy các vết thương sẽ tiêu biến, muội sẽ trở lại khỏe mạnh như bình thường"
Hằng nhi mỉm cười, thì ra là thuốc hồi phục . Nàng không tin tưởng lắm vào cái công dụng thần kỳ rằng chỉ cần ngủ một đêm là toàn bộ vết thương sẽ hết, nhưng thực sự rất thích cảm giác được chăm sóc yêu thương ấy . Nàng gật đầu, thẹn thùng.
- " vậy...huynh... cũng đi ngủ đi "
Vừa nói vừa thẹn thùng vỗ tay xuống bên cạnh, trong lòng nghĩ rằng đêm nay nàng ngủ sẽ có người ôm ấp rồi . Tuy nàng muốn thế, nhưng Vân Phong lúc này chưa muốn ngủ . Hắn lại hôn khẽ lên bàn tay của nàng mà dặn dò.
- " muội ngủ trước đi, huynh còn có chút việc phải làm . Lát nữa huynh sẽ vào sau, nhé ..."
Vừa dứt lời, lại nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ của Nguyệt Hằng . Nụ hôn dịu dàng kết thúc, hắn mới đứng dậy quay lưng nhẹ nhàng bước ra ngoài đóng cửa lại. Nguyệt Hằng nhìn theo bóng dáng của người đàn ông ấy bước đi, tự nhiên trong lòng cảm thấy lo lắng, một nỗi sợ không tên hiện lên trong tâm trí nàng. Vạn Vân Phong không để ý, hắn bước ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa . Hắn biết Nguyệt Hằng ngày ngủ đêm làm việc, nhịp sinh học đã bị thay đổi . Viên thuốc ấy cũng là ý định của hắn muốn thay đổi nhịp sinh học của Nguyệt Hằng. Nàng sẽ buồn ngủ mà ngủ một giấc, sáng ngày mai sẽ trở lại nhịp sinh học bình thường, chứ không có viên thuốc ấy thì đêm nay khỏi ngủ. Vạn Vân Phong bước ra ngoài, dưới ánh trăng vằng vặc chiếu xuống, bước chân lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà. Hắn đi tầm 1 đoạn, tới một hòn đá lớn nằm trơ trọi dưới trời, liền ngồi lên đó mà cảm nhận không gian xung quanh. Trong buổi tối của vùng rừng núi biên giới , có một nam nhân lọt thỏm giữa núi rừng, tắm mình dưới ánh trăng. Tiếng dế kêu, tiếng côn trùng ban đêm, cũng như những âm thanh khác trong đêm đậm chất rừng núi, có một người đàn ông ngồi trên một tảng đá lắng nghe những bản nhạc du dương. Vạn Vân Phong nhắm nhẹ đôi mắt, dưới ánh trăng tròn trên bầu trời cao xa, cảm nhận vẻ đẹp đất trời . Khung cảnh tuyệt đẹp này tiếc là lại ở trong một ngôi làng đã trải qua thảm cảnh, khiến cho độ thơ mộng bị giảm đi rất nhiều. Hắn ngước đầu nhìn lại căn nhà, trong lòng suy tư về những chuyện xảy ra . Hắn đã quyết định cưới người phụ nữ kia làm vợ, và cảm thấy đó là một quyết định đúng đắn . Hắn bật cười tự nói .
- "a ha ha ha... đấu hồn cấp thần "Bạch Hổ" . Hằng nhi được tây phương sáng thế thượng thần Bạch Hổ chúc phúc, ta trúng mánh rồi."
Vạn Vân Phong thốt lên sung sướng, cảm thấy đê mê lắm , vì đã sở hữu được một mỹ nữ có đấu hồn cấp thần. Như đã từng đề cập tới, những người sở hữu đấu hồn cấp thần là những linh hồn vô cùng cao quý . Những linh hồn này đã tích được rất nhiều công đức , không chỉ một kiếp mà qua rất nhiều kiếp . Công đức tích được lớn đến mức các vị thượng thần sáng thế cảm thấy yêu mến mà chúc phúc cho họ, là những linh hồn được "thần chọn" để lên trời thành tiên, ấy vậy mà hắn đã từng suýt bỏ đi. Vạn Vân Phong ngẫm nghĩ lại vào chuyện buổi chiều, khoảng thời gian mà hắn đi dò hỏi về công việc của Nguyệt Hằng. Khi biết rằng Hằng nhi làm một công việc thấp hèn như vậy , hắn đã cảm thấy chua xót và tuyệt vọng, toan rời khỏi cái làng này mà đi rồi . Hắn cũng đã từng trải qua một cảm giác khinh bỉ, cho rằng Hằng nhi sở hữu một cơ thể ô uế bẩn thỉu, là một cơ thể bị rất nhiều lời đàn ông chà đạp vấy bẩn lên đó . Hắn cảm thấy rất tiếc và rất thất vọng, đã toan bỏ tất cả mà rời đi, bỏ luôn Nguyệt Hằng cùng những đứa trẻ ấy . Bây giờ ngẫm lại , thật không hiểu được tại sao hắn lại có những suy nghĩ kỳ lạ như vậy . Nói về nhân sinh quan , là thứ thay đổi theo thời đại , là cách mà con người quan sát cuộc sống nhân sinh . Thời phong kiến, người đàn ông làm chủ thế giới này, vì vậy cách nhìn của nhân sinh cũng phụ thuộc vào văn hóa và thời đại . Ở thời phong kiến, nhân sinh quan của con người nhìn về người phụ nữ với tư cách là một người vợ và người mẹ . Khi người đàn ông làm chủ gia đình, làm chủ xã hội, họ bắt đầu đòi hỏi ở những người phụ nữ một cách khắt khe hơn . Họ đòi hỏi người phụ nữ phải còn trinh tiết, người phụ nữ phải còn trong trắng, người phụ nữ phải còn trẻ tuổi để có thể sinh nở cho họ nhiều con hơn . Vì vậy mà nói, dùng nhân sinh quan của thời đại này nhìn Nguyệt Hằng thì nàng đúng là một người phụ nữ vô cùng ố uế, với không biết bao nhiêu người đàn ông đã chà đạp lên cơ thể. Vậy nhưng nếu nhìn bằng con mắt của tu hành giả, hay gọi là tiên sinh quan thì lại rất khác . Đối với những người tu tiên , một linh hồn thuần khiết là một linh hồn chưa từng gây ra một tội ác nào, một điều xấu xa nào. Nguyệt Hằng cho dù có làm công việc thấp kém ấy nhưng đó là hoàn cảnh bắt buộc , cũng là nàng tự bán cái mà nàng có, nàng không ăn trộm ăn cắp hay lừa gạt ai cả . Ngược lại , nàng còn chăm sóc cho những đứa trẻ không máu mủ họ hàng với nàng . Nhìn bằng con mắt của những người tu tiên , thì nàng chính là một linh hồn vô cùng thuần khiết và sạch sẽ, là một linh hồn tỏa hương thơm ngát. Phải , chính hương thơm linh hồn, chính cái hương thơm ấy đã thu hút Vạn Vân Phong ngay từ lần đầu gặp gỡ.