Vạn Vân Phong cùng Vũ gia chủ đang ngồi bên cạnh ấm trà, hương trà bốc lên thơm nghi ngút.
Trước câu hỏi của vị khách lạ, Vũ gia chủ lúc này trầm ngâm, khuôn mặt rất nhiều tâm sự mà nói.- " Lão phu có một đứa con gái đã gả chồng.
Trước đây xảy ra một số chuyện không như ý khiến cho nó lỡ thì.
Vì tuổi hơi lớn, nhưng ta vẫn muốn kiếm được nơi nào đó gả cho tương xứng.
Thế nhưng lão phu mắt đui mắt mù lại gả con gái cho một gia đình không ra gì, khiến cho con mình phải chịu khổ.
Bao năm làm dâu cơ cực , ấy vậy mà vẫn không yên với cái gia đình bên ấy.
Một năm trước nghe nói con gái lão phu bị người ta đuổi ra khỏi nhà , không biết đã đi đâu.
Một năm ròng rã qua, lão phu ngóng trông con mình từng giây từng phút, đi hỏi thăm khắp nơi nhưng vẫn không có một chút tung tích gì của con gái mình.
Không biết bây giờ còn sống hay đã chết, hiện giờ ra sao, lão phu vô cùng lo lắng"Kể tới đây nước mắt lại rơi ra, vội lấy tay áo mà lau nước mắt.
Vạn Vân Phong vẫn im lặng không nói gì , mà Thiên Phi bên cạnh thì đau nhói lòng.
Nếu như cha nàng biết rằng nàng đi đường gặp phải bọn khốn nạn, hại chết cả hai mẹ con nhà nàng thì ông ấy sẽ còn đau khổ đến mức nào nữa? Nếu như ông ấy biết sự thật thì ông ấy liệu khó chịu nổi cái nỗi đau quá lớn ấy không ? Thiên Phi lại cảm thấy lo lắng vô cùng, lúc này Vũ gia chủ sụt sùi nước mắt, miệng vẫn nói tiếp.- " con gái lão phu và cả cháu ngoại lão phu nữa , bị đuổi ra đường trong đêm tối.
Một mình nó không có gì trong người , lại phải bế đứa con ba tuổi đi lang bạt.
Lỡ như gặp kẻ xấu nào đó, bọn chúng bắt cả hai mẹ con về bán đi làm nô lệ hoặc bán vào một cái kỹ viện nào đó , mẹ con nó sẽ phải sống ra sao ? Tất cả mọi chuyện đều do lão phu ngu dốt mà gây ra, lão phu thật sự rất hối hận, rất lo sợ..."Kể tới đây thì bật khóc.
Thiên Phi nhìn thấy cha mình như vậy thì đau lòng lắm, muốn dỗ dành cha mình nhưng biết phải dỗ dành thế nào đây? Nàng lại nhìn xuống nam nhân áo trắng kia mà hi vọng, nhẹ níu tay hắn, ánh mắt như thể cầu xin.
Vạn Vân Phong quay sang nhìn Thiên Phi, cảm thấy nỗi lòng của nàng như vậy, hắn mỉm cười gật đầu.
Cái gật đầu ấy như để trấn an nàng rằng đã có hắn ở đây, hắn sẽ giải quyết mọi việc.
Lúc này Vũ gia chủ vẫn đang khóc thương, hắn liền hướng Vũ gia chủ, lập tức bật dậy quay sang cúi đầu thi lễ mà nói.- "Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế Bạch Đạo, xin được vấn an người."Nhạc phụ ư? Vạn Vân Phong gọi Vũ gia chủ là nhạc phụ, đồng thời xưng mình là tiểu tế, khiến cho cả Vũ gia chủ và Thiên Phi đều há hốc mồm ngơ ngác.
Hắn định âm mưu gì đây? Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là bổn cũ soạn lại, cách cũ còn dùng được thì cứ tiếp tục mà dùng thôi.
Chuyện của Thu nhi còn mới đó, có thể áp dụng lại một cách mượt mà hơn.
Hắn lúc này nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Vũ gia chủ mà cúi đầu kể chuyện.- " bẩm nhạc phụ.
Không giấu gì người, một năm trước khi Phi nhi cùng Thúy nhi bị đuổi khỏi căn nhà ấy, đi lang bạt không biết về đâu.
Số phận xui rủi, hai mẹ con nàng vô tình gặp phải cướp.
Cũng may trời thương người tốt, lúc ấy tiểu tế đi ngang qua gặp được đã đánh bại lũ cướp mà cứu mạng hai mẹ con nàng.
Sau đó tiểu tế đã chăm sóc cả hai mẹ con nàng cho đến giờ, xin nhạc phụ cứ yên tâm"Vũ gia chủ tròn xe mắt ngạc nhiên , mà Thiên Phi thì há hốc mồm kinh ngạc.
Sao có thể bịa chuyện hay đến thế, mà bịa chuyện không thèm chớp mắt , quả nhiên là "cao nhân" mà.
Vũ gia chủ nhìn nam nhân tóc trắng trước mặt, ông nghe vậy thì cảm thấy choáng ngợp, liền bật đứng dậy hướng Vân Phong mà hỏi.- " nếu...!nếu như công tử đã cứu con gái và cháu ngoại của ta, tại sao không đưa về ngay cho ta gặp mặt?"Vân Phong dường như đoán trước được câu hỏi này, hắn liền cúi đầu thi lễ nói một cách chắc chắn.- " không giấu gì nhạc phụ, con rể vốn là một người đi buôn.
Năm đó đi buôn từ trấn Hắc Xà buôn về Giao Chỉ thì gặp phải bọn cướp.
Sau khi đánh đuổi bọn cướp và cứu được mẹ con nàng, cũng tính hộ tống nàng về nhà.
Thế nhưng công việc buôn bán cần uy tín, buôn bán không thể chậm trễ với khách hàng.
Hàng hóa cần phải giao đúng kỳ hạn, tuyến đường và lộ trình không thể thay đổi mà phải đi ngay , lập tức phải trở về Giao Chỉ để giao hàng đúng hẹn.
Bởi vì vậy mà đã đưa mẹ con nàng ấy theo về, không kịp xin phép nhạc phụ, mong nhạc phụ thứ tội "Nói xong lại cúi đầu thật thấp như để chịu tội với người trước mặt.Vạn Vân Phong bịa chuyện không một chút sơ hở, khiến Thiên Phi phải trầm trồ thán phục, mà Vũ gia chủ thì có vẻ đã bị lừa rồi.
Ông vui vẻ mỉm cười , run run nắm lấy bàn tay Vân Phong mà nói .- " vậy...!vậy ...công tử thật sự là chồng của Phi nhi , là tiểu tế của ta sao ?"Vạn Vân Phong ngước đầu lên nhìn thẳng vào mắt Vũ gia chủ như khẳng định rằng mình đang nói thật, gật đầu một cách chắc chắn.- " không sai, tiểu tế và nàng đã đem lòng yêu thương nhau, quyết định cùng nhau nên duyên vợ chồng.
Vậy nên tiểu tế hôm nay tới đây để tham kiến nhạc phụ , ngày đó vì bận việc không thể tới xin phép được mong nhạc phụ thứ tội."Lời nói rõ ràng rành mạch, nhưng mọi thứ quá sốc khiến cho Vũ gia chủ ngơ ngác.
Tự nhiên lòi đâu ra đứa con rể thế này? Mà đâu chỉ có ông, cả thiên phi cũng há hốc mồm.
Nàng đứng bên cạnh, ngơ ngác không hiểu tại sao tự nhiên mình có một người chồng.
Mà cũng đâu phải Thiên Phi và Vũ gia chủ há hốc mồm đâu.
Từ bên trong nhà , người mẹ kế nghe chuyện thì cũng dậy bước ra nhìn nam nhân trẻ tuổi ấy , cảm thấy nghi ngờ mà hỏi.- " vị công tử trẻ tuổi kia, nói gì hay quá vậy ? Người thật sự là chồng của Thiên Phi sao? Thiên Phi bế con gái nhỏ bỏ đi một mạch không về khiến cho cha lo lắng, bây giờ vẫn chưa thấy mặt đâu mà lại lòi ra một người con rể thế này, bảo sao chúng ta tin được?"Người mẹ kế có vẻ không thiện cảm cho lắm.
Ừ thì cũng đúng thôi, mẹ kế và con riêng mấy đời có thiện cảm.
Mặc dù không mấy lần giao tiếp với nhau , nhưng lòi ra một đứa con rể, không phải là về đây để kiếm chuyện xin tiền cha đó chứ? Bà ta nghi ngờ chuyện này cũng là điều bình thường thôi.
Vạn Vân Phong dường như đoán được điều đó, hắn không trả lời bà mẹ kế, nhưng trực tiếp thọc tay cho vào trong áo lấy ra ba kim nguyên bảo, đưa về phía Vũ gia chủ mà nói.- " ở đây có chút tiền dùng để hiếu kính, xin nhạc cụ nhận lấy."Thiên Phi há hốc mồm ngạc nhiên, mà người mẹ kế thì đôi mắt sáng rực.
Đưa hẳn ba kim nguyên bảo thế này, vậy chắc chắn là người giàu có.
Điều này có nghĩa về đây không phải là kiếm chác, mà là về đây thực sự để thăm hỏi sao? Thái độ của bà mẹ kế lập tức thay đổi , nụ cười xuất hiện trên môi và ánh mắt trở nên vui vẻ khác thường.
Vũ gia chủ lúc này cũng đang rất vui, nhưng thấy ba kim nguyên bảo thì khựng người.
Đây là số tiền lớn, không thể dễ dàng nhận được.
Lại nói chuyện tiểu tế hiếu kính mình như vậy, ông thật sự không dám nhận.
Thâm tâm chỉ muốn con gái mình được hạnh phúc, ông lắc đầu nói.- "không được.
Nếu công tử thực sự là hiền tế của ta, vậy thì số tiền này nên đưa về cho Thiên Phi để Phi nhi lo chuyện gia đình mới đúng.
Ta không cần nhiều tiền đến vậy, công tử mang về đi "Từ chối thẳng thừng Ba Kim Liên Bảo ư? Những ba kim nguyên bảo chứ có ít hỏi gì.
Người mẹ kế thấy chồng mình từ chối ba kim nguyên bảo thì tiu nghỉu, cảm thấy rất không vui.
Người phụ nữ là người chăm lo việc trong gia đình , mà mọi việc đều cần phải có tiền.
Bà ta lại vừa mới sinh nở, chăm lo cho con cái sau này đều là việc của người phụ nữ, tất cả phải tính toán chi ly.
Vì vậy số tiền ba kim nguyên báo ấy sẽ giúp ích được rất nhiều, bà ta không vui cũng là lẽ bình thường thôi.
Vân Phong thấy Vũ gia chủ từ chối, hắn nhẹ nhàng bước chân, bước những bước chân chậm rãi , vừa đi vừa nói .- "nhạc phụ hiểu nhầm rồi.
Số tiền này không phải hiền tế hiếu kính người , mà là số tiền của Thiên Phi dùng để hiếu kính cha , đây là hai việc hoàn toàn khác nhau"Vũ gia chủ ngạc nhiên, tiền của Thiên Phi ư? Nói như vậy có nghĩa là sao chứ, vợ chồng cưới nhau mà còn tiền của người này với tiền của người kia là sao? Bọn họ nhất thời không hiểu , Vân Phong vẫn bước chân chậm rãi của mình hướng thẳng đến bà mẹ kế, vừa đi vừa giải thích.- " không giấu gì nhạc phụ và nhạc mẫu.
Vốn dĩ cuộc sống ở Giao Chỉ thông thoáng hơn, không gò bó như ở trung nguyên.
Con rể biết nàng là một người giỏi về y thuật, thật sự rất thuận tiện để khám chữa bệnh cho những người phụ nữ.
Tiểu tế thấy cơ hội làm ăn phát triển, nên đã bỏ tiền mở cho nàng một y quán công khai ở Giao chỉ.
Nơi đó là vùng ngoại phiên xa kinh thành, luật lệ có thể linh động, chỉ cần đút lót cho quan phủ ở đấy một chút tiền là họ sẽ làm lơ để cho nàng thoải mái hành nghề y công khai.
Số tiền này chính là số tiền mà nàng đã kiếm được bằng tay nghề của mình.
Y quán mà hiền tế mở ra rất phát đạt, ăn nên làm ra, tiền bạc vào cũng nhiều nên nàng mới mạnh dạn đem hẳn ba kim nguyên bảo mà hiếu kính cha.
Tiểu tế thấy điều này là một điều tốt đẹp, không hề có ý phản đối, xin nhạc phụ nhận cho"Vừa nói dứt lời , bước chân cũng đã đứng trước mẹ vợ, lập tức đưa ba kim nguyên bảo tới trước mặt mẹ kế , hai tay cung kính dâng lên.
Vũ gia chủ nghe vậy thì thấy cũng có lý , không phản đối, mà người mẹ kế thấy ba kim nguyên bảo trước mặt mình thì vui mừng nở một nụ cười hạnh phúc.
Bà ta đón lấy mà nói.- " Ôi ...!con rể và con gái thật sự có lòng, vậy thì chúng ta cũng không thể từ chối"Vừa nói vừa cất ba kim nguyên bảo vào áo mình.
Vạn Vân Phong đưa kim nguyên bảo xong, mỉm cười hài lòng, mà cả nhà cũng đều hạnh phúc.
Trong căn nhà ấy, năm người (ba sống, hai không) đều vui vẻ vô cùng.
Quả thật mọi thứ đều được sắp xếp một cách tốt đẹp, vẽ ra một cái kết có hậu cho tất cả..