Hai mẹ con nhà họ Huyền ngồi đợi một chút thì Cổ chân nhân đạo mạo bước ra.
Hắn mang theo những dụng cụ khám chữa bệnh, nhìn có vẻ đầy đủ lắm.
Nhanh chóng vào việc, khám bệnh bắt mạch cho Huyền Bình một cách vô cùng chu đáo, cẩn thận, và tỉ mỉ.
Sau khi bắt mạch xong xuôi, hắn mỉm cười gật đầu nói .- "vị công tử này thể trạng vô cùng tốt, không có bệnh gì cả.
Ta bắt mạch thấy sinh khí cuồn cuộn, chứng tỏ khả năng sinh nở của vị công tử này là cực thịnh.
Sau này nhất định con đàn cháu đống."Lời nói của Cổ Bố khiến cho mẹ con họ Huyền cảm thấy có gì đó khúc mắc.
Bọn chúng mỏi mòn bốn năm nay chỉ có được đứa con gái đầu lòng, sau khi sinh Ngọc Thúy ra thì ba năm nay đều không có tin tức gì.
Vậy mà tên Cổ chân nhân này lại nói rằng con đàn cháu đống, dương khí cực thịnh, vậy thì là nghĩa làm sao? Mẹ con họ Huyền đều nhìn vô Cổ chân nhân với đôi mắt tò mò, ngập ngừng nói .- "thưa chân nhân, nói vậy thì chuyện gia đình tôi hiếm muộn mấy năm nay là do ..."Khi lời nói chưa dứt , Cổ Bố đã quay sang nhìn họ gật đầu .- "không sai, vấn đề có lẽ nằm ở Huyền thiếu phu nhân."Lời nói vừa dứt ,hai mẹ con kia đều ra vẻ sáng mắt.
Cuối cùng cũng đã rõ, thì ra là đứa con dâu ấy kém cỏi thật, không thể sinh thêm một hài tử cho nhà họ Huyền nối dõi tông đường.
Bà mẹ hừ lên một tiếng.- " ta biết ngay là đứa con dâu vô dụng đó mà.
Chỉ việc sinh nở cũng không làm được, chắc là do già quá không còn khả năng nữa.
Ta thật sự hối hận vì cưới nó về "Lời nói rõ vẻ hậm hực thấy rõ, mà Huyền Bình cũng mặt nhăn mày nhó không kém mẹ mình.
Cổ Bố quan sát tất cả, cảm thấy đến lúc liền ra hiệu kín.
Cổ Uyên thấy một cái nháy mắt của cha mình , ả liền hành động.
Ả bưng bình trà tới, cử chỉ dịu dàng nói .- "Huyền phu nhân và Huyền công tử xin hãy bình tĩnh, uống cốc trà đi đã."Lời nói dịu dàng, tựa như nước mát khiến hai cái đầu nóng dịu đi.
Cổ Uyên ra dáng yểu điệu thục nữ mà rót ba chén chè cho cha cùng hai người khách kia.
Sau khi xong việc, nhẹ nhàng đứng sang một góc bên cạnh hầu chuyện.
Trước cử động nhu mì ấy, Huyền phu nhân cảm thấy có thiện cảm, liền hướng Cổ Bố mà hỏi.- " Cổ chân nhân, vị cô nương này là..."Lời nói ngập ngừng như muốn hỏi mà không dám nói.
Cổ Bố mỉm cười nâng chén trà lên uống cạn , hắn đặt chén trà trà xuống mà gật đầu.- " không sai, phu nhân đoán đúng rồi.
Đây là Cổ Uyên, đứa con gái độc nhất của ta.
Ta cưng nó như hoa như ngọc, tất cả tình yêu đều dành cho nó.
Năm nay nó cũng đã 19 tuổi rồi, vẫn ở đây hầu hạ phụ việc cho ta mà không chịu xuất giá"19 tuổi mà chưa xuất giá ư ?như vậy có phải là hơi trễ không? Ấy thế, nhưng nếu so với cái tuổi 23 của Thiên Phi thì vẫn còn trẻ chán.
Mẹ con họ Huyền nghe vậy thì lại thấy tò mò , lập tức hướng Cổ Bố mà thi lễ.- " thưa chân nhân, vì lý do gì mà một cô nương xinh đẹp dịu hiền , yểu điệu thục nữ như vậy mà vẫn chưa chịu xuất giá? Không phải chỉ là vì không muốn rời xa cha mình đó chứ?"Câu hỏi đúng trọng tâm rồi, Cổ Bố mừng thầm trong bụng.
Đây chính là mục đích hắn muốn dẫn dụ đối tượng, nhưng vẻ ngoài ra vẫn ra vẻ vô cùng muộn phiền.
Hắn lại rót một chén trà uống cạn , đặt chén trà xuống thở dài chán nản.
Mọi hành động của hắn đều khiến đối tượng chăm chú theo dõi, lúc này hắn mới từ từ nói.- " Không giấu gì hai vị.
Ta đây lúc trước có tới ba đứa con , nhưng hai đứa con đầu không may gặp nạn đã không còn trên thế gian này nữa.
Ta chỉ còn mỗi mình nó là con, thật sự cũng không muốn gả đi"Hai mẹ con họ Huyền nghe vậy thì thoáng nhìn nhau ngạc nhiên, đây cũng đâu phải là lý do chứ? Cổ Bố úp mở nghệ thuật, lúc này lại nói tiếp.- " ta đã cao tuổi , không còn có khả năng sinh nở nữa.
Vì vậy , đứa con gái này của ta là đứa con duy nhất, mọi tài sản ta có được sau này cũng đều để lại cho nó.
Thế nên việc tuyển rể cũng phải vô cùng kỹ lưỡng, không thể làm bừa"Câu nói này của Cổ Bố đã đánh động vô lòng tham của hai mẹ con kia.
Bọn chúng quay sang nhìn Cổ Uyên như nhìn một kho báu.
Cái y quán to lớn này bề ngoài đã như vậy, không biết bên trong còn cất giấu bao nhiêu tiền bạc.
Người đại phu này tự xưng là chân nhân, chắc hẳn cũng kiếm được rất nhiều tiền, bởi nghề y luôn là nghề hái ra tiền trong thời đại này.
Nói tóm lại cho vuông, nếu ai đó mà lấy được Cổ Uyên thì đồng nghĩa sẽ được thừa kế cái tài sản mà phải nói là không hề nhỏ ấy.
Nhận định như vậy, bọn chúng trong lòng thoáng nảy sinh ra một ý đồ gì đó, chỉ là không dám nói ra.Cổ Bố quan sát thấy tất cả , nhìn nhận được vấn đề , hắn ta sẽ nở một nụ cười rất kín.
Hắn nhanh chóng lại lấy lại vẻ mặt chán nản của mình mà thở dài.- " người nào lấy con gái của ta phải chấp nhận một điều kiện, đó là đứa con trai đầu tiên sinh ra phải lấy họ Cổ của ta để nối dõi tông đường nhà họ Cổ.
Chính vì điều kiện này mà đến giờ vẫn chưa có ai dám ứng cử"Hai mẹ con họ Huyền nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau, trong lòng như đã hiểu ý.
Thuở xưa , người ta luôn cho rằng người phụ nữ như mảnh đất, mà người đàn ông chính là người gieo hạt.
Cái hạt nào thì ra cây ấy, còn gọi là huyết thống.
Mảnh đất thì cũng chỉ là nơi để ươm mầm mà thôi , cho nên đứa con sinh ra là mang huyết thống của người cha.
Vì vậy, theo quan điểm thời xưa mà nói , cho dù Cổ Uyên có sinh ra con trai và đứa con ấy có mang họ Cổ thì huyết thống thật sự của nó vẫn là của người cha, là họ Huyền.
Trong lòng bà mẹ chồng kia thoáng lên một ý nghĩ , nếu như để con trai bà cưới Cổ Uyên và đẻ ra một đứa con đầu lòng mang họ Cổ.
Đến khi Cổ Bố chết rồi, thì đơn giản chỉ việc đổi từ họ Cổ của đứa con sang họ Huyền mà thôi, bởi gốc gác thì không thể thay đổi được.
Nghĩ như vậy , bà bắt đầu cảm thấy cơ hội tới , nhưng vẫn chưa mở miệng nói gì .Cổ Bố dẫn dụ mọi thứ theo một trình tự nhất định, đều rất là suôn sẻ.
Hắn thấy cá đã cắn câu, lúc này nhìn sang con gái mình mà cười nhẹ .- "nhi nữ của ta cũng giống như vị công tử này, khí lực rất thịnh.
Nếu có thể lấy được một người nào đó khí lực tương đương thì sinh ra phải được 10 hài tử là ít."10 đứa con ư? Con số này cũng không phải nhỏ.
Cổ Uyên nghe vậy thì tỏ vẻ thẹn thùng, e thẹn mà nói.- " cha à , sao lại cứ chọc ghẹo con như vậy? Nói những lời này ở đây, như thế là không tốt đâu"Cổ Bố bật cười vui vẻ, mà mẹ con nhà kia cũng bật cười theo.
Lúc này Cổ Bố lại quay sang nhìn Huyền Bình, ra vẻ tiếc nuối.- thật tiếc là vị công tử này đã có vợ con rồi.
Giả như mà vị công tử này chưa vợ chưa con, ta thật sự cũng rất muốn kết tình thông gia với nhà họ Huyền đấy"Lời nói nửa thật nửa đùa, tưởng như nói cho vui, nhưng trong câu nói ấy chứa đầy cạm bẫy.
Mẹ con họ Huyền không biết được cạm bẫy này , chỉ cảm thấy như đó là một cơ hội lớn.
Người mẹ lúc này lòng tham đã nổi lên rồi, liền mạnh dạn hỏi.- " Vậy...!nếu như hài tử nhà ta thực sự vẫn chưa có vợ , ngài đồng ý gả ái nữ cho nó sao ? Mà con gái ngài có đồng ý không?"Câu hỏi ấy chính là câu hỏi mà cả hai cha con họ Cổ mong đợi, dường như bọn chúng đã chờ đợi câu hỏi này.
Cổ Bố vẫn ra vẻ mặt bình thường, mỉm cười gật đầu.- " vị công tử này dương khí cường thịnh, nếu như chưa có vợ mà chấp nhận được điều kiện của lão phu, lão phu đương nhiên sẽ gả rồi"Nói xong quay lại nhìn con gái mình với ánh mắt dịu dàng.
Cổ Uyên lúc này thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình , giả vờ e thẹn mà ấp úng.- "chuyện...!của cha mẹ, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó.
Con không biết gì đâu"Nói xong giả vờ bẽn lẽn chạy vô trong nhà trốn, ra vẻ yểu điệu thục nữ lắm.
Hành động của Cổ Uyên đã khiến hai mẹ con nhà kia vô cùng yêu thích.
Bọn họ thích Cổ Uyên là một , nhưng thích cái cơ ngơi của Cổ chân nhân mới là mười.
Khi Cổ Uyên vừa chạy vô thì Cổ Bố lại bật cười, rót một chén trà cho mình rồi đích thân châm trà cho hai mẹ con kia, khuôn mặt tỏ vẻ tiếc nuối mà lắc đầu.- " thật đáng tiếc, công tử đã có vợ cho nên chuyện công tử và ái nữ không thể nào hoàn thành được.
Ta chỉ có một đứa con gái này, có gả chồng cho nó thì cũng kiếm một người đàn ông chưa vợ.
Đừng nói là chuyện làm vợ lẽ, mà ta cũng không chấp nhận cho con gái mình sống cuộc sống chồng chung như những người phụ nữ tầm thường khác được.
Bởi xét cho cùng, nó là người kế thừa toàn bộ gia sản của ta cũng như là sinh ra hài tử mang họ Cổ để nối dõi tông đường nhà ta.
Ta tuyệt đối không cho phép nó sống cuộc sống chung chồng với người đàn bà khác"Nói xong thì nâng chén Trà lên uống cạn , ra vẻ chán đời lắm..