Thiên Phi bị tát một cái đau điếng, loạng choạng lui về, mà Ngọc Thúy thấy mẹ mình đánh thì gào khóc.- " mẹ ơi...!hu hu hu...!mẹ ơi."Tiếng khóc thảm thiết của đứa trẻ ba tuổi, Ngọc Thúy chạy tới ôm chân mẹ, hướng ánh mắt ướt đẫm lệ về phía hai người kia mà cầu xin.- " oa oa oa...!xin ba đừng đánh mẹ của con"Tiếng khóc của đứa trẻ ngây thơ phải chứng kiến những chuyện mà nó không nên chứng kiến khiến ai nấy nhìn vào cũng đau lòng.
Thiên Phi trấn tỉnh, nàng nhẹ vuốt mái tóc của Ngọc Thúy mà dỗ dành.- " con ơi, không sao đâu.
Không có chuyện gì đâu, đừng có sợ "Nói đoạn nàng quay sang trừng mắt nhìn lại người chồng tệ hại ấy , nhếch mép cười nhạt.- " Ha Ha Ha...!ngươi đánh ta? Thằng nhóc con không chịu lớn.
Ngươi nếu cảm thấy ta là gánh nặng của cái nhà này, cảm thấy ta không xứng đáng với nhà ngươi? Vậy thì ngươi viết đơn bỏ vợ đi, chúng ta đường ai nấy đi, không còn liên hệ gì với nhau nữa.
À mà của hồi môn mà mẹ ngươi giữ của ta cũng nên trả lại cho ta luôn"Hai mẹ con nghe vậy thì "hự" lên một tiếng.
Bọn chúng chẳng tiếc rẻ gì người vợ kia, người con dâu kia, mà chúng tiếc vàng bạc hồi môn của người phụ nữ ấy.
Dù tiếc của, thế nhưng bọn này vẫn còn hoang tưởng.
Huyền Bình bước lên hất hàm nói.- " ngươi sống trong gia đình ta, được gia đình ta bảo bọc chăm nuôi mà không biết ơn, lại đòi ly hôn? Ngươi thử nghĩ xem nếu ly hôn rồi, rời khỏi cái nhà của ta rồi , ngươi liệu có thể tự sống nổi không?"Thiên Phi nghe vậy thì "hở" một tiếng, khuôn mặt ngơ ngác.
Vậy ra bao năm nay bọn chúng nghĩ rằng nàng là kẻ ăn bám trong cái nhà này, rằng nếu rời cái nhà này là nàng sẽ chết đói ư? Đúng là khi người ta nói những câu ngu dốt quá độ , người nghe bị sốc mà đứng hình không trả lời được.
Thiên Phi trong một thoáng ngơ ngác, nàng bật cười điên dại.- " ha ha ha...!vậy ra ngươi nghĩ ta sống nương nhờ trong cái nhà của ngươi như một kẻ ăn bám à? Được rồi , nếu như ta đã là kẻ ăn bám, vậy thì ngươi cứ viết đơn ly hôn đi.
Viết rồi ta sẽ rời khỏi cái nhà này, lúc ấy xem ta có sống nổi hay không?"Thiên Phi nhếch mép cười , tỏ ra khinh bỉ lắm.
Nàng từ 13 tuổi đã rời nhà đi sống một mình trên trấn, giả nam theo học nghề y.
Đến năm 23 tuổi đã có được một y quán riêng, tự sống bằng nghề y của mình.
Nàng chưa ngửa tay xin ai bất cứ thứ gì, vậy mà cái tên đần độn trước mặt lại nói cứ như nàng đang ăn bám nhà hắn vậy.
Nàng càng lúc càng tức giận, muốn được tự do khỏi hắn.
Mẹ con họ Huyền kia thì không nhìn nhận vấn đề như vậy, vẫn ảo tưởng cho rằng vị thế của bọn chúng là kẻ ban ơn.
Tên Huyền Bình thấy Thiên Phi đòi ly hôn, cảm thấy có chút tiếc nuối một mỹ nữ xinh đẹp , và cũng tiếc nuối một nô lệ siêng năng.
Hắn hất hàm hỏi.- " ly hôn thì dễ thôi , nhưng có vẻ ngươi không được thông minh cho lắm.
Ngươi thử nghĩ xem, năm nay ngươi 27 tuổi, lại có đứa con 3 tuổi như vậy.
Thêm việc ngươi là người đàn bà của bổn công tử mấy năm nay, bây giờ ngươi ra đường còn có thằng nào thèm đụng đến ngươi? Còn có ai để mắt tới ngươi không? Ngươi chỉ có thể của ta ,ta chơi ngươi nát rồi, không ai thèm để ý đến ngươi nữa đâu.
Ngươi có bỏ ta thì chỉ có thể sống một mình, cũng chẳng thể đến được với một người đàn ông nào khác"Thiên Phi nghe vậy tức trợn mắt, nàng đôi bàn tay run run chỉ vô mặt Huyền Bình mà nói.- " thằng nhóc suốt ngày ôm chân mẹ kia.
Ta ly hôn với ngươi rồi ta cũng chẳng cần phải cưới một người đàn ông nào cả.
Ta tự sống bằng đôi bàn tay của ta, ta tự làm ta tự ăn, không cần phải dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào cả ,ngươi bây giờ có chịu viết giấy bỏ vợ hay không? Nói một câu thôi"Trước sự phản kháng đấy, hai mẹ con nhà kia thật sự ngơ ngác.
Đứa con dâu ngoan hiền nói gì nghe nấy bây giờ lại dám to gan phản kháng lại như vậy sao? Bà mẹ bước lên trước, chỉ mặt con dâu mà mắng.- " cái loại như ngươi vừa già vừa không biết điều, lại không còn khả năng sinh nở mà cũng dám mở miệng cự lại ư? Dám mở miệng đòi ly hôn ư ? Ta nói cho ngươi biết , thứ người như ngươi bỏ ra ngoài không ai thèm để ý đâu.
Ngươi sẽ chết già một mình.
Ta là một người nhân ái bao dung độ lượng, nếu bây giờ quỳ xuống xin lỗi ta thì ta còn tha cho một con đường mà ở lại cái nhà này hưởng phúc "Hưởng phúc? Bà ta mới nói là ở lại cái nhà này hưởng phúc? Thiên Phi nghe vậy thì bật cười.- " hưởng phúc ư ?Phúc chỗ nào? Trước giờ ta chả thấy được chút nào gọi là phúc cả "Nàng nhìn bà ta , đôi môi nhỏ xinh đẹp của nàng nở một nụ cười khinh bỉ.- " Huyền phu nhân, bà đừng nói nhảm nhí nữa, ta nghe không lọt lỗ tai"Mẹ con họ Huyền nghe từ "Huyền phu nhân" thì giật mình, Thiên Phi đã không còn gọi bà là trượng mẫu nữa.
Nàng lại mỉm cười, nụ cười chất chứa cay đắng và khinh khi nói.- " bà cứ một hai nói ta tịt, ta không thể sinh nở được.
Sao bà không nhìn lại thằng con vô dụng của bà đi ? Tại sao bà không nghĩ rằng nó mới là vấn đề, nó mới là đứa bị tịt, mà cứ đổ hết mọi chuyện lên đầu ta? Chung quy các ngươi thấy ta làm dâu xa nhà, không ai bảo vệ, mẹ con liên thủ bắt nạt ta thôi chứ có tốt đẹp gì đâu."Người ta có "câu con giun xéo lắm cũng phải quằn", xem ra Thiên Phi đã quằn thật rồi.
Nhưng quằn quá thì cũng không ổn.
Huyền Bình và mẹ chồng lúc này nghe vậy thì tức giận vô cùng.
Thiên Phi mới chê con bà ta là bị tịt, khiến bà ta tức muốn hộc máu.
Còn Huyền Bình bị chê khả năng thụ thai của mình , cũng là chê cái bản lĩnh đàn ông ấy thì tức giận không kém.
Hai mẹ con nhà này trợn mắt quát lớn.- " tiện nhân, dám vu oan nói xấu ta à?"Lập tức cả hai mẹ con song kiếm hợp bích, lao vào đấm đá Thiên Phi túi bụi.
Ngọc Thúy bên cạnh chứng kiến cảnh đau thương, em gào lên khóc.- " oa oa oa...!bà nội ơi..
cha ơi...!đừng đánh mẹ con nữa.
Con xin hai người mà..."Tiếng khóc thảm thiết của Ngọc Thúy, đứa trẻ 3 tuổi ngây thơ ấy khiến ai cũng phải nghẹn lòng, nhưng bọn chúng dường như không quan tâm đến đứa cháu gái này.
Mẹ con kia vung tay đánh bôm bốp , Thiên Phi bị đánh nằm lăn ra đất đau đớn.
Chưa dừng lại ở đó, chúng túm tóc Thiên Phi kéo đi mà gầm lên .- "thứ này phải nhốt vào nhà kho, bỏ đói cho suy nghĩ lại mới được"Đoạn hai mẹ con lôi Thiên Phi kéo đi.
Ngọc Thúy nhìn thấy mẹ mình bị đánh thì xót xa gào khóc, bước chân bé nhỏ của đứa trẻ 3 tuổi này chạy theo mẹ , không ngừng gào lên.- " mẹ ơi ,mẹ ơi...!mẹ có sao không..?"Hai mẹ con họ Huyền kia lôi Thiên Phi ném vào nhà củi.
Ngọc Thúy hoảng sợ chạy theo mẹ vào trong.
Bọn chúng cũng chẳng thèm quan tâm, đóng cửa cái rầm, nhốt luôn cả Thiên Phi và Ngọc Thúy trong đó.
Bên ngoài khóa cửa lại, bọn chúng cảm thấy thoải mái lắm.
Cái này là vừa trừng phạt một đứa con dâu hư hỏng , chiến tích như mới hạ được một thành trì.
Bọn chúng chẳng hiểu rằng việc của bọn chúng là một chuyện vô cùng thấp hèn và khốn nạn.
Không những không xấu hổ mà còn ưỡn ngực tự hào về đòn roi của mình, bước đi trong ngạo nghễ.
Thiên Phi bị đánh đau, nhất thời không cử động, lại bị ném vô nhà kho nằm dài dưới đất.
Ngọc Thúy ngồi xuống bên cạnh, đưa tay níu lấy vai mẹ lay khẽ mà khóc lóc.- " mẹ ơi, mẹ ơi...!mẹ có sao không? Mẹ đừng làm con sợ ..."Trong phút giây ấy, Ngọc Thúy cảm giác như mẹ mình sẽ không còn tỉnh lai nữa, khiến em kêu la hoảng hốt.
Nước mắt Ngọc Thúy dàn dụa trên khuôn mặt, đánh động đến trái tim của Thiên Phi.
Nàng cố gắng ngẩng đầu lên nhìn con, dịu dàng dỗ dành.- " con yêu ,đừng khóc.
Mẹ không sao cả, mẹ ổn mà."Nàng ngồi nhổm dậy trong đau đớn, ôm con gái vào lòng, nước mắt nàng chảy dài trên khuôn mặt đầy đau khổ.
Nàng ôm con, dù nước mắt đau khổ vẫn rơi , nàng vẫn dỗ dành con gái mình bằng những ngôn từ dịu dàng nhất.- " con yêu, mẹ không sao, mẹ không sao đâu , con đừng có sợ"Thiên Phi ôm con gái vào lòng, mà Ngọc Thúy cũng rúc đầu vào ngực nàng mà khóc.
Hai mẹ con ôm nhau thật chặt, như sợ bị người khác chia lìa vậy.
Họ ôm lấy nhau, những cái ôm rất chặt của tình mẫu tử.
Bốn năm Thiên Phi đi làm dâu, bốn năm chịu khổ cực trăm bề, 4 năm bị bóc lột sức lao động, và bây giờ bị nhốt vào nhà kho.
Nàng bị đánh đập hành hạ, thân phận thật hẩm hiu.
Bên trong bóng tối của tù giam tại gia ấy, nàng ôm con gái vào lòng với tất cả tình yêu của người mẹ.
Lúc này, cảm giác được xoa dịu đi nỗi đau.
Ở bên ngoài kia cuộc sống vẫn tiếp diễn, mọi việc vẫn cứ bình thường như nó vẫn thế, chỉ trong cái gia đình họ Huyền này vừa mới xảy ra một sự việc chấn động.
Bà mẹ chồng bắt đầu đi rêu rao đủ tội lỗi của con dâu mình , mặc dù chẳng ai tin lời bà ta nói , nhưng bà ta vẫn cứ rêu rao như mình là một người mẹ chồng vĩ đại tốt đẹp lắm ,và đứa con dâu là một thứ gì đó kinh tởm.
Điều đó tất nhiên sẽ xảy ra, Thiên Phi đang bị nhốt cũng hiểu rõ điều đó, nhưng nàng cũng chẳng quan tâm nữa rồi.
Nàng ôm Ngọc Thúy vào trong lòng , hướng ánh mắt nhìn ra ngoài trời thông cái cửa sổ nhỏ.
Đằng sau mấy cái song sắt đó là một cành cây lớn với những chiếc lá xanh tươi đung đưa.
Một con chim sâu từ đâu bay tới đậu trên cành lá ấy, mổ lấy chút thức ăn đâu đó sau chiếc lá mà nuốt chửng.
Nó cảm thấy vui vẻ, hót ríu rít líu lo.
Nàng nhìn cánh chim ấy, cảm thấy nó thật sự tự do.
Nó có thể làm chủ được cuộc đời của chính nó, làm chủ được cuộc sống của nó.
Không như nàng đây , sống để hầu hạ người khác, sống phải nhìn mặt người khác để sống.
Bất chợt nàng cảm thấy khát khao được tự do lại một lần nữa, được như cánh chim kia thoải mái tung bay trên bầu trời tự do ấy.
Cảm giác được tự do sau 4 năm cầm tù có lẽ sẽ là một cảm giác bình yên.
Ở bên trong ngục tù ấy, bất chợt nàng lại cảm thấy một chút bình yên trong tâm hồn, sự bình yên tựa như đôi chim lúc giữa cơn bão vậy.
Giữa cơn bão gào thét, một đôi chim trốn trong một hốc đá lưng chừng núi, tránh được sự hung tàn của cơn bão khủng khiếp.
Đôi chim nhẹ nhàng quấn lấy nhau, che chở cho nhau, cùng nhau nhìn ra ngoài trời giông bão.
Khoảnh khắc ấy chính là khoảnh khắc bình yên nhất.Có câu "sau đêm đen trời lại sáng".
Thiên Phi bất chợt mong ước vào một ngày mai tươi sáng, ánh mặt trời sẽ chiếu rọi xuống cuộc đời tăm tối của nàng..