Y quán Thiên Phi hôm nay cũng vắng khách như mọi lần.

Thiên Phi đang ở bên trong y quán ngáp ruồi, chán nản nhìn y quán vắng tanh của mình.

Thực ra việc kinh doanh cũng có chút tiến triển , dạo này cũng có lác đác người vào khám chữa bệnh.

Tuy chỉ là lác đác nhưng vẫn còn tốt hơn là vắng hoe như những ngày đầu tiên.

Tính từ ngày khai trương mở quán đến giờ cũng gần một tháng, thời gian không dài cũng không ngắn, nàng đã bắt đầu quen với việc làm chủ một y quán rồi.

Đang ngồi ngáp ruồi bên trong, bỗng nhiên bên ngoài có hai người bước vào.

Thiên Phi như mọi lần, lập tức vui vẻ đứng lên mà tươi cười nói.- " xin chào quý vị.

Quý vị tới y quán để khám bệnh hay mua thuốc?"Lời nói chào mời như đã quá quen thuộc , Thiên Phi làm theo như một cách tự nhiên vốn vậy.

Khi nói xong mới phát hiện hai người bước vào là hai người phụ nữ mặc bộ đồ nha hoàn, có vẻ như là nha hoàn của một phủ nào đó.

Hai người đó quay sang nhìn Thiên Phi mà nói .- "chúng ta tới đây không phải để khám bệnh, cũng không phải đến mua thuốc, mà là gửi tới một lời mời.

Chúng ta là nha hoàn của Nhơn phủ, theo lệnh của lão phu nhân tới đây mời đại phu Thiên Phi tới Nhơn phủ một chuyến cho lão phu nhân gặp mặt ""Nhơn lão phu nhân sao ?" Thiên Phi thốt lên ngạc nhiên.

Ở cái trấn này thì Nhơn lão phu nhân , mẹ của tri huyện là to nhất rồi.

Đây là một đại nhân vật, không biết chuyện gì mà bà lại mời Thiên Phi tới? Nàng chỉ là một đại phu mới mở y quán chưa tới một tháng , còn chưa có tiếng tăm gì.

Lúc này suy tư và lo lắng, nàng quay sang nha hoàn hỏi.- " hai vị cô nương , cho tại hạ hỏi.

Không biết tại sao lão phu nhân lại mời tại hạ tới? Rốt cuộc là có chuyện gì? Xin hai vị cô nương nói để tại hạ biết đường chuẩn bị"Hai nha hoàn khẽ nhìn nhau một cái, sau đó quay sang nhìn Thiên Phi mà khẽ lắc đầu .- " chúng ta là nha hoàn , không được biết quá nhiều thứ.

Nhơn lão phu nhân chỉ căn dặn tới mời ngươi đến phủ một chuyến , còn lại không hề dặn dò thêm điều gì"Thiên Phi khẽ ồ lên ngạc nhiên.

Mời tới mà không rõ chuyện gì? Nếu mời đại phu thì thường là khám chữa bệnh, nhưng hai nha hoàn nói không rõ chuyện gì thì chẳng lẽ không phải khám chữa bệnh sao ? Tâm tư có nhiều nhiều lo lắng, đang suy tư thì hai nha hoàn lúc này mở miệng nói.- " đây là lời mời của lão phu nhân, hoặc cũng có thể coi là lệnh triệu tập cũng được.

Người đơn giản là không thể từ chối , bắt buộc phải tới Nhơn phủ gặp lão phu nhân.

Ta nhắc lại, đây là điều bắt buộc"Thiên Phi thoáng giật mình, cảm thấy rất không ổn.

Mời nhưng không được từ chối thì cũng chính là lệnh triệu tập.

Thông thường, khi có lệnh triệu tập thì đều không tốt gì lắm , 10 phần thì 8 phần là không phải chuyện vui.

Thiên Phi suy tư một chút rồi nói .- "vậy để ta chuẩn bị ít dụng cụ"Vừa nói xong, hai nha hoàn đã lắc đầu.- " không cần, ngươi không cần chuẩn bị gì cả, cứ thế mà đi thôi "Lại một lần nữa Thiên Phi thấy lo lắng.

Nếu không chuẩn bị dụng cụ khám chữa bệnh thì rõ ràng tới Nhơn phủ không phải để khám bệnh rồi, không biết Nhơn lão phu nhân có chuyện gì mà muốn gặp nàng? Tuy nhiên, hoàn cảnh này nàng không thể từ chối được, đành cúi đầu cung kính.- " vậy ...!hai vị cô nương, xin dẫn đường"Hai nha hoàn kia gật đầu, rồi bước ra ngoài.

Thiên Phi đóng cửa y quán lại, lẽo đẽo theo hai nha hoàn đó tới Nhơn phủ.

Bước chân của bọn họ thoáng chốc đã tới nơi.

Nhơn phủ là một phủ lớn của quan tri huyện.

Cha của tri huyện đã mất sớm, chỉ còn lại người mẹ, bà ta thay chồng làm chủ gia đình này .Hai nha Hoàn dẫn Thiên Phi bước đi một mạch một tới phòng của lão phu nhân.

Vừa bước vào trong, hai nha hoàn đã hướng về một người phụ nữ lớn tuổi mà cung kính thi lễ.- "lão phu nhân, chúng con đã dẫn Thiên Phi đại phu tới"Thiên Phi nhìn lướt qua một lượt , thấy hai hàng nha hoàn đứng hai bên, có 6 người.

Bọn họ đứng chầu người phụ nữ lớn tuổi, và Nhơn phu nhân đứng phía sau lưng.

Người ngồi ở vị trí quan trọng nhất, người phụ nữ lớn tuổi đó chính là Nhơn lão phu nhân.

Thiên Phi liền tới gần, cung kính cúi đầu thi lễ.- " vãn bối là Thiên Phi , đại phu của y quán mới mở, xin ra mắt lão phu nhân."" RẦM .."- "QUỲ XUỐNG..."Lão phu nhân bất ngờ đập tay mạnh xuống bàn một tiếng rầm to tướng , quát lên đầy tức giận.

Thiên Phi nghe tiếng quát thì hoảng hồn quỳ sụp xuống đất, run rẩy hỏi .- "lão phu nhân , không biết vãn bối đã làm gì sai mà khiến lão phu nhân tức giận như vậy?"Nhơn lão phu nhân không nói gì, quay sang trừng mắt nhìn một nha hoàn mà hất hàm ra lệnh.

Nha hoàn đó hiểu ý, liền tới gần Thiên Phi sờ nắn vào những chỗ kín đáo nhất của nàng, sau đó quay lại lão phu nhân mà nói .- " bẩm lão phu nhân, đại phu này quả thực là một nữ tử"Vậy ra là kiểm tra giới tính của nàng ư? Sau khi đã khẳng định rằng Thiên Phi là nữ , bất ngờ lão phu nhân lại trợn mắt tức giận.

Bà ta bật đứng dậy, cầm cây gậy chống của mình, hùng hổ chỉ vào mặt của Thiên Phi mà mắng.- "yêu nữ to gan, dám nghịch Thiên cải mệnh.

Pháp tắc của quốc gia quy định phụ nữ không được học nghề y, tại sao ngươi dám cãi lại lệnh vua, chống lại ý trời ? Đây là tội chết, ngươi không biết hay sao?"Thiên khi giật mình hoảng sợ, thì ra bà ấy tức giận là vì chuyện này ư? Bà ấy là mẹ của quan tri phủ , mà quan tri phủ thì phải luật pháp nghiêm minh, điều này có thể hiểu được.

Thiên Phi run rẩy , quỳ lạy một cái mà nói .- "lão phu nhân thứ tội.

Tiểu nữ cũng chỉ muốn hành nghề y mà thôi , đâu phải là chuyện xấu xa gì? Mong lão phu nhân hãy giơ cao đánh khẽ mà tha cho tiểu nữ"Thật sự là một chuyện nực cười, khi mà phụ nữ theo nghề y lại bị coi là một đại tội.

Điều này rất lạ , rất không đúng.

Thế nhưng luật pháp quy định như vậy, ở cái thời điểm như vậy thì không thể nào mà cãi được.

Nhơn lão phu nhân trừng mắt tức giận, mặt đỏ bừng bừng.

Bà vung cây gậy chống lên cao, trừng mắt nhìn Thiên Phi mà nói .- "phụ nữ xưa nay đều là lớn lên cưới chồng rồi sinh con, lo toan mọi chuyện trong nhà.

Ngươi lại to gan giả nam, đi làm công việc mà chỉ nam tử mới được phép làm, rõ ràng là muốn chống lại mệnh trời.

Mưu đồ thật sự của ngươi là gì , ngươi thực sự có ý gì ? Mau khai ra cho ta , nếu có nửa lời gian dối ta sẽ đánh chết ngươi tại đây mà không cần qua xét xử."Cây gậy vung lên cao sẳn sàng đánh xuống bất cứ lúc nào, chỉ chờ câu trả lời của nữ y sĩ tội nghiệp.

Đánh chết không cần qua xét xử ư ? Thời phong kiến, cường quyền áp đảo.

Một vị quan trấn cũng có thể làm những chuyện như vậy.

Ở cái thời mà lệnh vua trên hết, và quan không phải là cán bộ công chức nhà nước, mà quan được gọi là phụ mẫu của dân , có quyền lực cực lớn.

Việc xử tử hình một người bé nhỏ đơn độc như Thiên Phi cũng khá là đơn giản.

Thiên Phi run rẩy, liếc nhìn Nhơn phu nhân, người mà mình đã từng khám bệnh.

Nàng ngó lên, thấy đứa con dâu ấy mặt cũng tái mét không dám động đậy.

Bà ta thậm chí còn chẳng dám nhìn Thiên Phi nữa, có vẻ như cũng đang rất là sợ hãi.

Phận làm con dâu ở một gia tộc quan lại thì càng phải khép nép cung kính với cha mẹ gia đình chồng.

Xem ra lời nói của Nhơn phu nhân không có nhiều giá trị, muốn cứu người cũng không dám cứu , muốn nói giúp Thiên Phi vài lời cũng không dám nói.

Bà ta có lẽ cũng không ngờ phản ứng của mẹ chồng lại mạnh đến như vậy.

Trong phút chốc, ánh mắt Thiên Phi nhìn về phía người quen mà cầu khẩn, thì lão phu nhân đã quát lên.- " nói mau ,ngươi có ý đồ gì ? Còn không nói ta sẽ đánh chết ngươi tại đây lập tức"Một tiếng quát lên khiến tất cả run sợ.

Thiên Phi không có đường lùi, lúc này lại vái một cái mà nói.- " bẫm lão phu nhân , tiểu nữ không dám giấu, đây là tâm nguyện của tiểu nữ từ hồi còn nhỏ.

Mọi chuyện là thế này..."Thiên Phi bắt đầu kể lại chuyện của mình từ thuở ấu thơ, vào thời điểm mà mẹ mình bị vết thương chỗ kín rồi qua đời.

Tất tần tật đều kể lại, không giấu diếm gì cả.

Tất cả những lời này liệu có lọt vào tai của bà lão kia hay không ? Nàng cũng không rõ nữa, nhưng kể tất cả mọi chuyện là cách duy nhất mà nàng có thể làm lúc này..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play