Thiên Phi khẽ mím môi , nàng bột miệng tự hỏi một mình.- "nghịch Thiên cải mệnh ư? Không phải đâu, thầy hiểu nhầm con rồi.
Con nào dám nghịch thiên cải mệnh chứ ? Cái thứ gông cùm xiềng xích này không phải là luật của trời, mà là luật của người.
Con không nghịch thiên cải mệnh, con chỉ chống lại đạo luật bất công của Tây Bắp mà thôi.
Luật pháp này quá bất công với người phụ nữ, con chỉ muốn làm những điều gì đó tốt cho những người xứng đáng được hưởng sự chăm sóc tốt nhất, con chỉ muốn đòi lại một chút công bằng cho người phụ nữ mà thôi"Đôi môi Thiên Phi khẽ mấp máy, nước mắt lại chảy ra.
Nàng hiểu rằng thầy nàng đoạn tuyệt với nàng như vậy là để thực hiện ước mơ cho nàng , tạo ra con đường để trở thành đại phu độc lập của nàng.
Nàng cảm ơn người thầy vì đã giúp đỡ nàng, việc mượn lá thư của phú hộ để đuổi nàng ra khỏi y viện chỉ là một cái cớ mà thôi.Ở bên ngoài y viện của Phi Hùng đại phu, lá thư của phú hộ được dán lên cho dân chúng đọc.
Mọi người tới chăm chú nhìn vào lá thư ,một người đọc lớn cho mọi người cùng nghe .....Thưa Phi Hùng đại phu , vị đại phu danh tiếng lẫy lừng ở trấn Hắc Xà.
Xin được tự giới thiệu, lão phu là Tân Trưởng , là một người làm ăn ở làng Bắc.
Lão phu là một người cha, cũng là một người ông với đứa cháu nội đích tôn tội nghiệp.
Chắc đại phu cũng biết, hài tôn của lão phu bị bệnh nặng.
Lão phu đã mời tất cả những đại phu trong làng tới chữa nhưng không ai chữa được.
Những người ấy lấy công đã cao, giá thuốc lại mắc , toàn kê những loại thuốc đắt tiền mà bệnh tình của hài tôn đều không có một chút gì đó suy giảm.
Lão phu tưởng chừng mình đã phải rơi vào cảnh đau khổ "người đầu bạc tiễn người đầu xanh".
Trong hy vọng mong manh, lão phu cố gắng lên trấn mời ngài xuống khám cho hài tôn với niềm tin vị đại phu tài giỏi sẽ chữa được bệnh hiểm nghèo.
Lão phu biết ngài bận trăm công nghìn việc, không dám hy vọng sẽ mời được ngài.
Thế nhưng ông trời có đức hiếu sinh, ngài đã cho người đệ tử của mình đi thay và hết lòng khen ngợi vị học trò đó khiến gia đình lão phu cũng tin tưởng.
Quả nhiên không ngoài định liệu của ngài , vị học trò của ngài thực sự y thuật cao minh và còn đức độ hơn người.
Ngoài việc có thể khám và chữa bệnh cho hài tôn một cách nhanh chóng tốt đẹp, giúp hài tôn hồi phục, chữa trị hết bệnh khiến lão phu vô cùng hạnh phúc.
Những tưởng sẽ tốn kém nhiều tiền, thế nhưng vị đại phu này không lấy giá thuốc với giá cắt cổ mà lấy đúng với bảng giá y quán đề ra, không hơn một xu , khiến lão phu rất ngạc nhiên.
Vị đại phu Thiên Phi này không hề tham lam tiền bạc vật chất, lão phu cảm kích vì đã chữa khỏi bệnh cho hài tôn , liền đem một đại nguyên bảo ra tặng để thể hiện tấm lòng biết ơn của mình.
Nhưng vị đại phu ấy lại khước từ một đại nguyên bảo của lão phu, còn cho lão phu biết thế nào là y đức của ngành y, còn cho biết rằng "lương y như từ mẫu" thực sự có tồn tại.
Lão phu vô cùng yêu mến và khâm phục , quả là Danh sư xuất cao đồ.
Thiên Phi đại phu không chỉ y thuật cao minh mà còn y đức xuất chúng, thật sự là học trò sáng giá của ngài.
Đại phu Phi Hùng , ngài thật sự đã có một học trò rất là tài giỏi.
Tại hạ tặng một đại nguyên bảo nhưng đại phu không lấy ,chỉ xin tại hạ viết một lá thư tiến cử với ngài.
Tâm nguyện của Đại phu Thiên Phi là muốn mở một y quán riêng, trở thành đại phu độc lập.
Điều này thật sự rất nên làm , những đại phu tốt, y đức cao siêu như vậy cần phải được tạo điều kiện để phát huy tài năng, để họ có điều kiện giúp đỡ được nhiều người hơn.
Nay lão phu viết thư này, cầu xin ngài hãy thực hiện tâm nguyện của đại phu Thiên Phi.
Nếu như cần tiền bạc vật chất, lão phu có thể sẽ cố gắng giúp đỡ một phần nào đó ,xin đại phu Phi Hùng hãy suy xét .Tân trưởng kết bút......Bức thư vừa được đọc xong , mọi người xung quanh liền ồ lên ngạc nhiên, họ bắt đầu bàn tán.- " bức thư này rõ ràng là hết lời khen ngợi, tại sao đại phu Phi Hùng lại nổi giận với học trò của mình ? Còn đoạn tuyệt người ta, tôi thật sự không hiểu nổi"- " phải đó, trong bức thư này nói rõ rằng Thiên Phi đại phu vừa có y thuật cao lại vừa có y đức.
Không đòi hỏi giá tiền cao, không nhận quà tặng , một lòng một dạ giúp đỡ bệnh nhân.
Đây là một điều vô cùng đáng quý, lẽ ra phái tự hào.
Tại sao lại chửi bới xua đuổi như vậy?"- " không sai, lời này quả thật không sai.
Lẽ ra đại phu Phi Hùng phải thấy tự hào về người học trò của mình mới đúng, đằng này ông ấy lại đuổi học trò, đoạn tuyệt với người đại phu đáng kính ấy.
Không phải là quá kỳ lạ hay sao?"Những tiếng bàn tán xôn xao, nhưng chung quy lại đều là hết lời khen ngợi Thiên Phi đại phu và cảm thấy kỳ lạ trước hành động của Phi Hùng khi xua đuổi người học trò ấy.
Thực ra đây là một chiêu trò của Phi Hùng đại phu, ông ta chỉ muốn quảng cáo cho người học trò của mình một cách gián tiếp mà thôi.
Ông đã đoạn tuyệt với người học trò thì càng không thể nào quảng cáo cho Thiên Phi được, nên giả vờ lấy lời chê bai mà đem ra khen ngợi .Thiên Phi lúc này đang ở trong y viện của mình, nàng đã hiểu được điều đó , cái bức thư ấy rõ ràng là để quảng cáo cho nàng.
Thiên Phi ngước mắt lên trời, nhìn cái trần nhà y quán ấy mà trầm ngâm.
Đôi môi nhỏ xinh khẽ nói- "cảm ơn thầy, học trò sẽ ghi nhớ công ơn này.
Dù sau này chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa, học trò quyết cũng không làm liên lụy đến thầy.
Con đường trước mắt học trò đi sẽ là đi một mình, bước chân học trò sẽ là bước chân cô độc, tuyệt đối không liên lụy tới bất kỳ ai ,xin thầy hãy cứ yên tâm."Cảm xúc khó tả trong tâm trạng của Thiên Phi lúc này khiến nàng chưa thể làm được gì , nàng suy nghĩ về ngày khai trương y quán, về những chuyện sẽ làm sắp tới, nhưng không phải bây giờ.
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, bước ra ngoài đường nhìn vô bảng hiệu "Thiên Phi y quán" của mình.
Một lần nữa, khẽ mỉm cười vô thức, nàng lại bước vô trong đóng cửa y quán lại , ngồi một góc mà hoài niệm về những chuyện đã qua.
Thời gian trôi nhanh quá , mới đó đã 10 năm trôi qua rồi.
Nàng từ một đứa trẻ 13 tuổi với ước mơ trở thành đại phu nữ đầu tiên, bây giờ đã hoàn thành ước nguyện, nàng thực sự đã là một đại phu rồi.
Nhớ lại người phụ nữ trên đường mà nàng gặp, người phụ nữ sinh khó ấy.
Nàng biết đó là một ca sinh khó ,và nếu như không có nàng ở đó...!à không phải.
Phải nói chính xác là nếu như nàng không phải là một nữ đại phu thì người phụ nữ ấy chắc chắn sẽ không toàn mạng, hai mẹ con người ấy sẽ không qua khỏi.
Chính vì nàng là đại phu nữ cho nên người phụ nữ và đứa trẻ trong bụng ấy đã an toàn , mẹ tròn con vuông.
Đây chính là hoài bão của nàng , là mơ ước của nàng , là lý lẽ sống của cuộc đời này.
Nàng đã thực hiện được ước mơ từ thủa nhỏ, khát khao cháy bỏng.
Bây giờ, nàng đang ngồi nơi đây, cái y quán của riêng mình.
Nàng được thầy mình tặng cho một y quán riêng để trở thành đại phu độc lập.
Nàng sẽ chữa bệnh cho rất nhiều những người phụ nữ khác, những người phụ nữ quanh đây cần sự giúp đỡ của nàng , sự giúp đỡ của một vị đại phu nữ.
Những ngày tháng xây dựng ước mơ, những ngày tháng phấn đấu học hỏi, cuối cùng cũng thu được quả ngọt, cuối cùng cũng đã đạt được ước mơ.
Nàng lại khóc , một lần nữa nước mắt nàng lại rơi.
Nàng nhớ lại mẹ mình , nhớ đến những giây phút cuối cùng trước khi bà lâm chung.
Lúc ấy, bà vẫn còn dặn dò "cơ thể nữ nhi là ngọc, tuyệt đối không cho phép người đàn ông khác chồng mình chạm vào".
Nàng oà khóc , bật khóc nức nở.
Cái gì mà thân thể nữ nhi là ngọc chứ ? Nếu như lúc ấy cho đại phu chữa trị thì mọi chuyện đã tốt đẹp cả rồi.
Nàng khóc nức nở , trong tiếc nuối đau khổ , và cả trong uất hận.
Tam tòng tứ đức , và luật lệ thời phong kiến đã giết đi biết bao nhiêu người phụ nữ.
Nàng thương xót cho thân phận người phụ nữ trong thời kỳ bất công ấy, và đó cũng chính là động lực để nàng phấn đấu trở thành đại phu cho ngày hôm nay.
Nàng lại ngước lên nhìn trời , đôi mắt nhắm lại lẩm bẩm " mẹ ơi, con làm được rồi.
Con đã trở thành đại độc lập, con đã trở thành nữ đại phu đầu tiên rồi.
Con đã cứu được một người phụ nữ sinh khó , đã cứu được hai mẹ con họ.
Bọn họ hiện giờ đang khỏe mạnh và sống tốt, con đã làm được rồi mẹ ơi"Giọng nói đầy cảm xúc của một đứa con gọi mẹ mình.
Trong lặng lẽ cô đơn , trong một y viện đang đóng cửa , có một linh hồn cao quý đang lặng lẽ chuẩn bị mọi thứ cho ngày khai trương y quán mới.
Thiên Phi thực sự rất cô đơn và lạc lõng, nàng đã chọn đi một con đường đầy chông gai và đau khổ.
Nàng vẫn sẽ cứ bước đi con đường mình đã chọn , dẫu biết rằng tương lai bị phát hiện sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật cho những công đức mà nàng đang gầy dựng.
Dù biết trước là thế, nhưng nàng không còn sợ hãi nữa.
Nàng vẫn bước tiếp con đường đầy chông gai này mà không một chút đắn đo hối hận.Trong cuộc sống , đôi khi chúng ta muốn làm chuyện tốt , chúng ta cũng phải trả giá cho những chuyện tốt ấy.
Nghe thì thật trớ trêu, thật nực cười , nhưng đấy lại là sự thật.
Sẽ nhanh thôi , Thiên Phi sẽ phải "đền đức" cho những công đức của mình.
Nàng sẽ phải đứng trước pháp luật và chịu sự trừng phạt của pháp luật cho những việc tốt mà mình đã gầy dựng ra, thật sự trớ trêu..