Trên con đường nối liền giữa làng Bắc và trấn Hắc Xà, một cỗ xe ngựa chở thai phụ được dùng làm nơi lâm bồn.
May mắn thay, sản phụ được một nữ đại phu giúp đỡ, việc sinh nở tốt đẹp đã mẹ tròn con vuông, gia đình trọn vẹn niềm vui hạnh phúc.
Thiên Phi sau khi đã giúp đỡ mẹ con ấy xong thì cũng từ biệt mà trở về lại trấn phục mệnh với thầy mình.
Tại đại sảnh của y viện trấn, trước nhiều huynh đệ đồng môn, Thiên Phi đang ngồi đối diện với thầy mình.
Hai người ngồi cách nhau một cái bàn , đại phu Phi Hùng tự tay rót một ly trà đưa cho Thiên Phi mà hỏi.- " công việc chữa bệnh cho nhà họ Tân ở làng Bắc thế rồi ? Nào, con mau nói rõ cho thầy nghe"Thiên Phi cúi đầu một cái, rồi bắt đầu trình bày lại mọi việc.
Nàng kể ra chuyện nàng khám bệnh cho đứa trẻ, các triệu chứng như thế nào, cách chữa bệnh ra sao ,đều kể lần lượt tỉ mỉ từng chút một.
Đại phu Phi Hùng nghe vậy thì cảm thấy rất hài lòng , gật đầu vuốt râu khen ngợi .- "con xử lý thật là chính xác , mọi chuyện đúng như quy trình của nó.
Xem ra thật sự rất có năng khiếu, con đã có đủ khả năng để trở thành đại phu độc lập rồi"Thiên Phi nghe thấy thầy mình nói vậy thì trong lòng mừng vui , nàng siết chặt nắm tay , hít một hơi thật sâu lấy can đảm rồi nói .- "Phú hộ ấy còn viết một lá thư cảm ơn thầy, xin thầy xem qua"Nói xong thì lấy trong người ra lá thư mà phú hộ họ Tân đã viết sẵn , hai tay cung kính dâng lên cho đại phu Phi Hùng.
Ông ta nhìn thấy lá thư, thoáng một chút ngạc nhiên, ồ lên một tiếng, vươn tay lấy lá thư và bắt đầu mở ra đọc.Đại phu Phi Hùng đọc thư, ban đầu thì vui vẻ vuốt râu mỉm cười gật đầu.
Thế nhưng sau một lát khuôn mặt lại trở nên nhăn nhó, ánh mắt trợn trừng lên khiến ai nấy nhìn thấy đều lo lắng.
"Rầm..." một tiếng, ông ta đập bàn mà quát lớn.- " khốn kiếp, đây là lá thư mà ngươi muốn người ta viết cho ngươi ư ?"Mọi người hoảng hốt, mà Thiên Phi giật mình không hiểu.
Nàng đã làm sai chuyện gì mà thầy mình tức giận như vậy? Nàng vội vàng cúi đầu nói.- " thưa thầy, không biết học trò đã làm sai chuyện gì mà thầy lại phẫn nộ như thế ? Xin thầy nói cho học trò biết rõ"Đại phu Phi Hùng cầm lá thư trong tay đập xuống bàn cái "rầm ".
Chỉ mặt Thiên Phi mà mắng.- " ta đã dạy ngươi làm việc gì cũng vậy.
Đã là đại phu phải đặt y đức lên đầu, tuyệt đối không được vòi vĩnh quà cáp.
Có phải lá thư này của ngươi chính là đã vòi vĩnh người ta viết cho ngươi? Đây rõ ràng là quà cáp mà ngươi đòi hỏi ở bệnh nhân, thật sự đã phạm vào y đức nghề y.
Ngươi coi lời nói của Phi Hùng ta không ra cái gì cả, có phải không?"Thiên Phi nghe vậy thì ngơ ngác không hiểu.
Nàng ngước lên nhìn thầy mình với đôi mắt ngây ngô.
Nàng chỉ nghĩ rằng quà cáp là một thứ gì đó về vật chất, còn lá thư tiến cử này chỉ đơn giản là thể hiện sự hài lòng của khách hàng mà thôi.
Nàng ngơ ngác nhìn thầy hỏi lại.- "thưa thầy , học trò không nghĩ lá thư này là một thứ vật chất gì đó để gọi là quà cáp.
Không phải lá thư này chỉ đơn giản là thể hiện sự hài lòng của người ta thôi sao ? Xin thầy minh xét"Nói xong lại vái một cái.
Đại phu Phi Hùng không những không suy xét, ông ta hầm hầm mặt mắng lớn.- "loạn rồi, thật sự loạn rồi.
Học trò mà dám cả gan cãi thầy như thế này, còn ra thể thống gì nữa chứ ? Thật sự là loạn rồi, có loại học trò nào hỗn láo như ngươi không? Cút khỏi nơi đây ngay cho ta "Thiên Phi ngơ ngác ngước mặt lên nhìn, dường như không tin vào những gì vừa nghe mà lắp bắp hỏi.- " thầy...!vừa nói gì cơ? Thầy...!đuổi con đi thật sao?"Đáp lại sự ngơ ngác ấy, Phi Hùng trừng mắt vươn tay chụp lấy lá thư , bật đứng dậy.
Trước con mắt của bao nhiêu huynh đệ đồng môn xung quanh , ông tóm lấy tay của Thiên Phi mà kéo mạnh .- "ngươi đi ra ngoài này cho ta.
Y viện này không chứa chấp ngươi "Nói xong giật mạnh tay Thiên Phi kéo đi.
Nàng bị thầy kéo tay lôi đi một cách thô bạo, một mạch kéo ra tới ngoài cửa.
Khi vừa ra tới ngoài cổng y viện, đại phu Phi Hùng đã ném mạnh tay khiến Thiên Phi suýt chút nữa đã té xuống đường.
Vừa tống cổ Thiên Phi ra khỏi cửa y viện, đại phu Phi Hùng đã quát lớn.- " thứ người như nhà ngươi, tuyệt đối cấm không được phép quay lại y viện của ta thêm bất cứ lần nào nữa.
Nơi này không có chỗ để chứa chấp ngươi"Một tiếng quát lớn , âm thanh đánh động cả xóm làng.
Những người xung quanh đó nghe vậy thì hiếu kỳ chạy lại xem, không biết có chuyện gì đã xảy ra ? Người ta thấy đại phu Phi Hùng đang mắng liên tục vào người học trò của mình , tiếng xì xầm vang lên .- "có chuyện gì vậy ? Có chuyện gì thế ? Đó không phải là đại phu Phi Hùng sao? Ông ấy nổi tiếng là điềm tĩnh , tại sao hôm nay lại phẫn nộ như vậy?"- " Đúng vậy , đúng vậy.
Và cái người học trò kia không phải là Thiên Phi đó sao? Đây là một người nổi tiếng siêng năng chăm chỉ trong y viện này, y thuật cũng rất giỏi, được ông ta ưu ái dẫn đi phụ tá suốt 5 năm trời đó sao ? Tại sao hôm nay lại trở mặt mắng chửi ghê gớm như vậy?"Tiếng bàn tán càng lúc càng nhiều , khiến khu vực trở nên náo nhiệt.
Khi mọi người đã bu tới trước cửa y viện đông đúc , Phi Hùng đại phu lúc này hướng một lượt xung quanh nhìn mọi người mà nói .- "thưa các vị hương thân phụ lão.
Trước mặt các vị ở đây ta cũng nói luôn.
Cái tên nghịch đồ kia chưa bao giờ là đồ đệ của ta, ta chưa từng nhận hắn làm học trò.
Hắn tới y viện của ta ăn nhờ ở đậu, làm thuê cho ta 10 năm.
10 năm qua ta chưa từng một lần nhận hắn làm học trò, ta với hắn chỉ là kẻ làm chủ và kẻ làm thuê mà thôi"Mọi người nghe tiếng như vậy thì ngơ ngác, mà thiên phi thì đau khổ hoảng hốt quỳ sụp xuống đất , nhìn mặt thầy với đôi mắt ngơ ngác của mình mà hỏi lớn.- " thưa thầy , không biết học trò đã làm ra tội gì mà thầy lại phẫn nộ như vậy.
Nếu như việc viết lá thư ấy là sai , học trò sẽ không bao giờ tái phạm nữa, xin thầy đừng tuyệt tình như vậy"Nói xong lại vái một cái nữa, lời khẩn cầu thảm thiết nỉ non.
Đại phu Phi Hùng không một chút cảm động, trừng mắt nhìn về hướng Thiên Phi đang quỳ mà cười lớn .- "ha ha ha ...!ngươi cũng biết sửa sai ư?"Nói xong liền lấy lá thư ra , đưa lên trước mặt mọi người mà nói lớn.- "Thưa các vị hương thân phụ lão.
Tên nô tài này vào y viện của ta làm việc tay chân đã học lóm y thuật của ta.
Ta thấy hắn cũng có chút tài năng, liền cho hắn đi tới làng Bắc để thử khám chữa bệnh cho gia đình ở làng ấy.
Không ngờ hắn có lòng dạ khác, lại âm mưu muốn mở y quán riêng mà cầu xin gia đình ấy viết một lá thư tiến cử cho ta, lời lẽ thật sự rất khó nghe.
Lá thư này ta sẽ dám lên tường cho mọi người cùng đọc"Nói xong liền đem lá thư ra tới bảng thông báo của y quán , dán ngay trước bảng.
Mọi người rất là ngạc nhiên, họ lại xầm xì.- " lá thư ấy là gì , tại sao đại phu Phi Hùng lại nóng giận đến như vậy?"- " phải đó ,ta đoán chừng lá thư ấy chắc nhắc đến chuyện gì đó ghê gớm lắm"Lời bàn tán không ngớt, ai nấy cũng hết sức tò mò.
Khi lá thư vừa dán lên xong, đại phu Phi Hùng lại quay sang nhìn Thiên Phi mắng tiếp.- "ngươi tới y quán của ta làm công 10 năm, ta cũng không bắt ngươi phải làm không công.
Bây giờ ta sẽ trả tiền lương 10 năm đó cho ngươi, kể từ nay ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay về sau tuyệt đối ngươi không được nói mình là học trò của Phi Hùng ta.
Nếu ngươi dám nói , ta thề chết cũng không tha thứ cho ngươi"Lời tuyệt giao vô tình ấy như những nhát dao xuyên qua trái tim của người học trò tội nghiệp.
Ông ta không một chút thương cảm, thọc tay vô trong áo lấy ra một hộp gỗ , chọi thẳng tới trước mặt Thiên Phi.
Hộp gỗ rớt xuống lộp bộp lăn lóc, tựa như tình cảm thầy trò bị vứt bỏ vậy.
Thiên Phi lúc này cắn răng nhẫn nhịn, nhưng nước mắt đã ròng ròng.
Nàng không khóc, nhưng lệ chảy vào tim.
Nàng đưa hai tay nâng lấy hộp gỗ, không biết bên trong có gì mà lại dùng để trả tiền công cho nàng.
Thiên Phi ngước lên nhìn người thầy của mình, nhìn thấy đôi mắt tuyệt tình ấy mà đau khổ.
Ông ta không quan tâm, hừ một tiếng , trong phút chốc quay mặt đi vào trong y quán, bước chân một mạch đi mất,không còn nhìn ra nữa.
Bước chân tuyệt tình rời đi, để lại con người mà ông từng gọi là học trò ấy , quỳ đó trong thẫn thờ đau đớn.Thiên Phi ôm hộp gỗ trong tay ,thẫn thờ chết lặng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lúc này, một người tới bên cạnh khẽ níu tay nàng mà nói.- " Phi đệ, đứng dậy đi rồi nói"Giọng nói này nghe rất quen thuộc, nàng đã nghe rất nhiều lần rồi.
Thiên Phi ngước mặt lên nhìn thì nhận ra đó là Phi Hào, con trai trưởng của Phi Hùng đại phu.
Nàng nhìn Phi Hào với đôi mắt đẫm lệ mà hỏi.- " Phi Hào huynh, đệ đã làm sai chuyện gì mà bị thầy tuyệt tình xua đuổi như vậy? Đệ không hiểu, đệ không hiểu gì hết, huynh nói cho đệ biết đi "Phi Hào nhìn Thiên Phi với đôi mắt dịu dàng, hắn ta khẽ mỉm cười lắc đầu nói.- " chuyện của cha ta , ta nhiều khi cũng không biết được.
Nhưng đệ cứ đứng dậy đi đã , rồi từ từ nói tiếp "Thiên Phi thuận theo đó mà đứng dậy, trong lúc này nàng không biết phải làm gì.
Phi Hào lại mỉm cười, hắn nhẹ nhàng nói.- " được rồi ,đệ đi theo ta đến đây rồi sẽ hiểu"Nói xong quay lưng đi.
Thiên Phi cũng không biết phải làm gì khác, trong hoàn cảnh bây giờ thì tâm trí của nàng thực sự rối bời.
Nàng siết chặt hộp gỗ trong tay, lủi thủi đi theo Phi Hào mà cũng chẳng cần biết là phải đi tới đâu nữa.
Phi Hào dẫn Thiên Phi đi một mạch , chẳng biết là có ý đồ gì.
Họ nhanh chóng rời khỏi y viện mà tới một con đường khác , con đường dẫn đến hy vọng của Thiên Phi..