Vạn Vân Phong rời đi khi ánh mặt trời đã tắt , bóng tối bắt đầu ngự trị ở vùng đất này.
Bước chân rời khỏi địa phận của làng cũng là lúc không còn ánh sáng mặt trời nữa , hắn vẫn đi tiếp về phía xa kia.
Người ấy nói tới trấn hết hơn 10 dặm đường , vậy là 12 dặm, 14 dặm, hay là 19 dặm đây ? Suy nghĩ như vậy khiến hắn thoáng mỉm cười.
Mà mặc kệ, đi thì cứ đi thôi.
Hắn bước đi trên con đường đã tối , rời làng rồi càng lúc càng vắng vẻ, cây cối càng nhiều.
Hắn không cần phải gấp gáp , cứ từ từ mà đi ,chẳng việc gì phải sợ.
Đi tầm được 5 dặm , xuất hiện một chuyện có thể dự đoán trước.
Trong bóng tối mờ mịt, từ những lùm cây ven đường hoang vắng ,xuất hiện ba tên mặt mũi bặm trợn bước ra.
Tên nào tên nấy cầm đao sáng láng , chặn trước đường đi của hắn.
Vạn Vân Phong đang đi thì dừng lại , nhìn ba tên ấy mà nheo mắt.
Tên đứng giữa to cao nhất , có vẻ là đại ca , bước ra mà nói.- " vị công tử thư sinh kia, đi đâu mà lại đi băng rừng xuyên đêm thế này ? Không sợ dọc đường gặp cướp sao?"Lời nói nghe có vẻ tử tế lắm, nhưng lừa được ai chứ ? Cái này là giở trò mèo vờn chuột đây mà.
Vạn Vân Phong bĩu môi xì một tiếng nói.- " cái gì mà không sợ cướp chứ ? Không phải ba tên các ngươi chính là cướp đó sao ? Còn bày đặt giở trò mèo vườn chuột làm gì, nói thẳng vào vấn đề đi"Ba tên cướp khẽ ồ lên ngạc nhiên.
Không ngờ một tên thư sinh nhìn không có võ công lại có thể nói những lời gan dạ như vậy, chúng bật cười nói .- "vị công tử này can đảm đấy.
Đã biết chúng ta là cướp mà không một chút hoảng sợ, không phải là công tử có dẫn theo hộ vệ âm thầm ẩn nấp phía sau đấy chứ?"Nói xong bật cười, vẻ mặt lộ rõ sự khinh thường, đoạn chỉa đao về phía trước mà gầm gừ.- " được rồi ,vào thẳng vấn đề.
Có bao nhiêu tiền bạc đưa hết ra đây , đừng nghĩ cách chạy trốn vô ích "Lời nói gầm gừ đe dọa này chẳng khiến hắn hoảng sợ.
Vạn Vân Phong khẽ xì một tiếng , nhấc chân bước đi.
Hắn lướt đi ngang qua bọn cướp, tiến về trấn Hắc Xà, để lại ba cái xác nằm dài ven đường, không còn chút sự sống.
Sáng ngày mai, khi ánh mặt trời lên, sẽ có người đến thu dọn.
Nạn cướp bóc đầy đường, đây là chuyện hiển nhiên của thời thế, nhất là trong thời trung nguyên chia ba càng là điều kiện để những bọn cướp lộng hành như thế này.
Vạn Vân Phong không có một chút thương xót nào với những kẻ làm cướp.
Quan điểm rõ ràng, tự làm tự ăn, đi cướp là điều không thể chấp nhận.
Hắn không một chút thông cảm, không một chút nương tay ,không một chút động lòng với những sinh mạng như thế này.
Bước qua máu và cái chết, hắn lướt thẳng tới trấn Hắc Xà mà đến.
Bước chân của hắn cuối cùng cũng đến được nơi cần đến, trấn Hắc Xà.
Đây là một trấn lớn nhất trực thuộc thành Hắc Quy , khung cảnh trấn Hắc Xà nhìn sơ qua vẫn là lớn hơn trấn Cổ Loa.
Thì cũng đúng thôi, Giao Chỉ đang thời Bắc thuộc, bị trăm ngàn xiềng xích đè lên thì làm sao phát triển nổi.
Ở phương Bắc còn có các điều luật để khuyến khích làm ăn xây dựng phát triển hành chính, còn những vùng đất bị xem là thuộc địa , bị người Hán coi là man di thì mấy khi được chăm lo.
Vạn Vân Phong đi tìm đến một khách điếm gần đó , tiểu nhị vừa thấy khách đến thì vui vẻ chạy ra niềm nở hỏi.- " khách quan , tới khách điếm muốn ở trọ hay chỉ là ăn tối rồi đi"Những khách điếm thời xưa thường kết hợp cả quán ăn , cung cấp dịch vụ ăn uống.
Vạn Vân Phong rút ra một nén bạc, nhẹ nhàng đưa tới.
Tiểu nhị thấy nén bạc đó tự khắc hiểu ra, đây rõ ràng là một vị khách hào phóng.
Tiểu nhị vui vẻ đón lấy ,tâm trạng vui vẻ vô cùng.
Vạn Vân Phong mỉm cười nói .- "ta muốn thuê phòng trọ qua đêm, sáng mai sẽ đi.
Nhưng trước đó , vị huynh đệ này có thể cho ta hỏi một chút được không?"Có câu "đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn", một nén bạc đưa ra rồi thì tâm trạng của người ta cũng sẽ vui vẻ.
Tiểu nhị cúi đầu tức khắc, nhanh nhẹn nói.- " khách quan cứ hỏi, tiểu nhân biết gì sẽ lập tức nói ngay"Vạn Vân Phong khẽ gật đầu, trầm ngâm một chút rồi hỏi.- " ta không giấu gì vị huynh đệ đây ,ta mới đến từ làng Tây.
Nghe đồn có một cô gái giả trai lên đây hành nghề y, không biết cô gái ấy là ai ? Nàng ta bái sư chỗ nào, và hành nghề y ra sao? Mong vị huynh đệ đây nói rõ."Câu hỏi vừa dứt , tiểu nhị khẽ gật đầu mà nói.- " chuyện này tại hạ có biết, nhưng mà trước hết công tử hãy vô phòng nghỉ ngơi đã.
Vì đây là một câu chuyện dài dòng, đứng ở đây kể thì bao giờ mới hết ? Vẫn là nên vào phòng rồi từ từ nói, công tử thấy thế nào?"Vạn Vân Phong khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy hợp lý.
Hắn ban đầu là muốn tới một quán nước nào đó trước y viện, hoặc vô thẳng y viện nơi Thiên Phi đã từng theo học mà hỏi thăm luôn.
Nhưng nếu như ở đây mà có thể biết được nhiều thông tin thì cũng đáng để biết , hắn bậm môi nói.- " được rồi, huynh đệ dẫn đường đi "Tiểu nhị vui vẻ ,liền dẫn vị khách quan mới tới đi nhận phòng của mình.
Tiểu nhị sau khi báo cáo với chủ khách điếm , liền theo lệnh của chủ mà dẫn vị khách vào một căn phòng để nghỉ ngơi.
Khách điếm này trông khá cổ kính, có lẽ gia đình theo nghề này là nghề gia truyền , được truyền qua nhiều thế hệ chứ không phải là mới mở gần đây.
Những vật dụng đồ nghề đều thể hiện sự hài hòa, cổ kính tồn tại theo thời gian dài.
Tiểu nhị mở cửa phòng, mời vị khách vô trong, niềm nở .- " khách quan , có muốn ăn gì không ? Để tiểu nhân kêu đầu bếp làm, nhanh chóng bưng lên cho khách quan để khách quan ăn tối cho ấm bụng, ngủ cũng sẽ ngon hơn"Vạn Vân Phong thoáng trong lòng có chút khen ngợi, đây là một lời mời chào thể hiện sự lành nghề của tiểu nhị.
Vạn Vân Phong khẽ mỉm cười, hướng tiểu nhị mà nói.- " phiền huynh đệ cho ta một bình trà là được rồi"Thông thường mà nói khách ít ăn uống thì sẽ ít thu nhập, điều này không vui.
Nhưng tiểu nhị đã được cho hẳn một nén bạc thì dù là cái gì đó không vui cũng sẽ là vui vẻ hết.
Tiểu nhị cười toe toét, cúi đầu một cái rồi chạy ra ngoài.
Hắn ta đi pha một bình trà ngon, trong lúc đó Vạn Vân Phong có chút cảm thụ.
Chú ý nhìn qua một lượt ,căn phòng này bài trí cũng rất hài hòa.
Vật dụng đều là những vật dụng tốt , suy đoán khách điếm này là nghề gia truyền của hắn có lẽ càng thêm vững chắc.
Đang ngồi suy ngẫm , tiểu nhị lúc này bê bình trà chạy vào đặt lên bàn ,tự tay rót một chén trà cho vị khách mà cười vui vẻ.- "đây ,mời công tử uống trà cho nóng"Vạn Vân Phong tâm trạng vui vẻ, quả nhiên là làm việc rất nhanh nhẹn.
Hắn cảm thấy rất hài lòng, lại cầm một nén bạc đưa ra.
Tiểu nhị thấy thế tưởng rằng trả tiền trà, vội xua tay nói .- "khách quan, trà ở đây miễn phí , không tốn tiền nên khách quan không cần phải thanh toán"Tiểu nhị lời nói vui vẻ thật lòng khiến Vạn Vân Phong ồ lên ngạc nhiên.
Hắn nhìn bình trà này, hương thơm tỏa ra nghi ngút khiến tâm trạng cũng cảm thấy vui vẻ.
Mỉm cười gật đầu, quay sang nhìn tiểu nhị mà nói .- "huynh đệ, trời cũng đã khuya ,có lẽ không còn việc cho huynh đệ làm nữa.
Huynh đệ có thể ngồi đây trò chuyện với ta không ? Nếu như có thể , nén bạc này là trả công cho huynh đệ."Lời nói vừa dứt , tiểu nhị mắt đã sáng rực lên.
Quả thật trời đã về khuya, khách điếm chắc cũng chẳng còn ai tới, cũng đến giờ đóng cửa rồi.
Tiểu nhị lại nhìn nén bạc ấy , bất chợt có suy nghĩ khác.
Lúc nãy cho một nén bạc, bây giờ cho thêm một nén, thực sự chỉ là hỏi chuyện thôi sao? Liệu có điều gì khác? Chỉ là hỏi chuyện mà thực sự trả công nhiều đến vậy , trong lòng suy nghĩ có chút không yên tâm mới ngập ngừng hỏi .- "không biết công tử muốn tại hạ hầu chuyện gì ? Tại hạ có thể hỏi trước được không?"Vạn Vân Phong nhìn thấy tiểu nhị có chút e ngại như vậy thì bật cười nói.- " không giấu gì huynh đệ.
Muội muội của ta từng chịu hơn của vị nữ y sư tên Thiên Phi kia ,muốn ta tìm hiểu tung tích của vị y sư ấy.
Nếu đêm nay huynh đệ ngồi đây kể cho ta nghe toàn bộ những điều huynh đệ biết về nữ y sư Thiên Phi, thì nén bạc này là của huynh đệ.
Ta nói thật lòng, không một chút giả dối."Thì ra là muốn nói về chuyện nữ y sĩ ấy ư? Tiểu nhị nghe vậy thì mừng rỡ, vội vã cúi đầu nói .- "tưởng chuyện gì to tát, hóa ra là chuyện này.
Câu chuyện của nữ y sĩ ấy thì cái trấn Hắc Xà này ai cũng biết.
Mà không giấu gì công tử, tiểu nhân làm tiểu nhị trong quán này chính là nghe được nhiều tin tức về y sĩ ấy nhất.
Công tử đi hỏi tiểu nhân chính là hỏi đúng người , là gãi đúng chỗ ngứa rồi.
Tiểu nhân nhất định sẽ hầu chuyện công tử , sẽ khiến công tử hài lòng "Nói xong cúi đầu vươn tay đón lấy nén bạc trên bàn.
Vân Phong nhìn tiểu nhị mỉm cười gật đầu, cái mỉm cười gật đầu ấy làm cho tiểu nhị càng yên tâm hơn.
Chỉ hầu chuyện về một người phụ nữ mà đã đón nhận được tới hai nén bạc , như thế này quả nhiên là hời lớn.
Tiểu nhị lúc này mới nói .- "Công tử chờ một chút, để tiểu nhân đi đóng cửa đã.
Khách điếm cũng tới giờ đóng cửa rồi , sau khi đóng cửa xong sẽ quay vô kể tất cả mọi chuyện tiểu nhân biết cho công tử nghe"Vân Phong lại mỉm cười gật đầu, đó chính là điều hắn muốn.
Tiểu nhị sau khi chạy ra dọn dẹp , đóng cửa lại theo lệnh của ông chủ , thì lúc này mới mò lại vô phòng của khách quan hào phóng kia.
Căn phòng ấy vẫn thắp đèn sáng, hắn lúc này ngồi sang bên cạnh rồi bắt đầu hỏi.- " công tử muốn biết những chuyện như thế nào? Về khả năng hành nghề y, hay là về những sự kiện khác?"Vạn Vân Phong khẽ mỉm cười , nâng một chén chè lên uống cạn rồi nói.- " ta muốn biết hết tất cả những gì về nữ y sĩ ấy.
Huynh đệ biết gì nói nấy , kể hết cho ta nghe"Đây là điều đương nhiên, tiểu nhị cũng biết trước sẽ nhận được câu trả lời như vậy, liền cười toe toét.
Hắn cũng tự rót cho mình một chén trà mà uống cạn , hương vị của trà thấm đều trong miệng.
Sau khi làm êm dịu cổ họng, tiểu nhị bắt đầu lấy hơi rồi nói .- "không giấu gì công tử , mọi chuyện bắt đầu là từ 10 năm trước.
Nó là như thế này..."Và thế là tiểu nhị bắt đầu kể lại những chuyện.
Từ lúc Thiên Phi xuất hiện ở trấn Hắc Xà này, cho đến khi bị trục xuất.
Đây là một câu chuyện rất dài, và cũng nhiều bi ai..