Ở vùng đất biên giới giữa Giao chỉ và Tây Bắp là một vùng đất nhạy cảm, đồi núi chập trùng cây xanh phủ bóng.
Thủa xưa, dân số còn ít , rừng rậm bao la.
Việc rừng núi bao phủ võ giới cũng là điều dễ hiểu.
Ở vùng biên giới này có một tòa thành là Hắc Quy thành, vị trí trung tâm cai quản toàn bộ khu vực rộng lớn ở biên giới gọi là Nam Châu.
Nam Châu là một châu (một tỉnh) ngay biên giới với Giao Chỉ, và rộng lớn hơn Giao Chỉ một chút.
Thành Hắc Quy có nhiều Trấn trực thuộc, trong đó trấn Hắc Xà là trấn lớn nhất , toạ lạc ở phía Nam của Thành Hắc Quy.
Mỗi trấn lại có nhiều làng trực thuộc, mà phía nam của trấn Hắc Xà có hai ngôi làng trực thuộc là làng Đông và làng Tây hai.
Cả hai làng này đều nằm ở phía nam của trấn, nhưng vì điểm đặc biệt là ở hai bên ngọn núi.
Một làng nằm phía đông ngọn núi ,còn một làng nằm phía tây , nên họ gọi là làng Đông và làng Tây.
Quả núi to lớn này nằm chắn giữa hai làng trở thành bức tường ranh giới tự nhiên giữa hai khu vực ,nếu muốn đi thẳng qua giữa hai làng thì phải men theo con đường lưng núi.
Ngọn núi cao lừng lững này buổi sáng phủ bóng làng Tây , buổi chiều lại phủ bóng làng Đông.
Làng Tây và làng Đông là hai ngôi làng nhỏ với quy mô tương đương nhau, dân chúng ở đây sống bằng nghề chính là nghề trồng cấy như bao làng khác.
Nền văn minh lúa nước không phải là nền văn minh chỉ riêng Giao Chỉ , mà là nền văn minh chung của cả Á Đông.
Với sự xuất hiện sớm nhất là ở trung nguyên nơi mà họ tự hào với chiều dài lịch sử mấy ngàn năm.
Nền văn minh lúa nước xuyên suốt chiều dài hình thành của các nước Á Đông với những thành tựu đã lưu vào sử sách.Ngôi làng ven biên giới gọi là làng Tây này tương đối bình yên.
Không giống như bên kia biên giới rất nhiễu loạn, bên này biên giới được cai quản tương đối tốt.
Bình yên ở đây là so với bên kia biên giới ,nhưng nếu so với những thành trấn khác thì cũng không được bình yên cho lắm , cướp bóc vẫn thường ở trong rừng ngó ra ngoài.
Trong ngôi làng này có một gia đình nhỏ họ Vũ, sống bằng nghề trồng cấy chăn nuôi.
Gia đình này có ba người , hai vợ chồng và một đứa con gái nhỏ.
Xuất thân của cả hai vợ chồng đều là con nhà gia giáo có học thức.
Người chồng thì đọc kinh thư ,tứ thư ngũ kinh, còn người vợ thì theo tam tòng tứ đức.
Cả hai đều là được dạy dỗ rất kỹ lưỡng từ gia giáo của gia đình.
Khi được mai mối đến với nhau, người dân trong làng đều cho rằng xứng đôi vừa lứa, tin rằng gia đình này sẽ hạnh phúc đến đầu bạc răng long.
Họ cưới nhau và rồi có đứa con gái đầu lòng , đặt tên là Vũ Thiên Phi , một cái tên nghe rất đẹp.
Cái tên này có thể đặt cho cả trai lẫn gái đều được , có lẽ rằng cái tên này đã được bọn họ tính đến trước.
Đứa con chào đời , Thiên Phi lớn lên trong sự yêu thương của cha mẹ và sự bình yên trong làng xóm.
Cô bé nhỏ nhắn trải qua một tuổi thơ vui vẻ như bao người khác.
Thời gian thấm thoát trôi qua ,Thiên Phi đã 6 tuổi , hôm nay em theo mẹ ra chợ trở về.
Mẹ em mua nhiều đồ để chuẩn bị cho một bữa tiệc gia đình, và em theo mẹ đến đây.
Hai mẹ con sau khi mua một đống đồ ngoài chợ, Thiên Phi ôm giỏ rau củ vui vẻ cười nói .- "mẹ ơi, hôm nay chúng ta làm việc gì vậy ? Sao mình mua nhiều đồ thế này ?"Nụ cười rạng rỡ ngây thơ của bé gái 6 tuổi đang ôm đống rau củ che khuất cả khuôn mặt dễ thương.
Người mẹ lúc này cũng xách một giỏ đồ to , mỉm cười nói.- " con gái yêu của mẹ , đưa đây mẹ xách giúp cho nào.
Con còn nhỏ lắm , không ôm hết được đâu"Thiên Phi vội lắc đầu, khuôn mặt cà qua những cái lá cải đang ôm trước mặt mà cười hồn nhiên .- "không đâu mẹ, con ôm được.
Không nặng lắm đâu"Đôi bàn tay bé nhỏ ôm rau củ , đôi chân nhỏ nhắn bước theo mẹ, hai mẹ con dắt nhau trở về nhà.
Người mẹ đi bên cạnh con mình mỉm cười , lúc này mới trả lời câu hỏi của em, dịu dàng mà nói.- " hôm nay chúng ta làm giỗ cho ông nội , những món đồ này đi mua về làm đám giỗ hôm nay"Thiên Phi ôm giỏ đồ, ngước mắt lên nhìn mẹ, khuôn mặt ngơ ngác .- "mẹ ơi , đám giỗ là gì vậy ạ ? Và tại sao lại làm đám giỗ cho ông ? Ông nội hôm nay có về nhà không? Con nhớ ông nội, ông đã đi xa từ rất lâu rồi , mấy năm nay con đều chưa được gặp mặt.
Hôm nay đám giỗ ông, vậy ông có về chơi với con không?"Lời nói ngây ngô của đứa trẻ 6 tuổi khiến người mẹ nghẹn lòng.
Ngày ông nội em mất , em mới chỉ tròn 3 tuổi.
Trong đám tang của ông mình, người ta nói với em rằng ông nội em đang nằm ngủ, khiến em tưởng rằng ông nội thật sự đang ngủ trong một cái hộp mà người ta gọi là quan tài.
Gia đình lúc ấy một màu trắng khăn tang.
Thiên Phi cũng đội tang trắng trên đầu , đứa trẻ 3 tuổi ấy còn cười hồn nhiên ngây thơ , ra ngoài nghịch nước, em còn quá bé nhỏ để hiểu được rằng gia đình đang có chuyện chia ly.
năm nay em đã 6 tuổi ,nhưng vẫn còn chưa hiểu chuyện.
Người mẹ không muốn con mình hiểu biết nỗi đau quá sớm , bởi đứa trẻ này vẫn còn quá nhỏ , bà có chút nghẹn ngào mà nói .- "có nhiều chuyện bây giờ con chưa hiểu, đợi từ từ vài năm nữa con sẽ hiểu được mà thôi"Thiên Phi nghe vậy thì lại tròn xoe đôi mắt nhìn mẹ mình.
Đã nhiều lần em hỏi mẹ sao ông nội vẫn chưa về chơi với em, mẹ đều nói như vậy, và lần này mẹ vẫn dùng câu trả lời này như thể một thói quen.
Câu trả lời này có nghĩa rằng em vẫn chưa đủ lớn để hiểu chuyện hay sao? Đôi mắt bé nhỏ long lanh hồn nhiên của Thiên Phi lại hướng về nơi xa kia, sâu bên trong trái tim nhỏ bé hồn nhiên ấy còn nhiều điều thắc mắc.
Hai mẹ con đi chợ sáng sớm, nên bây giờ vẫn còn đang lúc mà sương sớm vẫn còn đọng trên những tàn lá.
Mọi sinh vật vẫn còn đang chuẩn bị khởi đầu một ngày mới , những con ong bắt đầu rời tổ đi tìm những bông hoa xinh tươi.
Thiên Phi thoáng mơ hồ cảm nhận không gian, đôi mắt của em ngước nhìn về phía ngọn núi xa kia.
Ánh mặt trời bắt đầu ló dạng , xuất hiện sau ngọn núi ấy.
Mặt trời dần lên cao , ánh nắng bắt đầu chiếu rọi xuống ngôi làng.
Buổi sáng ở làng Tây rất chậm , bởi ánh nắng ban mai bị ngọn núi che mất khiến cho ánh mặt trời buổi bình minh không đến được làng Tây.
Thiên Phi vẫn hay thường nhìn về phía ngọn núi ấy để đón chào mặt trời xuất hiện , đôi mắt long lanh của em ngắm nhìn ngọn núi ấy mà hồn nhiên hỏi .- "mẹ ,mẹ ơi.
Mặt trời lại rời nhà nữa rồi kìa.
Ông trời lại soi sáng làng chúng ta"Trong suy nghĩ của đứa trẻ ngây thơ ấy, mặt trời trú ngụ bên trong ngọn núi đằng xa kia.
Và cứ mỗi sáng sớm, mặt trời lại rời ngọn núi mà đi một vòng soi sáng thế gian.
Đó cũng là những câu chuyện cổ tích mà em thường hay được nghe mẹ kể, và cũng là một câu chuyện được lưu truyền trong làng để kể cho trẻ con nghe.
Người mẹ nghe con nói vậy thì nở một nụ cười trìu mến , đứa bé gái 6 tuổi này thật sự rất đáng yêu.
Thiên Phi vô thức dừng lại , em nhìn lên đỉnh ngọn núi ấy mà suy nghĩ gì đó rất mông lung.
Người mẹ đang đi, thấy vậy thì ngạc nhiên dừng lại hỏi .- "con yêu, con đang nhìn cái gì vậy ? Trông con có vẻ rất chăm chú "Thiên Phi thoáng ngơ ngác, lúc này chỉ tay lên ngọn núi mà hỏi .- "mẹ ơi , có phải trên đỉnh núi ấy là thiên giới không? Có phải trên đỉnh núi ấy có các vị tiên sinh sống và luôn hướng đôi mắt về phía chúng ta hay không?"Người mẹ khẽ ồ lên ngạc nhiên , hôm nay con bà ta nói những điều mới lạ.
Bà ta mỉm cười dịu dàng mà nói .- "đó chỉ là một ngọn núi thôi con ạ, không có vị tiên nào ở trên đó hết.
Trên đỉnh núi ấy chỉ có sương gió và ánh mặt trời ngự trị mà thôi.
Tại sao con lại hỏi như vậy ,ai nói với con chuyện này à?"Thiên Phi quay sang nhìn mẹ với đôi mắt long lanh, giọng nói dễ thương mà kể.- " là bác hàng xóm nói với con.
Bác ấy bảo trên đỉnh núi này chính là nơi ngắn nhất để đến với bầu trời.
Bác bảo rằng làng của chúng ta chính là nơi gần với thiên giới nhất , là nơi được các vị tiên chúc phúc"Người mẹ nghe vậy thì mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui.
Bà nhìn về phía ngọn núi xa kia , khoảng lặng một lúc rồi mỉm cười.- "nếu thực sự đỉnh núi này là đường ngắn nhất dẫn tới thiên giới , và nếu thực sự có các vị tiên ngự trị trên đỉnh núi này, vậy thì làng chúng ta được hưởng phước rồi"Nói xong thì lại quay sang nhìn con mình với đôi mắt của người mẹ.- " được rồi con yêu, chúng ta trở về thôi "Bà hối con mình đi về.
Người mẹ đi trước , đứa bé chạy theo sau.
Thiên Phi vẫn còn hứng thú, gọi mẹ mà hỏi tiếp.- "vậy là thật sự có tiên trên núi này sao? Vậy là các vị tiên vẫn đang nhìn xuống chúng ta phải không mẹ ?"Người mẹ không muốn làm con mình hụt hẫng, bà ta vẫn nụ cười dịu dàng mà nói.- " biết đâu đấy, có thể là có thật ,nhưng cũng có thể là không.
Vẫn chưa có ai trong làng này leo lên đỉnh núi ấy bao giờ, nên vẫn chưa ai thấy được các vị tiên cả "Thiên Phi nghe Vậy thì trong lòng bất chợt hào hứng lắm , em nở nụ cười tươi roi rói mà nói to .- "vậy sau này con lớn , con sẽ là người đầu tiên lên tới đỉnh núi ấy , con sẽ là người đầu tiên trong làng gặp các vị tiên"Người mẹ lại mỉm cười ,nhưng im lặng không nói.
Bà muốn giữ cho giấc mơ của đứa trẻ được lâu hơn.
Thiên Phi là con gái , mà con gái thời phong kiến phải phải gả chồng.
Khi nào đến tuổi là lập gia đình , rồi sinh con, nào có cơ hội để leo lên cái đỉnh núi ấy chứ ? Con người ta sống trong cõi nhân sinh nơi trần thế này phải lo cơm áo gạo tiền , không ai rảnh rỗi mà mạo hiểm leo lên một ngọn núi như vậy.
Trong thời phong kiến, nơi mà giặc cướp núp trong rừng nhìn ra thì chẳng người nào lại mạo hiểm rời làng vào rừng để lên cái đỉnh núi ấy cả , trừ khi là những cường giả ở võ giới này..