Đạo sĩ sau khi đã hoàn thành công việc của mình thì trong lòng vô cùng thoải mái, hắn được đoàn hộ tống đưa lên một cỗ xe ngựa trở về thành Hắc Quy.
Cỗ xe ngựa vào thẳng trong thành , đi một mạch tới phủ Thái thú.
Thái thú nghe tin báo rằng đạo sĩ đã thành công trở về thì vui mừng ra đón.
Không vui mừng sao được? Khi mà điểm đen ấy tồn tại bao nhiêu năm như một cái vết sẹo làm xấu đi khuôn mặt của vùng đất biên giới này.
Tuy không để lại hậu quả nghiêm trọng nhưng cảnh quan môi trường thì bị ảnh hưởng nặng nề , gây hoang mang cho dân chúng.
Việc đạo sĩ đã thành công thanh tẩy điểm kỳ dị ấy là một việc tốt đẹp, giảm cho ông ta biết bao nhiêu công chuyện phải lo.
Ông ta đương nhiên rất vui vẻ, đích thân ra đón đạo sĩ trở về.
Tên đạo sĩ vừa bước vào, ông ta đã vui mừng nở một nụ cười trên môi mà nói .- " vị tiên sinh này thần thông quảng đại, đã thật sự tiêu diệt được tà linh ở vùng đất ấy rồi sao ?"Lời nói ra trong tâm thế vui vẻ , đạo sĩ nhìn thấy thì càng thể hiện tài năng diễn xuất của mình, ưỡn ngực vuốt râu ,giọng nói chắc chắn mà kể lể .- "yêu ma ở đấy tuy rằng rất là cường đại, ma khí cuồn cuộn , nhưng bần đạo đã nắm được điểm yếu của nó.
Trong một khoảnh khắc nhỏ quyết định thắng bại, ta sau khi vung kiếm chiến đấu với nó mấy trăm hiệp , cuối cùng cũng đã tiêu diệt được yêu ma lộng hành nơi ấy rồi.
Ma quỷ đã bị tiêu diệt, giải trừ đi mối lo của Thái thú , xin ngài đừng lo"Vừa nói xong , những người ở đó nghe vậy đều ồ lên ngạc nhiên.
Thái thú , Thứ sử và Đô úy thoáng nhìn sang viên tướng hộ vệ , mà viên tướng hộ vệ khẽ nheo mắt không biết phải giải thích thế nào bây giờ.
Hắn bèn lấy tay ra hiệu kín rằng sẽ báo cáo lại sau, những quan chức cấp cao thấy vậy thì hiểu ý, cũng vui vẻ quay sang bảo với đạo sĩ .- "tiên sinh vì triều đình mà góp công lớn, ta sẽ bẩm báo với triều đình ban thưởng cho.
Còn bây giờ tiên sinh hãy về nghỉ ngơi trước đi ,để ta sắp xếp mở yến tiệc mừng tiên sinh thành công trở về"Đạo sĩ nghe tới từ "triều đình ban thưởng" thì sung sướng, không biết sẽ nhận được những gì ? Tâm trạng mong chờ lắm, lúc này cũng hướng Thái thú mà thi lễ.- " vậy cung kính không bằng tuân lệnh, bần đạo xin cáo từ"Thái thú khẽ gật đầu, đạo sĩ liền lui ra sau, trở về căn phòng của mình mà nghỉ ngơi.
Khi đạo sĩ đi rồi , Thái thú quay lại nhìn viên tướng mà nói .- "ngươi vào trong báo cáo tình hình cho ta."Nói xong cả bọn kéo nhau vào trong phòng cả.
Phòng riêng này là nơi cẩn mật nhất, dùng họp bàn những chuyện quan trọng nhất của Thái thú.
Đây là nơi mà những quan chức cấp cao bàn luận những chuyện trọng đại, những chuyện liên quan đến cả vùng đất này.
Trong phòng này đương nhiên có Thái thú , Thứ sử và cả Đô úy ngồi đấy.
Viên tướng cung kính cúi đầu thi lễ một lượt.
Thái thú lúc này nhìn viên tướng kia mà hỏi.- " ngươi được bố trí đi theo giám sát động tĩnh và tình hình của hắn.
Vậy rốt cuộc là mọi chuyện ra sao ? Ma quỷ ở vùng đất ấy thực sự đã được giải trừ rồi à ? Mau mau kể lại mọi sự tình cho ta"Trước những quan chức cấp cao ấy , tên tướng hộ vệ cúi đầu bắt đầu nói .- "không giấu gì các vị đại nhân , mọi chuyện bắt đầu là như thế này ..."Viên tướng hộ vệ bắt đầu kể lại toàn bộ mọi chuyện.
Khi bọn chúng đến điểm kỳ dị ấy ,oán khí bốc lên cường đại thế nào, công việc khó khăn ra sao.
Và sau khi gặp tên bạch y nhân kỳ lạ đó , thuận theo ý tên ấy mà trì hoãn 3 ngày như thế nào.
Sau ba ngày, mọi thứ lại biến mất một cách kỳ lạ không dấu vết.
Viên tướng hộ vệ kể lại toàn bộ mọi chuyện , từng chi tiết nhỏ không sót một chi tiết nào.
Kể xong thì cúi đầu một lượt mà nói .- "bẩm các vị đại nhân , tiểu tướng đã kể ra toàn bộ mọi chuyện không sót bất kỳ một chi tiết , xin các vị đại nhân định đoạt.
Ba tên quan chức cấp cao nhất thành này nhìn nhau ồ lên ngạc nhiên , đôi mắt ai nấy đều rất suy tư.
Thái thú lúc này vuốt râu nói.- "Vậy là mọi chuyện xảy ra như thế à ? Thật là kỳ lạ , và kỳ lạ nhất chính là tên bạch y nhân kia.
Hắn xin ba ngày để thanh tẩy vùng đất ấy ,sau ba ngày hắn lại không còn ở đó nữa.
Tuy không thấy hắn đâu, nhưng vùng đất ấy đã được thanh tẩy.
Không lẽ trong 3 ngày ấy hắn đã bí mật tới giải quyết yêu ma ở vùng đất ở đó, rồi lặng lẽ rời đi mà quỷ không biết thần không hay ? Điều này thật sự rất đáng lưu tâm , rất đáng để ý"Lời nói này vừa dứt , tướng hộ vệ đã lắc đầu.
Hắn hướng thái thú thi lễ mà nói.-" thuộc hạ không nghĩ là tên bạch y nhân ấy đã thanh tẩy vùng đất đó.
Bởi khi thuộc hạ nhìn thấy hắn , thuộc hạ đánh giá hắn là một kẻ không có tu vi , là một tên không có linh lực.
Bảo hắn là một chiến binh bình thường còn không phải chứ đừng nói gì là một đạo sĩ , từ cách ăn mặc ,đi đứng ,đồ nghề mang theo , và thậm chí cả linh lực của hắn hoàn toàn không có.
Hắn trông không khác gì một thư sinh trói gà không chặt tầm thường, không thể là kẻ thanh tẩy vùng đất ấy được."Những lời khẳng định chắc nịch này của tên tướng hộ vệ rất có giá trị để tham khảo.
Thứ sử nghe vậy thì trầm tư, không phải là không có những suy đoán riêng, liền hướng viên tướng mà nói.- " tướng quân, không phải là bổn quan nghi ngờ ông ,nhưng bổn quan biết được trong giới tu luyện võ công người ta có thể ẩn giấu được tu vi của mình.
Liệu có phải chăng bạch y nhân kia đã ẩn giấu chân khí khiến cho tướng quân không nhìn ra được mà tưởng rằng hắn chỉ là thư sinh ,liệu trường hợp này có thể xảy ra không?"Thứ sử vừa nói xong , thái thú nghe vậy thì nheo mắt suy tư gì đó , còn viên tướng hộ vệ thì lại bật cười xua tay.- " bẩm thứ sử đại nhân, chuyện này không thể nào.
Tuy rằng trong giới tu luyện , việc ẩn giấu chân khí là một việc quá thường xuyên, hết sức bình thường.
Thế nhưng tại hạ là một viên tướng cấp độ võ sư, việc ẩn giấu chân khí chỉ có thể là ở cấp độ cao che giấu được người cấp độ thấp mà thôi.
Với khả năng của bổn tướng thì cho dù là người cấp độ Võ Vương ẩn giấu tu vi thì bản tướng vẫn có thể nhìn ra được một chút gì đó huyền cơ, không thể che giấu bổn tướng hoàn toàn được.
Vì vậy tiểu tướng khẳng định rằng tên này chỉ là một tên thư sinh không hề có võ công , xin Thứ sử cứ yên tâm"- "Nếu không phải là võ vương thì là Võ Hoàng đổ lên rồi " một lời nói bất ngờ phát ra khiến tất cả ngơ ngác quay lại nhìn.
Người nói lời nói ấy không ai khác chính là Thái thú , ông nhìn viên tiểu tướng của mình mà trầm ngâm .- "nếu Võ Vương vẫn không che mắt hoàn toàn được một viên tướng cấp độ võ sư, thì Võ Hoàng chắc chắn có thể làm được.
Có đúng không ?"Một câu hỏi đặt ra khiến viên tướng kia ngơ ngác , viên tướng này sau một thoáng đẫn đờ thì lại cúi đầu đi lễ về hướng thái thú mà nói .- " bẩm đại nhân , nếu là Võ Hoàng thì thật sự có thể che mắt hoàn toàn được tiểu tướng.
Nhưng Võ Hoàng đâu phải là rau ngoài chợ mà muốn có là có , tên tiểu tử ấy sao có thể là Võ Hoàng được chứ? Điều này rất vô lý , không thể có chuyện này...!"Lời nói chưa dứt , Thái thú đã xua tay mà nói.- " Võ Hoàng không phải là rau ngoài chợ, nhưng cũng không phải là không có.
Những cao thủ ẩn dật trong giang hồ rất nhiều, làm sao biết được người đó có tu vi hay không ? Nếu không phải Võ Hoàng, biết đâu thậm chí còn là Võ tông nữa "Nói xong thì thở dài một tiếng mà trầm ngâm.
Thứ sử cùng Đô úy tròn mắt nhìn nhau , bọn chúng cũng đang suy nghĩ tâm tư lắm.
Quả thật Trung Nguyên ngọa hổ tàng long.
Tuy rằng triều đình 3 quốc gia là Đông Ngô, Tây Bắp và Bắc Phật luôn có chính sách thu hút kéo những nhân tài trên thế gian về , và đặc biệt những người từ Võ Hoàng trở lên phải chèo kéo liên tục ,không để người khác lấy mất.
Nhưng ai biết được rằng có những người cấp độ Võ Hoàng trở lên đang ẩn giấu tu vi và sống ẩn dật trong nhân gian , điều này chắc chắn là có.
Trong lúc đang suy nghĩ như vậy , viên tiểu tướng kia lại bất ngờ ra ý kiến, hướng thái thú mà nói .- "bẩm đại nhân ,có khi nào đây là một sự trùng hợp không ? Chẳng hạn như tên Bạch y nhân kia hẹn ba ngày xong hắn bỏ trốn mất, trong ba ngày đó vô tình có một cao thủ nào đó đi ngang qua và thanh tẩy vùng đất ấy , khả năng này cũng có thể xảy ra"Lời nói của tiểu tướng vừa xong , cả ba quan chức đầu não đều ồ lên một tiếng.
Thứ sử nghe vậy thì càng suy tư , hướng viên tiểu tướng mà nói.- "tướng quân, bổn quan phải lập lại điều này là bốn quan không hề nghi ngờ ông.
Cái khả năng ông nói ra cũng là khả năng có thật , nhưng xác suất để nó xảy ra thật sự rất thấp.
Tại sao bao nhiêu năm cao thủ ấy không xuất hiện và thanh tẩy vùng đất mà lại đến đúng lúc chúng ta cử người tới đó, và cũng đúng ngay lúc tên bạch y nhân ấy xuất hiện ? Như vậy có quá trùng hợp không ?"Câu hỏi của Thứ sử đặt ra ngay lập tức Thái thú đã gật đầu , hướng viên tướng mà nói.- " không sai , mọi chuyện không thể suy nghĩ một cách đơn giản được.
Có khả năng trong chuyện này còn có rất nhiều huyền cơ, hoặc cũng có khả năng chỉ là ngẫu nhiên.
Việc của chúng ta là phải xem xét cái gì đó có xác suất cao hơn, không thể tự mình sơ suất.
Nếu bạch y nhân đó là Võ Hoàng trở lên và thanh tẩy vùng đất ấy thì phải tìm cách tiếp cận và lôi kéo cường giả ấy gia nhập bên Tây Bắp chúng ta , tránh bị Đông Ngô và Bắc Phật cướp mất .Lời nói của Thái thú như một lời cảnh báo đến những người trong phòng này.
Bọn chúng đều hiểu rõ rằng chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào , việc án binh bất động bây giờ chỉ đơn giản là đang xây dựng thế lực ,tích trữ lương thảo ,lôi kéo nhân tài.
Không biết rằng lúc nào chiến tranh lại sẽ bùng lên, từ đó trong tâm tư bọn chúng phải toan tính rất nhiều điều một cách rất cẩn thận.
Vậy thì rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở con đường ven núi ấy ? Ai đã thanh tẩy oán linh ở nơi đó? Đây là một câu hỏi lớn với những người có chức vụ cao lớn nhất ở vùng đất này..