Các huynh của Linh Nhi sau một hồi cố gắng cũng đã ăn hết cái bánh của mình, chỉ còn lại tiểu muội là chưa ăn xong.
Linh Nhi cầm nửa cái bánh nướng trên tay, cảm giác như không thể nuốt nổi được nữa.
Đang mơ màng về một chén canh ngon thì bên ngoài bỗng có tiếng nói.° "có thể cho ta mượn cái bếp lửa một chút được không?"Cả bọn ngạc nhiên nhìn ra.
Thì ra Vạn Vân Phong trở về, tay ôm theo một cái túi lớn.
Cả đám không hiểu "mượn bếp ở đây là gì vì chẳng có cái bếp nào cả.
Không ai trả lời, nhưng cũng chẳng quan trọng.
Vạn Vân Phong lặng lẽ đặt cái túi xuống mở ra, bên trong có rất nhiều nấm và mấy cuộn thịt to tròn.
Xem ra hắn bắt được con thú nào đó lọc thịt thành miếng dài rồi cuộn lại.
Vết máu trên thịt vẫn còn vương lại một chút.
Linh Nhi tròn mắt ngạc nhiên.- "vị ca ca này, không lẽ huynh vừa mới ra ngoài đi săn?"Vạn Vân Phong không nói gì, hắn nhìn Linh Nhi mà mỉm cười dịu dàng.
Dưới ánh lửa mập mờ, khuôn mặt đẹp trai với nụ cười của hắn làm xao xuyến trái tim thiếu nữ.
Hắn lặng lẽ đi vào một góc lấy ra cái nồi lớn cùng vài dụng cụ cần thiết mang lại.
Đặt cái nồi xuống mà cười.° "ba ngày trước có một đoàn mười người ghé qua cái miếu này.
Bọn chúng chuyên nghiệp hơn các ngươi, dụng cụ nấu nướng đều mang theo.
Dùng xong thì vứt lại đây cả.
Có lẽ đoạn đường còn lại của chúng không còn cần dùng đến những thứ này nữa.
Bây giờ chúng ta dùng tạm"Vừa nói vừa đặt mấy cục đá lớn thiết kế thành một cái bếp, đoạn đặt cái nồi lớn lên, khẽ gật gù.° "ba ngày trước có một trận mưa lớn, nước tích tụ ở bên cạnh miếu thành vũng nước nhỏ.
Đủ nước để chúng ta sử dụng tạm thời"Năm anh em vừa nghe vừa nhìn hắn thao tác, cảm giác thấy hắn như một đầu bếp chuyên nghiệp vậy.
Hắn đổ nước vào nồi, sau đó ngồi xuống làm nấm, khẽ nhìn Linh Nhi nháy mắt.° "đã từng ăn nấm hương bao giờ chưa?"Linh Nhi khẽ xao động.
Cái này không phải là nấu để mời nàng ăn đấy chứ? Linh Nhi khẽ lắc đầu.- "chưa, tiểu muội chưa từng ăn loại nấm này"Nấm hương là một loại nấm cao cấp khó tìm, chính vì thế mà giá cả khá đắt.
Với một gia đình hoàn cảnh như Trần gia thì đúng là không dám ăn thứ đắt tiền này rồi.
Bàn tay của hắn thoăn thoắt làm việc, mọi thứ vào đôi tay hắn có vẻ như đều dễ dàng.
Nấm làm sạch xong thì nước cũng sôi.
Vạn Vân Phong lấy gia vị mà nhóm mười người lúc trước để lại dùng nêm nếm.
Lại bỏ thịt vào để nước thịt chảy ra.
Thoáng chốc đã hình thành nồi lẩu bốc hương thơm nghi ngút.
Năm anh em nhìn thấy những cuộn thịt trong nồi xoả dài ra mà thèm thuồng, ngửi mùi mà nước miếng tuôn trào.
Vạn Vân Phong lúc này cho một nắm nấm hương, nồi lẩu bây giờ phải nói là tuyệt vời.
Hắn đợi nấm chín thì gắp ra chén.
Từ từ đưa lên miệng cắn một cái, nước trong nấm xịt ra khiến năm anh em hoa cả mắt.
Hắn nhai nhẹ nhàng mà gật gù.° "ngon, thực sự rất ngon"Năm anh em thèm lắm, nhưng có câu " miếng ăn là miếng nhục".
Bọn họ lại là người gia giáo, không thể mở mồm xin ăn ké.
Vân Phong hiểu điều này, hắn nhìn sang thấy Linh Nhi đang cầm nửa cái bánh nướng ăn dở.
Hắn lúc này lại trách móc.° "vị cô nương này rõ ràng mời ta ăn bánh.
Vậy cớ làm sao ta mới đi ra ngoài một chút mà cái bánh của ta chỉ còn có một nửa?"Linh Nhi ngớ người, mà hắn lúc này lập tức giật lấy nửa cái bánh đưa lên miệng cắn một cái.
Vừa nhai vừa gật đầu.° "bánh ngon, thật sự rất ngon"Năm anh em nhìn thái độ và hành động của hắn thì ngơ ngác.
Hắn nhìn một lượt, lúc này giả vờ không vui.° "các ngươi mời ta ăn bánh.
Ta nấu lẩu mời các ngươi để đáp lễ.
Bánh của các ngươi ta đã ăn, trong khi lẩu ta nấu các ngươi ngồi nhìn mà không cầm đũa, như vậy há có phải là đang khinh thường ta?"Cả năm anh em đang nuốt nước miếng ừng ực, thèm lắm mà không dám nói.
Lúc này thấy Vân Phong trách móc như vậy thì đồng loạt xua tay.- "không có, chúng ta nào có ý khinh thường huynh đệ đâu "Nói xong thì nhìn nhau khẽ gật đầu, sau đó cầm chén đũa lên mà thưởng thức.
Vân Phong lúc này bật cười.° " đúng rồi, phải như vậy chứ.
Món ăn sẽ ngon hơn nếu được cùng nhau thưởng thức "Mọi người ăn lẩu húp sùm sụp.
Lẩu nóng khiến nhiều người nhăn cả mặt, nhưng thật khó kìm chế khi mà cả ngày mệt mỏi lại đối mặt với một món thơm ngon.
Vân Phong tiện tay gắp một miếng thịt dài để vào chén Linh Nhi mà dịu dàng nói.° "tiểu cô nương xinh đẹp, thưởng thức miếng thịt này xem sao?"Linh Nhi đón lấy đưa vào miệng cắn, nước thịt túa ra thấm vào trong , hương vị thơm ngon vô cùng.
Linh Nhi khẽ đặt tay vào má, thưởng thức hương vị thơm ngon mà hỏi.- "ca ca, đây là thịt gì mà ngon quá vậy?"Vân Phong nhìn một lượt, thấy bốn người anh vẫn đang tập trung thưởng thức, hắn mỉm cười nhìn Linh Nhi.° "tiểu cô nương đoán thử xem, đây là thịt nai, thịt thỏ, hay là thịt lợn rừng?"Linh Nhi nhai mũm mĩm, cũng cố cảm nhận xem nhưng có lẽ không đoán được.
Nàng lắc đầu.- "tiểu muội cảm thấy rất thơm ngon, hương vị rất độc đáo, nhưng không thể đoán ra là thịt gì "Vạn Vân Phong mỉm cười, hắn gắp một cây nấm hương to cho Linh Nhi một cách dịu dàng.° "nấm cũng rất ngon, muội từ từ thưởng thức nhé "Linh Nhi lại đưa nấm lên miệng cắn, cảm giác như nấm tan vào miệng vậy, hương vị ngập tràn.
Nàng vui vẻ thưởng thức bữa ăn.Vạn Vân Phong không nói thịt này là thịt gì, bởi đây là thịt một con rắn lớn hắn săn được.
Hắn hiểu tâm lý nữ tử thường sợ rắn, nếu bảo đây là lẩu rắn thì sợ rằng Linh Nhi không dám ăn.
Vì lẽ đó cho nên hắn đã lọc thịt ra thành từng miếng, sau đó cuộn tròn từng miếng như trứng cuộn để nàng ấy không nhận ra.
Việc hỏi Linh Nhi là "thịt nai, thỏ, hay là lợn rừng" thực chất là để nàng ta nghĩ rằng đây là thịt của một trong ba loại này, từ đó mà ăn uống cũng thoải mái và vui vẻ hơn.Trong ánh lửa bập bùng, nhóm người cười nói ăn uống rất vui vẻ.
Bọn họ không còn đề phòng Vạn Vân Phong nữa.
Những cuộc nói chuyện cũng trở nên vui vẻ và thoải mái hơn..