Hắc Quy thành là vùng đất sát biên giới với Đông Ngô.

Phía nam Hắc Quy thành là Hắc Xà trấn , một trong bốn trấn lớn trực thuộc thành này.

Phía nam của Hắc Xà trấn lại tồn tại hai làng nhỏ là làng Đông và làng Tây, giữa hai làng này có một con đường đi qua lại với nhau, một con đường mòn nhỏ đi ngang qua sườn núi.

Con đường này khá hiểm trở và vắng vẻ nên rất ít khi có người đi đường này , nếu có thời gian họ sẽ đi lên trấn và đi vòng lại xuống làng , con đường sẽ an toàn hơn là đi thẳng từ làng Đông sang làng Tây.Con đường đi từ Tây sang Đông trước đây người ta vẫn thường hay đi, tuy ít người đi nhưng vẫn là có, cho đến một ngày nọ xuất hiện những dị tượng kỳ lạ khiến cho chẳng còn ai dám đi con đường ấy.

Lòng người hoang mang, con đường này có hai điểm kỳ dị cách nhau chưa tới mười trượng.

Địa điểm kỳ dị phía làng Đông này rất u ám, những cái lá cây thường hay bị xé khỏi thân cây và cuốn theo chiều gió.

Những chiếc lá bị cuốn tụ họp lại một chỗ , trông ma quái vô cùng.

Nơi này cũng thường xuyên thấy đất đá di chuyển lung tung.

Tuy là những cục đá nhỏ di chuyển không gây hại cho người, nhưng những hiện tượng này khiến người ta kinh hãi.

Đá và lá cây nhiều lúc bay tứ tung tựa như ai đang chơi đùa vậy, cùng với tiếng cười khúc khích của trẻ con vang vọng trong hư vô tạo cảm giác rùng rợn.

Những hiện tượng thế này khiến người ta mường tượng tới một thứ gì đó mà dân gian hay gọi là ma quỷ chọc phá.

Nếu cắn răng cắn cổ đi qua điểm này tới một điểm tiếp theo cách đó tầm 10 trượng thì lại thấy một hiện tượng khác.

Ở phía dưới vực, lốc xoáy liên tục hình thành uốn lên trên cao.

Người đi tới điểm này bị lốc xoáy táp vào người, tuy không đến độ bị cuốn đi nhưng trong lúc đó cảm thấy kỳ lạ.

Cảm giác như trong gió có tiếng la hét ai oán tựa như từ địa ngục sâu thẳm vọng lên trên.

Nhiều người trải nghiệm qua đều nói rằng họ nghe như tiếng một người phụ nữ ai oán đang kêu gào đòi ngọc phỉ thúy, ớn lạnh tận xương tủy.

Nhưng nếu cứ nhắm mắt băng qua, bất chấp tất cả mà đi tiếp thì là sẽ được bình an.

Con đường không còn dị tượng nữa , trời yên biển lặng.

Tuy rằng hai hiện tượng này không gây hại đến cho ai, nhưng người ta cảm thấy sợ hãi và bắt đầu đồn đoán không hay về nó.

Con đường ấy tự trở nên vắng vẻ và không còn ai đi qua đó nữa khiến cho đoạn đường lưu thông giữa làng Đông và làng Tây bị tắc nghẽn.

Người ta muốn đi từ làng Đông sang làng Tây đều phải đi qua trung gian là Hắc Xà trấn , đoạn đường trở nên dài gấp năm lần.

Tuy rằng đi như vậy thì an toàn hơn , nhưng quan phủ vẫn muốn mở một tuyến đường nối liền hai làng này.

Lúc này vị trợ lý thái thú ấy mới quay sang quan thái thú mà đề nghị.- "Đại nhân, nay ông trời cho một vị đạo sĩ tài năng tới vùng đất của chúng ta chính là muốn chúng ta giải quyết cho nốt toàn bộ những vụ dị tượng kỳ lạ ấy.

Vậy hãy theo đó thuận thiên hành đạo mà mời vị đạo sĩ này trừ tà ở đoạn đường ven núi kia , chính là thuận tiện nhất."Lời nói vừa xong , quan thái thú quay sang nhìn tên đạo sĩ mà hỏi .- "Tiên Sinh, ý tiên sinh thế nào? Có thể thuận tiện ra đó trừ tà giúp cho bổn phủ được không? Ta nhất định trả công xứng đáng"Tên đạo sĩ thoáng giật mình, trong lòng bắt đầu toan tính.

Hắn không phải là không nghe đến dị tượng ở con đường đi qua núi ấy , bởi trước đây cũng có nhiều đạo sĩ tới và thất bại trở về.

Nổi tiếng nhất là đạo sĩ lẫy lừng danh tiếng Lâm Chấn Anh , ông ta đã từng tới đó trừ tà nhưng thất bại.

Tên đạo sĩ này suy tính, với một cao thủ như Lâm Chấn Anh mà còn thất bại , thì hắn vốn là một đạo sĩ thua kém người ta một bậc, lấy gì mà thành công? Như vậy danh tiếng của hắn tạo dựng mấy ngày qua e rằng mất trắng.

Hắn liền tìm các thoái thác mà nói.- "Bẩm đại nhân.

Con đường đi ven núi ấy là một con đường cheo leo hiểm trở, thiết nghĩ nên cấm người ta đi lại mới đúng ,sao còn phải mở đường làm gì ? Thôi thì mặc kệ đi , đừng quan tâm đến đến con đường ấy.

Đại nhân hãy mở một con đường khác bằng phẳng hơn nối giữa hai làng ấy , không phải là tiện hơn sao?"Hắn vừa nói xong , quan thái thú khẽ ồ lên ngạc nhiên, mà trợ lý quan thái thú lúc này quay sang hướng đạo sĩ mà giải thích .- "tiên sinh , có lẽ người không biết rồi.

Mở đường đi giữa hai làng ấy thì chỉ có đoạn đường qua eo núi đấy là tiện nhất và gần nhất , không thể mở một con đường nào tiện hơn được nữa.

Nếu mở một con đường bằng phẳng mà đi thì chỉ có đi lên trấn rồi vòng về lại mà thôi, con đường đó vẫn là một con đường tốt và nhanh nhất.

Vẫn mong Tiên Sinh hãy nhận lời trừ tà giúp nhân dân, vì triều đình mà góp sức""Vì triều đình mà góp sức" ư ? Tên đạo sĩ thoáng giật mình.

Nếu nói đến chữ "triều đình" thì khả năng cao con đường đó có thể là con đường quan trọng trong việc hành quân sau này, không lẽ là một con đường chiến lược? Tên đạo sĩ nhanh chóng nhận thức được vấn đề nghiêm trọng.

Bản thân là một người bên ngoài, không nên dính dáng quá nhiều đến chuyện quân cơ.

Nhưng xem ra khó có thể từ chối đề nghị này.

Lúc này tên huyện thừa ấy lại nói tiếp .- "có nhiều việc quan trọng của triều đình mà chúng tôi không thể nói trực tiếp ra được, nhưng con đường đấy là con đường cần phải mở rộng lưu thông, nhất định phải trừ được yêu ma ở đó.

Phần thưởng cho việc này cũng không hề nhỏ, xin tiên xin hãy cố gắng mà làm giúp chúng tôi , cũng như giúp nhân dân bá tánh ở vùng đất này"Lời nói vừa dứt , một giọt mồ hôi của tên đạo sĩ từ trán rớt xuống.

Hắn hiểu rằng đây là một việc không thể từ chối.

Thôi thì việc tới đâu hay tới đó , cứ nhận lời trước rồi tính sau.

Hắn lúc này liền hướng về quan thái thú mà đi lễ.- " nếu đại nhân đã ra lệnh, bần đạo đương nhiên sẽ thi hành, xin đại nhân yên tâm"Lời nói vừa dứt, mọi người đều ồ lên sung sướng ,mà quan thái thú cũng gật đầu vui vẻ.

Ông ta hài lòng lắm ,hướng về hắn mà khen ngợi .- "Giang Sơn xã tắc của Tây Bắp sinh ra được những kỳ tài như tiên sinh thật là phúc phần của nhân dân bá tánh.

Vậy lần này lại tiền tiên sinh phải mệt nhọc rồi"Cái gì mà "kỳ tài " chứ ? Hắn chỉ là một tên đạo sĩ tầm thường thôi mà.

Đã diễn thì phải diễn cho tới, tên đạo sĩ vuốt râu ưỡn ngực ,đạo mạo gật gù ,đôi mắt lim dim mà gật gù.- " trừ ma diệt quỷ , thế thiên hành đạo là trách nhiệm của người tu đạo , bần đạo há có thể làm ngơ.

Cho dù đại nhân không nhờ vả ,bần đạo cũng đang có ý định tới đó để xem xét rồi tiện tay thanh tẩy vùng đất ấy.

Đó cũng là trách nhiệm của những người tu đạo vậy"Lời nói vừa dứt , tất cả những người trong phòng tiệc đều vỗ tay tán thưởng, lời khen ngợi tấm tắc không ngừng phát ra.

Người người khen ngợi , khiến cho đạo sĩ dù đang lo lắng trong lòng cũng cảm thấy có chút an ủi.

Quan thái thú mỉm cười gật đầu, lúc này đứng trước bàn tiệc mà nói với toàn bộ khách mời .- "vị đạo sĩ đây thật sự là một tấm gương sáng cho tất cả chúng ta noi theo, là một người tuyệt vời.

Không chỉ tài giỏi mà còn đức độ cao quý, khiến ai ai cũng ngưỡng mộ.

Các vị nói có phải không?"Vừa dứt lời, lại một tràng pháo tay rầm rộ vang lên.

Việc đó như vừa để cổ vũ tinh thần tên đạo sĩ ,mà cũng là vừa đặt gánh nặng lên vai hắn.

Quan thái thú ngồi xuống, lại hướng đạo sĩ mà nâng ly rượu lên mời hắn.

Đạo sĩ cũng theo quán tính nâng chén rượu của mình về phía quan thái thú.

Quan thái thú lúc này nói thêm.- "tiên sinh đã có lòng như vậy , ta thật sự rất biết ơn.

Ta sẽ lập tức viết một lá thư giới thiệu của mình cho quan tri huyện tại trấn Hắc Xà, ông ta chắc chắn sẽ đón tiếp và chu cấp cho tiên sinh đầy đủ, xin tiên xin hãy yên tâm"Nói xong nâng ly rượu lên uống cạn, mà tên đạo sĩ cũng nâng chén rượu mừng lên uống hết.

Rượu vào trong bụng ,cảm thấy như nỗi âu lo càng thêm nhiều.

Đạo sĩ đặt chén rượu xuống, lúc này thở dài một tiếng mà nói .- "vậy khi nào đại nhân viết thư xong thì bần đạo sẽ lập tức tới trấn Hắc Xà để làm việc.

Làm sớm xong sớm , để đại nhân được yên tâm sớm mà thoải mái trong lòng"Quan thái thú nghe vậy thì vui vẻ lắm, không ngờ vị đạo sĩ này rất biết tâm tư của người khác.

Ông ta không tiếc lời khen ngợi .- "vị tiên sinh thật sự rất nhiệt tình, vì dân trừ hại.

Ta không biết phải dùng những lời nói khen ngợi nào để diễn tả đúng sự tận tâm của tiên sinh.

Vậy thì hôm nay ta sẽ viết thư giới thiệu, tiên sinh nghỉ ngơi ở đây một đêm cho khỏe ,ngày mai hãy xuống trấn làm nhiệm vụ.

Vậy tiên sinh thấy thế nào?"Cái gì mà vì "chân thành" chứ ? Tất cả cũng chỉ vì tiền.

Chém gió cũng chỉ vì tiền.

Còn cái thứ oán linh ở con đường qua eo núi ấy thật sự là ngoài khả năng của hắn.

Nhưng mà không sao ,theo thông tin hắn biết được thì chưa có đạo sĩ nào tới đó trừ tà mà bị thiệt mạng cả.

Dường như oán linh ở đấy không sát hại người khác mà chỉ đánh đuổi các đạo sĩ mà thôi.

Giả như hắn có bị thất bại trong lần này , hắn cũng sẽ tìm cách diễn sao cho thất bại ấy nhìn thật sự oanh liệt.

Cứ thế trước đã, rồi tìm cách rút lui trong êm thấm , ôm một mớ tiền chạy trốn, như vậy thì cũng đã có làm sao ? Nghĩ đến vậy, hắn đã bớt đi lo lắng mà gật đầu vui vẻ, tâm thế chuẩn bị đi xuống trấn làm nhiệm vụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play