Người nước Nam là dân tộc đi lên với nền văn minh lúa nước , cho nên việc trồng lúa dường như đã là hơi thở của họ.

Một buổi sáng bình thường ở làng Thạch Thần như bao buổi sáng bình thường khác, người dân bắt đầu ra đồng làm việc.

Ví như gia đình ông Năm thợ rèn làm nghề rèn đúc vẫn có mấy sào ruộng để canh tác , sáng nay ông không đi ra đồng sớm mà ngồi trước cửa nhà mình cùng vợ và con gái.

Bọn họ chăm chú nhìn vào vị khách lạ kia, vị khách lạ phẩy tay gọi cô gái tới ngồi cạnh mình mà nói .- "tiểu cô nương lại đây làm thử cái này xem"Nói xong liền vỗ vào đống kim loại mà hắn đã rèn đúc từ đêm qua.

Thứ kim loại kỳ lạ ấy thực ra chính là một cái công cụ ép nước mía , là loại công cụ dùng sức người mà nghiền nước mía.

Đương nhiên thời đại ấy thì làm gì có điện , thứ máy ép này hoàn toàn chạy bằng tay.

Cả đêm hôm qua Vạn Vân Phong đã chế tạo một cái máy ép nước mía đơn giản.

Hắn đặt một cái bàn thiết kế của máy ép trước nhà ông thợ rèn, ngay sát đường đi.

Tại đây, hắn bắt đầu hướng dẫn vị cô nương nhỏ tuổi kia làm thử.

Cả vợ chồng ông năm cũng chăm chú xem , hắn chỉ vào cỗ máy và bắt đầu hướng dẫn .- " tiểu cô nương, hãy làm như thế này, như thế này"Cây mía rửa sạch đưa vào khe hở rồi bắt đầu quay , dùng sức người mà nghiền ép.

Cây mía bị ép xong chảy nước xuống dưới, lại có hệ thống dẫn ra chảy vào một cái chén để sẵn.

Vị cô nương nhỏ tuổi tuy sức yếu ,nhưng nhờ cái máy ấy đã có thể ép được nước mía thành chén.

Nàng ta nhìn mà thích thú lắm , reo lên .- "công tử, ta làm được rồi ,ta làm được rồi này"Cả vợ chồng ông Năm thợ rèn lẫn Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu , hắn tâm đắc lắm.

Lúc này có một người trong làng đi ra đồng, vừa đi ngang qua hắn đã với tay gọi .- "vị huynh đệ đằng kia , mời vào đây uống thử chén nước mía đã"Hai người nông dân đang vác cuốc đi, nghe người ấy mời chào thì ngạc nhiên.

Lại thấy cả gia đình ông Năm thợ rèn đứng ngó thì càng ngạc nhiên hơn nữa, bọn họ khều nhau đi vào.

Vạn Vân Phong lúc này ép hai chén nước mía đưa lên mời mà nói .- "mời hai vị thưởng thức, cái này ta đãi"Hai người đó nghe mời Vậy thì liền cầm lên uống thử , cả hai đều tròn xoe mắt mà thốt lên.- " ối, ngon quá ! Không ngờ nước mía có thể làm theo cái cách này , thật sự rất tuyệt vời "Vạn Vân Phong lúc nghe họ khen như vậy thì lại mỉm cười gật đầu ,ánh mắt vui vẻ .- "một chén nước mía năm xu ,hai chén một hào "Bọn họ đang uống nước mía , nghe vậy thì khựng lại , quay phắt sang nhìn hắn mà hỏi.- " vị huynh đệ kia , sao vừa mới nói là đãi, bây giờ đã đòi tiền như vậy? Không phải lừa chúng ta ư?"Câu nói này của họ không sai.

Vạn Vân Phong nhìn họ mà cười nhạt , hắn khẽ gật đầu nói.- " hai vị bình tĩnh nghe ta giải thích.

Ta nói một chén năm xu, hai chén một Hào là giá cả của mà ta chuẩn bị mở bán, còn hai chén các vị vừa uống chính là ta đãi không tốn tiền.

Đương nhiên các vị uống là niềm vui của ta, tuyệt không có ý lừa quý vị "Nói xong thì cúi đầu thi lễ một cái.

Bọn họ nghe hắn nói vậy khẽ ồ lên một tiếng, lại nhìn vô chén nước mía uống dở của mình mà gật gù.- " nếu như chén nước mía này với giá 5 xu , thật sự rất là vừa túi tiền.

Ta sẵn sàng bỏ tiền để mua nó, không một chút suy nghĩ "Người kia nghe vậy gật đầu nói .- "phải, ngon thế này năm xu một hào cũng đâu có đắt gì đâu"Nói xong hai người đều đưa chén nước mía lên uống cạn , sau đó đặt chén nước mía xuống , nói một lời cảm ơn lịch sự rồi lại tiếp tục ra đồng.

Vạn Vân Phong nhìn họ đi như vậy, y lúc này quay sang nói với gia đình ông Năm thợ rèn .- "lão bá thấy thế nào ? Nếu như ở đây xây dựng một quán nước bán thứ nước giải khát này.

Giả sử một ngày bán được 100 chén , một chén 5 xu sẽ được 5 đồng, số tiền ấy..."Hắn nói tới đây thì ngập ngừng, lại liếc nhìn gia đình ông Năm.

Vợ chồng ông Năm nghe vậy thì nhìn nhau gật đầu hài lòng lắm.

Năm đồng một ngày là bằng 2 ngày công bình thường ở xứ Giao Chỉ này, mà làm việc có vẻ rất nhẹ nhàng không hề khổ cực.

Không phải là chỉ việc ra ngoài rừng chặt mía và trở về thôi sao ? Điều này đơn giản, có thể lấy một cỗ xe bò mà đi chở mía.

Người dân ở xứ phương nam làm lúa nước nên ai cũng có nuôi trâu trong nhà để cày bừa, dùng xe trâu để kéo đi thì cũng thật đơn giản, đây quả thật là một mối làm ăn rất là nhẹ nhàng và tốt đẹp.Vạn Vân Phong thấy mình đã lấy được niềm tin của gia đình này ,lúc này lại rút ra một nén bạc đưa cho tiểu cô nương kia mà nói.- " tiểu cô nương ngồi đây nhé , lát nữa ai đi ngang qua thì nghiền cho họ một ly để mời họ.

Bây giờ là đang giới thiệu sản phẩm , rồi sau này sẽ tiến vào mở bán.

Bó mía này cứ ép cho người ta uống hết đi , đừng phải lo lắng.

Ta đi ra đây có chút chuyện"Nói dứt lời thì dúi nén bạc vào tay tiểu cô nương ấy , lại hướng về phía vợ chồng ông Năm thợ rèn mà thi lễ một cái , sau đó lập tức rời đi không để ai kịp nói gì.

Gia đình ba người ông Năm nhìn theo cảm thấy thích thú lắm.

Ông Năm gật đầu khen ngợi .- "không ngờ vị công tử này có thể nghĩ ra một cách làm ăn tuyệt vời đến vậy.

Tuy không thể trở thành phú hộ , nhưng một ngày có thể kiếm được 2 đến 3 lần tiền công bình thường cũng là một việc không dễ dàng.

Nhìn chung ta đánh giá rất cao bị công tử này"Nói xong thì lại quay sang nhìn vợ , mà bà Năm lúc này cũng tấm tắc .- "nếu như vị công tử này mở một cái quán nước ở ngay đây, cũng là vị trí đầu làng.

Tất cả dân làng đi ra ngoài làm ruộng đều phải đi ngang qua đây , như vậy việc bán 100 chén nước mía một ngày không phải là điều gì đó quá hão huyền, thậm chí có thể bán được hơn như thế.

Đây không phải là điều tuyệt vời hay sao?"Nói xong lại quay sang nhìn con gái mình mà dò ý, có lẽ trong lòng bọn họ đang nghĩ điều gì đó.

Đứa con gái lúc này đang cầm nén bạc trong tay, nghe cha mẹ nhìn nói vậy thì thoáng ngơ ngác.

Bọn họ vừa nói vừa nhìn về hướng nàng ta, khiến nàng ta cảm thấy rất ngượng, không biết nói gì.

Nàng ta tiếp tục rửa mía và chuẩn bị ép chén nước mía tiếp theo mời người qua đường.Lại nói vạn Vân Phong sau khi rời khỏi nhà ông Năm thợ rèn , hắn đi một mạch tới nhà "bố mẹ vợ " , tức là nhà họ Trần của Thu nhi.

Thu nhi đương nhiên đi theo hắn, nàng đến lúc này vẫn chưa mở lời nói gì.

Khi đến nhà Trần Viện, vừa bước vào trong đã thấy Trần Viện và vợ đang ngồi trước nhà , bọn họ tựa vai nhau trông hạnh phúc lắm.

Vừa nhìn thấy hắn bước vào trong, phu phụ họ Trần vui vẻ, định mở miệng thì hắn lúc này đã cúi đầu nói lớn .- " thưa cô thưa chú , cháu mới tới , chúc cô chú một buổi sáng tốt lành"Lời nói vừa dứt khiến Trần Viện và vợ ông ta ngơ ngác trong thoáng chốc.

Vạn Vân Phong chủ ý nói to để cho người xung quanh nghe thấy , và cũng có thể là để cho Trần Đú Cần đang ngủ trong nhà nghe tiếng.

Hắn vừa chào thật to như vậy , rồi lại gần hai người họ mà thì thầm.- " nhạc phụ ,nhạc mẫu.

Bây giờ con sẽ vào vai một người họ hàng xa của hai người , sẽ là cháu họ hàng xa của nhạc phụ.

Kể từ nay gọi cô gọi chú , cha mẹ cũng hãy gọi con là cháu để che mắt thế gian, tránh bị tình báo của Đường Lược nghe được "Vợ chồng Trần Viện nghe vậy thì mới hiểu ra , liền gật đầu lập tức, cùng nhau hướng về hắn mà nói .- "Ôi cháu ta đã tới , thật là quý hóa.

Để ta vô lấy trà mời cháu"Lời nói dứt , bà vợ đứng dậy chống gậy đi vô.

Thu nhi lúc này bên cạnh cảm thấy vô cùng vui mừng rưng rưng nước mắt, bởi mẹ nàng đã đứng dậy và đi được.

Hôm qua vẫn còn nằm liệt giường , bây giờ đã có thể đi pha trà, quả nhiên là sự chuyển biến thần kỳ.Người mẹ lục đục đi vô nấu nước, trên môi còn đang rạng rỡ nụ cười.

Vạn Vân Phong ở ngoài nói chuyện rất to, chủ ý để người khác nghe thấy biết được rằng đứa cháu họ hàng của Trần Viện tới chơi.

Trần Đú Cần đang ngủ bên trong , nghe tiếng nói chuyện văng vẳng cũng thức dậy.

Nghe lóm được cũng đoán biết chút ít về thân phận của người đang nói chuyện này , cảm thấy rất ngạc nhiên, trước giờ có nghe cha mẹ nhắc gì tới họ hàng đâu? Lúc bà mẹ bưng bình trà ra, Trần Đú Cần cũng đứng dậy nhìn từ trong nhà nhìn ra ngoài hóng hớt.

Vừa thấy bóng dáng nó lấp ló, Vạn Vân Phong đã vẫy tay gọi lớn.- " chào Cần đệ, ra đây gặp ta chút đi.

Ta là Lý Văn Hiền, là anh họ hàng xa của đệ , gọi ta là Hiền ca được rồi"Trần đú cần nghe vậy thì ngạc nhiên , lặng lẽ bước ra ngoài , ngồi bên cạnh hắn.

Vạn Vân Phong lúc này đang trong vai một người họ hàng xa tên Lý Văn Hiền, và Lý Văn Hiền lúc này cười tươi với Trần Đú Cần, nhìn vui vẻ lắm mà cười nói thân mật .- "Cần đệ , đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau , nhưng là lần thứ hai gặp gỡ.

Lần trước ta tới , đệ chạy ngang qua ta nhanh quá khiến ta chưa kịp nói gì.

Nay có duyên gặp nhau, chúng ta hãy trò chuyện thân mật vui vẻ"Lúc này trong tay lại để một gói đồ xuống , mở ra thì là một con gà nướng thơm ngon.

Hắn đã chuẩn bị sẵn con gà nướng làm quà, đưa cho Trần Đú Cần mà nói.- "ta tới chơi có mang cho đệ chút đồ để đệ ăn sáng, mời đệ thưởng thức "Vừa mở túi đồ thì hương thơm của con gà bốc lên khiến Trần Đú Cần mê mẩn.

"chim chết vì thực" , Trần đú cần thấy con gà thơm ngon ấy thì tự dưng cũng có hảo cảm với người cho gà , hai tay đón lấy mà cười nói .- "Hiền huynh , đa tạ "Nói xong liền trực tiếp xé thịt gà ăn mà chẳng mời cha mời mẹ câu nào.

Có vẻ như đây là điều quá bình thường đã xảy ra hàng ngày với nó , một đứa trẻ không được dạy dỗ tử tế.

Hoặc có thể có dạy nhưng nó không nghe..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play