Trần Viện đưa con trai ngồi vào bàn may, tất cả công việc đều gác lại để dành thời gian huấn luyện con mình.
Trần Viện đưa ra một miếng vải nhỏ dùng may thử, ông nhẹ nhàng nói.- " tất cả mọi nghề trong thiên hạ đều phải bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất.
Đây con hãy dùng miếng vải này để may thử đường may cơ bản đầu tiên.
Bắt đầu thế này..."Ông ân cần chỉ con mình từng chút, từng chút một.
Trần Đú Cần không phải là Thu nhi, nó tiếp thu không bằng nhưng cũng không phải là tối dạ cho lắm.
Nó theo từng sự chỉ dẫn của cha mà may những đường đầu tiên, cứ thế mà rèn luyện.
Trần Viện thấy con mình nghiêm túc thì mừng rỡ lắm, ông muốn chia vui niềm vui này với ai đó, bất cứ ai cũng được.
Ở ngoài sân Thu nhi vẫn đang quét, tiếng chổi quét lá sột soạt vang lên theo từng đường chối.
Trần Viện liền một mạch bước ra sân, hai tay nắm lấy tay con gái mà vui mừng nói.- " con ơi, em con nó đã trưởng thành rồi.
Bây giờ nó đang học may những đường may đầu tiên.
Cha hằng đêm đều mong chờ ngày này, cuối cùng cũng chờ được rồi.
"Thu nhi nghe vậy thì mừng rỡ, khuôn mặt sáng lên niềm vui hạnh phúc.
Nàng biết rõ cha mẹ nàng đau đáu về chuyện kế nghiệp của em mình như thế nào, nay thấy mọi chuyện như vậy thì cảm thấy là một đại hỷ, nàng nhìn cha mình nở nụ cười mãn nguyện mà trong lòng nàng vui lắm.- " thật chứ, cha nói thật chứ? Tiểu đệ đã chịu thay đổi rồi sao? Chuyện này thật sự đáng mừng, rất đáng ăn mừng..."Trần Viện đang rất vui sướng, nghe con gái nói hai chữ "ăn mừng " thì sực nhớ điều gì đó.
Ông siết chặt tay con gái mình, khẽ gật đầu nói.- " con nói đúng, phải ăn mừng.
Bây giờ con chạy ra chợ tìm mẹ và kể lại với mẹ mọi chuyện ở nhà, sau đó kêu bà ấy về sớm và mua chút gì đó ngon để nấu bữa trưa, chúng ta sẽ ăn mừng "Thu nhi trong lòng cũng đang vui mừng lắm, nghe cha nói vậy thì dạ một tiếng ngoan ngoãn, sau đó chạy đi.
Trần Viện nhìn bóng con đi khuất, trong lòng vui vẻ bước vào nhà.
Ông lại vào phòng may với con trai, nhìn con mình vẫn đang miệt mài luyện đường may cơ bản ấy ông lại tràn ngập niềm hạnh phúc.
Đôi mắt nhìn con trai say mê mà trở nên đờ đẫn, ông khẽ hỏi.- " Cần nhi, con trưa nay muốn ăn gì? Để cha đi mua"Trần Đú Cần vẫn không ngừng tay, vẫn tiếp tục tỉ mỉ may vải mà cười nói.- " cha ạ, ăn gì cũng được, nhưng nếu có chút thịt gà thì tốt quá"Trần Viện khẽ gật đầu, ông biết con trai ông thích ăn thịt, chỉ là thịt thì hơi đắt so với những người dân Giao Chỉ vùng đồng bằng lúa nước.
Ông ôn tồn dặn dò.- " vậy con cứ ở nhà tập may cho đẹp đường cơ bản này, cha mang áo ra đầu làng giao cho khách, sau đó sẽ có tiền mua thịt gà cho con"Trần Đú Cần mỉm cười quay sang nhìn cha với đôi mắt rạng rỡ.- " vâng, cha cứ yên tâm.
Khi cha trở về thì con cũng học xong đường may này và có thể học phần tiếp theo rồi"Trần Viện nghe con nói đến học phần tiếp theo thì càng vui mừng, không biết nó có làm được hay không nhưng nhìn cái quyết tâm của nó thì ông không thể không hạnh phúc.
Ông cầm chiếc áo lên mà nói.- " được rồi, vậy cha đi đây.
Con cứ...!tiếp tục đi nhé"Nói xong thì ôm đồ đi luôn.
Ông muốn xong sớm để trở về sớm tiếp tục cảm thụ niềm vui này.
Trần Viện vừa đi khỏi, Đú Cần cũng đặt kim chỉ xuống mà cười một nụ cười đểu cáng.- " may vải à? Cái nghề chán muốn chết"Trần Đú Cần bật dậy, bây giờ nhà không còn ai nữa rồi, nó bắt đầu vào trong tìm kiếm.
Nó nhớ lời bạn nhậu nó nói nhà nó có của cất dành, và trong lòng nó tin vào điều ấy.
Nó bắt đầu lục lọi những ch ỗ kín đáo nhất, những chỗ nó cho rằng có thể là nơi cất giấu tiền bạc.
Và rồi trời không phụ lòng nghịch tử, nó đã lục được 10 nén vàng nhỏ mà cha mẹ nó vất vả tích cóp được để chuẩn bị cưới vợ cho nó trong tương lai.
Trần Đú Cần nhìn thấy vàng thì mắt sáng rỡ, cầm lấy vào tay mà khoái chí lắm.
Thế nhưng lương tâm thì ai cũng có, chỉ là nhiều hay ít.
Trần Đú Cần nhớ lại công ơn dưỡng dục bao năm qua mà cảm thấy có chút không nỡ.
Nó biết rằng nó được cưng chiều nhất làng, không đứa trẻ nào được cha mẹ cưng chiều hơn nó, nay trộm tiền của cha mẹ đi tiêu xài thì thật khốn nạn.
Lương tri trỗi dậy, Trần Đú Cần không trộm tiền nữa mà quyết định quay lại học may để làm vui lòng mẹ cha? Có cái con khỉ á.
Nó cầm tiền trong tay rồi thì đừng mong nó trả, cái nó cần bây giờ chỉ là một lý do cho việc làm khốn nạn này mà thôi.
Trần Đú Cần suy nghĩ một lúc, nó lẩm bẩm.- " dù gì thì đã được cưng chiều chăm bẩm 14 năm, như vậy cũng được rồi.
Bây giờ mình cầm tiền đi ra ngoài làm ăn, sau này giàu có trở về cho cha mẹ gấp bội, như vậy cha mẹ còn sướng hơn nữa ấy chứ.
Mà dù gì tiền này cũng là dành cho mình, mình lấy tiêu xài thì cũng đúng thôi "Lẩm bẩm những lý do củ chuối để tô vẽ lên sự vĩ đại cho cái hành động khốn nạn của mình, Trần Đú Cần cầm tiền bước ra ngoài với tư thế là một "hiếu tử đi làm giàu phương xa".
Việc trộm tiền cũng là muốn làm giàu để vẻ vang gia đình, cho cha mẹ vui sướng, đây cũng là vì cha mẹ cả thôi.
Trần Đú Cần với những suy nghĩ b3nh hoạn đó mà ưỡn ngực bước đi trong oai phong lẫm liệt, bước những bước chân đầu tiên rời gia đình để đặt chân lên con đường làm giàu trong tương lai.Nó bước chân ra khỏi nhà, ánh nắng chiếu rọi lên cơ thể nó, tựa như thiên thượng đang ủng hộ và chúc phúc cho nó.
Nó nhắm khẽ đôi mắt, hít một hơi thật sâu rồi quay mặt vào nhà mỉm cười nói.- " cha mẹ cứ chờ đó mà xem, khi con trở về thì thằng Trần Đú Cần này sẽ là một đại gia đích thực"Nói xong liền mỉm cười rời đi.
Bản chất con người là vậy, luôn tìm cách đeo một cái mặt nạ thật đẹp cho cái bộ mặt thật xấu xa kinh tởm của mình.
Nó sẽ thật sự cầm tiền đó đi làm ăn sao? Có cái con khỉ á..