Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An dìu nhau run rẩy đứng dậy, xem ra thoát được địa ngục.
Diêm vương lúc này nhìn vào sổ nghiên cứu gì đó rồi nói.- " để xem nào...!Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An phải không? Nếu vậy có phải lúc sáng hai ngươi có cho người bắt giam một người đàn ông tên là Vạn Vân Phong, có đúng không?"Hai tên An và Quyết thoáng nhìn nhau, trong tâm tưởng như cùng nghĩ đến một điều gì đó, liền bước lên thay nhau nói.
An mở lời trước.- " diêm vương anh minh, quả thật chúng tiểu nhân đã bắt được một tên cực kỳ gian ác, chính là tên Vạn Vân Phong ấy "Quyết như cũng không muốn bị lãng quên, cũng bước lên hùng hổ khoe.- " tên Vạn Vân Phong ấy dám thao túng hồn ma, bắt ép oán linh chơi ngải người sống, trời đất không dung.
May mà tiểu nhân sớm nhận ra bản chất của hắn rồi trình báo quan, ngăn cản không cho hắn phạm thêm tội ác nữa "Hai tên này vừa nói vừa khen nhau, chính kiểu song mõm hợp bích để tự nâng cao bản thân.
Thật ra chúng không hề lừa dối ai, những lời chúng nói ra và chúng đều tin là thật, đấy là nhân sinh quan của chúng.
Diêm vương đệ tứ nghe chúng luyên thuyên, cảm thấy chịu không được nữa thì cắt ngang mà cười nhạt.- " hai ngươi biết vì chúng sinh mà trừ gian diệt ác thay trời hành đạo, bổn vương có lời khen.
Chi bằng thế này, trời vẫn đang đêm, từ giờ đến sáng còn hai canh giờ nữa.
Vậy bổn vương thưởng cho các ngươi một chuyến dạo chơi thăm thú âm gian, các ngươi thấy thế nào?"Hai tên này nghe được một tồn tại cao quý như diêm vương khen ngợi thì sung sướng lắm, lại nghe được thưởng thì gật đầu lập tức, cung kính cúi đầu nói.- " chúng tiểu nhân tạ ơn điển của diêm vương "Diêm vương ngồi trên ghế cao nhìn xuống mỉm cười gật đầu, hắc bạch vô thường lập tức tới bên cạnh hướng cánh tay sang một bên mà mời.- " vậy thì chúng ta đi thôi"Quyết và An nhin nhau vui vẻ gật đầu một cái, sau đó thi lễ diêm vương một lần nữa rồi đi theo hắc bạch vô thường vào con đường tối.
Bọn họ đến một đại sảnh lớn với nhiều vòng tròn phép thuật được vẽ trên nền, hắc bạch vô lúc này mới nói.- " âm giới vô cùng rộng lớn với nhiều khu vực khác nhau, muốn đi đến những khu vực này mất rất nhiều thời gian, cho nên để rút ngắn thời gian chúng ta sẽ dùng cổng dịch chuyển "Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An ồ lên ngạc nhiên, đúng là mở mang tầm mắt.Bọn họ bước vào một vòng tròn phép thuật, hắc bạch vô thường cười nói.- " để xem nào, bây giờ chúng ta sẽ đến khu rừng tâm hồn nhé"Nói xong gỏ nhẹ vào vòng tròn truyền tiên lực xuống.
Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An nghe cái tên "khu rừng tâm hồn" thì cảm thấy đây là một nơi thơ mộng, rất đáng ghé thăm.
Vòng tròn sáng rực lên , thoáng chốc bọn họ đã được dịch chuyển đến trước một khu rừng hoa tử đằng.
Khu rừng hoa nở đặc kín thân cây, những bông hoa lại phát sáng khiến khu rừng vô cùng rực rỡ, trông không giống địa ngục mà giống như tiên cảnh nhân gian.
Hắc bạch vô thường bước lên nói.- " được rồi, bây giờ chúng ta vào trong thôi"Nói đoạn bước đi , hai tên lẽo đẽo theo sau.
Trịnh Võ Quyết chạy lại gần, lúc này có suy nghĩ gì đó liền hỏi.- " hai vị quan sai, tiểu nhân có một chút thắc mắc mong hai vị giải đáp".Hắc bạch vô thường khẽ gật đầu, Trịnh Võ Quyết suy nghĩ một chút rồi nói.- " diêm vương thân phận tôn quý, lại bận trăm công nghìn việc, tại sao lại để ý một tên phàm nhân nhỏ bé ở dương gian là Vạn Vân Phong?"Lời nói vừa dứt thì tên Nguyễn Văn An mới nhận ra điều kỳ lạ.
Hắc bạch vô thường trước câu hỏi ấy thì bật cười.- " thứ nhất, Vạn Vân Phong là một sự tồn tại khủng khiếp, không phải là phàm nhân nhỏ bé gì đâu, có nói ra các ngươi cũng không hiểu sự vĩ đại của ngài ấy.
Thứ hai, diêm vương để ý tới ngài ấy vì ngài ấy là nghĩa tử độc nhất của diêm vương.
Diêm vương đệ tứ cả đời không vợ không con, đến lúc chết mới nhận được một nghĩa tử, cho nên ngày ấy quan tâ m đến cũng là điều dễ hiểu "Hai tên An và Quyết khựng người chết lặng, khuôn mặt tái mét sợ hãi.
Vừa nãy trên diêm la điện chúng còn liên tục nói xấu Vạn Vân Phong trước mặt diêm vương, cảm thấy oai phong công trạng lắm, hóa ra đang nói xấu con trước mặt cha sao? Cảm giác mọi chuyện đang tốt đẹp lại chuyển sang tồi tệ u ám hơn bao giờ hết.
Không gian bỗng im lặng một cách lạ thường, chẳng ai nói với ai câu gì, hai tên An và Quyết co người lại lén lút nhìn nhau lo lắng, run rẩy nói.- " a...hai vị quan sai, chúng ta không muốn đi tham quan nữa, cho chúng ta trở về được không?"Hắc bạch vô thường nghe vậy thì cười nhạt.- " về được...!thì về đi, không ai giữ".Nói xong cứ bước đi.
An và Quyết nghe vậy vội quay đầu, nhưng đường về làm gì có.
Phía sau bọn chúng là một không gian đen tối với những tiếng rít trong hư vô tựa như những con quái vật săn linh hồn kinh tởm nhất.
Tiếng hắc bạch vô thường vọng lại.- " nếu bị bọn săn hồn săn được thì chết thật đấy, vĩnh viễn không thể siêu sinh"Vừa nghe đến đây, An và Quyết hoảng hốt bật chạy đuổi theo hắc bạch vô thường, đi sát sau lưng họ mà vừa sợ vừa tức.
Cái này không phải là bắt ép bọn chúng đó sao? Đang trong tâm trạng rối bời, lúc này bỗng có tiếng gọi lớn từ đâu đến.- " hai vị địa tiên đang đi đâu đấy?"Tất cả đều hướng mắt về phía phát ra tiếng nói.
Nơi đó có một bóng hình mặc bộ áo choàng trùm đầu kín mít đen tuyền phủ kín người.
Bóng đen đó tay cầm một lưỡi hái sắc bén, tay kia cầm sợi xích đang trói buộc hai linh hồn một nam một nữ phía sau.
Hắc bạch vô thường mỉm cười thi lễ, bóng đen lại gần gỡ mũ trùm đầu thì lộ rõ phía dưới lớp mũ là một khuôn mặt mỹ nhân xinh đẹp.
Mỹ nhân ấy không thi lễ trả mà che miệng cười chọc ghẹo.- " hai vị địa tiên cao quý, thường ngày bận trăm công nghìn việc, sao hôm nay lại đích thân dẫn hai linh hồn đến khu rừng hoa tử đằng này? Mà lại là...linh hồn người sống nữa"Hắc bạch vô thường cười gượng.
Địa tiên là những vị tiên làm việc dưới âm giới, mặc dù khác với những thiên tiên trên cửu trùng thiên, nhưng về bản chất đều bình đẳng.
Có thể ví von như thiên tiên là thi và học thẳng đại học, sau đó ra trường đi gặp tiên đế xin việc.
Còn địa tiên là học tại chức, những địa tiên như diêm vương, hắc bạch vô thường, mạnh bà...!đều là do â m đế chọn lựa kỹ càng, rồi cho thuộc hạ đi tuyển dụng xuống làm việc.
Hắc bạch vô thường nhìn mỹ nữ kia mà mỉm cười.- " cộng tác viên cô nương, đây là một chút nhầm lẫn của chúng ta thôi, cô nương đừng để ý "Một ngày trên võ giới có biết bao người chết? Cho nên việc đưa đón họ là một khối lượng công việc rất lớn, số lượng địa tiên không đủ để làm việc này, vì vậy mới cần cộng tác viên.
Những linh hồn được chọn làm cộng tác viên lúc còn sống đều là người tài giỏi và tích được nhiều công đức, nhưng công đức chưa đủ lớn để phong tiên cho họ, thế nên chỉ mời họ làm cộng tác viên cho âm phủ một thời gian.
Những linh hồn này được ban cho nhiều sức mạnh, họ thường đưa dẫn linh hồn người chết xuống suối vàng, nhân gian nhiều nơi gọi họ với cái tên là "thần chết".
Thần chết cô nương lúc này đưa tay che miệng cười tinh nghịch.- " là tiên mà cũng nhầm lẫn như vậy sao? Cái này vô ý nhầm lẫn hay là...cố tình nhầm lẫn đây?"Thông minh sắc sảo nhưng không ý tứ, khiến hai tên An và Quyết nghe xong đều run rẩy.
Cố tình nhầm lẫn ư? Có nghĩa là sao chứ? Ai cũng hiểu nhưng không ai dám nói gì.
Hắc bạch vô thường lúc này đánh trống lảng mà nói.- " nếu đã có duyên gặp nhau, chi bằng cùng đi chung đi "Nói xong quay lưng đi để tránh ánh mắt sắc bén của thần chết cô nương.
Vị cô nương kia mỉm cười bước theo.- " đợi ta với nào, sao vội vàng thế...?Với một nụ cười mỉm đầy sắc bén, cô ta bước song hành với hắc bạch vô thường, tay kéo sợi xích một cách thô bạo.
Sợi xích bị giật mạnh keo leng keng lạnh lùng, hai linh hồn bị trói toàn thân bị lôi đi trong đau đớn tàn tạ.
An và Quyết nhìn hai linh hồn đó mà run rẩy, ít nhất bọn họ vẫn chưa bị đối xử tàn tệ như vậy.
Nguyễn Văn An lúc này đánh liều hỏi lên.- " các vị, có thể cho chúng tiểu nhân biết chúng ta đang đi đâu không?Câu hỏi vừa dứt, cả hắc bạch vô thường lẫn cô nương cộng tác viên đồng thời nói.- " cánh cửa tâm hồn "- " 18 tầng địa ngục "Hắc bạch vô thường nhìn sang, thần chết cô nương nhìn lại, 6 mắt nhìn nhau trong thoáng chốc.
Vị cô nương thì nói " 18 tầng địa ngục " , còn hắc bạch vô thường thì nói " cánh cửa tâm hồn ", trong khi bảo là cùng đường đi chung, nghe như lời nói đá nhau vậy.
Bọn họ thoáng nhìn nhau ngạc nhiên, sau đó cười trừ qua chuyện.
Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An thở phào nhẹ nhõm, xem ra hai bên không cùng đích đến, cánh cửa tâm hồn vẫn tốt hơn là 18 tầng địa ngục..