Ở bên này, Phùng Thần quay về phía Tần Lam mở lời.
“Loại người Cảnh Hành này từ nhỏ đã phải chịu khổ, đối với người muốn tiếp cận hắn ta đều nâng cao cảnh giác, hắn vừa mới…”
Phùng Thần lại nghĩ có lẽ là muốn giải thích nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Tần Lam vẫn luôn giữ lấy một sắc mặt, nhìn có vẻ rất ổn nhưng vẫn cảm nhận ra được sợ hãi của nàng ấy.
“Quân cô nương, mười mấy ngày trước tại ngọc tuyền của Hoàng thất đã xảy ra sự việc gì vậy, nàng không còn nhớ nữa sao?”
Đột nhiên Phùng Thần mở lời.
Tần Lam đưa mắt nhìn về hắn ta, cặp mắt long lanh với con ngươi sâu thẳm. Bên trong dường như chứa đựng cảm xúc khá nhiều. Trong khoảnh khắc Phùng Thần đối diện với đôi mắt này, chỉ cảm thấy trong tim đập mạnh, một cảm giác đau đớn kỳ lạ, chính là ánh mắt này, hắn ta cảm thấy người con gái đứng trước mặt mình dường như đã chịu không ít thứ.
“Chuyện về ngọc tuyền của Hoàng thất, ta đã chịu lấy hình phạt, bị đánh trọng thương, trên trán còn có vết sẹo rồi, thanh danh bê bối, ở Hội Anh Lâu thì Huyền vương gia cũng lần nữa ra tay giáo huấn, vết thương vẫn còn đó, Huyền vương gia cũng nói rồi, mọi thứ xóa bỏ không nhắc lại nữa, hà cớ gì mà Phùng đại công tử lại muốn nhắc lại chuyện cũ?”
Tần Lam nhìn về hướng hắn ta hỏi.
Phùng Thần nhìn Tần Lam có thái độ xa cách, liền hiểu được cô gái này ngay cả hắn ta cũng bị trách lây, không tự chủ mà ngầm trong lòng thở dài.
“Quân cô nương, nếu như nàng còn nhớ đến chuyện ngày hôm đó tại ngọc thất, sao không biết được chuyện độc tố phát trong người của Cảnh Hành khi nào sao? Cho nên, vừa lúc nãy nàng hỏi Cảnh Hành lần đầu độc tố phát ra là khi nào, khoảng cách lần sau độc tố phát ra trong bao lâu, còn thêm việc không nhớ chuyện xảy ra tại tại Ngọc thất vào ngày hôm đấy, cho nên…”
Phùng Thần nói câu giải thích.
Tần Lam vốn dĩ cũng là một người thông minh, nghe thấy lời nói của Phùng Thần liền hiểu rõ nguyên nhân của việc Tiêu Phong Hàn đột nhiên khơi chuyện rồi.
Lý do là vào ngày đó, một dãy màu đỏ của Quân Phi Yến có mặt tại ngọc thất Hoàng gia, trùng hợp ngoài ý muốn thì độc tố trong cơ thể của Tiêu Phong Hàn phát ra, cho nên mới gợi lên nạn thương vong không lối thoát.
Một lần giải thích như vậy, tất cả liền đã rõ cả rồi.
Nhưng Tần Lam vẫn là tức giận, chuyện ngày hôm nay là vết nứt trong lòng của nàng không thể nào lành lại được rồi.
“Tôi không nhớ gì nữa, lần này tỉnh lại tôi có rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ nữa, ngay cả việc có rất nhiều người tôi đều quên sạch rồi. Cho nên ngày hôm đó ngọc thất Hoàng gia rốt cuộc đã xảy ra việc gì, tôi hoàn toàn đã quên sạch không còn ấn tượng nữa.”
Lãnh Mục cầm một bộ nữ trang quay lại, đúng lúc nghe đến lời nói của Tần Lam, khuôn mặt lạnh lùng pha chút phức tạp.
Phùng Thần và Tiêu Phong Hàn cũng không ngờ đến đáp án này.
Hai người đều ngưỡng mặt lên nhìn nàng, trong ánh mắt có lời muốn nói nhưng bị ngăn lại, không biết nên nói như thế nào.
Tần Lam nhìn thấy trang phục trên tay của Lãnh Mục, là một chiếc váy ren màu vàng nhạt, màu sắc này là kiếp trước của nàng yêu thích nhất.
Tần Lam bước lên phía trước, tiếp nhận lấy trang phục từ trong tay của Lãnh Mục, nói một câu cảm ơn.
“Là mất trí nhớ rồi sao?”
Phùng Thần hỏi vội.
Trên gương mặt thanh tú bình tĩnh liền nhuốm điểm phức tạp.
Tần Lam quay đầu: “Có khi là phản ứng của việc sau khi đập trúng đầu dẫn đến việc mất trí nhớ, quên đi rất nhiều việc, nhớ được vài người.”
Nói xong câu này, Tần Lam liền cuối người hành lễ với Tiêu Phong Hàn: “Thần nữ mượn dùng phòng thất Vương gia, làm phiền rồi ạ.”
Lời dứt, bước chân nhấc lên bước vào căn phòng phía sau, cũng là căn phòng mà nàng vừa mới ngất đi nằm ngủ trong đấy.
“Cảnh Hành, huynh nhìn xem việc làm thành ra như vậy, huynh cần nói lời xin lỗi, rất rõ là người ta đang giận rồi đấy.”
Phùng Thần nhìn Tần Lam bước vào căn phòng, liền tiến lên trước nói với Tiêu Phong Hàn.
Tiêu Phong Hàn ngồi trên chiếc xe lăn, hơi ngửa mặt lên cũng không biết đang nhìn về gì, có cảm giác như không biết nói gì thêm nữa.
“ Thật là…”
Phùng Thần còn nói thêm gì nữa, tiếng cửa mở ra, ba người theo quán tính đưa mắt nhìn theo, liền thấy một bóng dáng của Tần Lam mặc chiếc váy màu vàng nhạt từ bên trong bước ra. Như bông hoa Lan phong nhã, thân hình thanh mảnh, dáng mạo xinh đẹp, mái tóc đen tuyền, toàn thân toát lên khí chất thanh cao quý phái, tâm thế bình tĩnh.
Khoác lên một bộ trang phục dường như đã biến thành một con người khác vậy.
“Huyền vương gia, thần nữ còn có việc, xin cáo lui.”
Tần Lam lướt qua bên cạnh của Tiêu Phong Hàn rồi đi.
Thái độ so với lúc trước càng thêm lãnh đạm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT