Vốn đã tưởng rằng chỉ khoảng một canh giờ, cũng đủ thời gian để đến Huyền Vương phủ, ai ngờ được trì hoãn một chút thôi mà đã đến giờ Tuất.
Hạ Nhược Đồng là người rất đúng giờ, nàng ta chắc chắn đã chờ ở đó từ lâu rồi.
“Được, nhưng muộn như vậy rồi Quân cô nương còn đến hồ Tây Bắc bên kia làm gì vậy?”
“Ta có hẹn người.”
Tần Lam nói, cũng không đợi Phùng Thần phân phó người khác, trực tiếp nhìn về phía Lãnh Mục, “Lãnh Mục, ngươi đưa ta đi được không?”
Đột nhiên bị nhắc tên, Lãnh Mục sửng sốt, “Quân cô nương, thuộc hạ cần phải xin chỉ thị từ chủ tử.”
“Không cần xin chỉ thị đâu, nếu không phải tại ngươi kéo ta qua đây, sao ta có thể bị nhầm canh giờ chứ? Vậy lần sau nếu chủ tử của ngươi có chuyện gì, ngươi lại đi tìm ta, có phải ta cũng phải xin chỉ thị mới được không?”
“Lãnh Mục ngươi đưa Quân cô nương đi, ta sẽ giúp ngươi nói một tiếng với chủ tử nhà ngươi, bảo vệ Quân cô nương cho tốt.”
Phùng Thần nói.
“Được.”
Lãnh Mục lúc này mới đồng ý.
“Vậy mau đi thôi, đã muộn rồi.”
Tần Lam thúc giục, đi theo Lãnh Mục vội bước ra bên ngoài…
**
Phùng Thần vào phòng, liền thấy Tiêu Phong Hàn ngồi trên giường vẫn không nhúc nhích, hơi thở toàn thân đầy cô đơn, dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa cũng không ngẩng đầu.
Phùng Thần đi lên trước, nhìn mặt đất đầy hỗn loạn, còn cả ngọc bình giá trị liên thành bị đập vỡ dưới đất, lo lắng sốt ruột, “Cảnh Hành, ngài tính làm sao bây giờ đây?”
“Phùng Thần, ngươi nói rất đúng.”
Lại nghe Tiêu Phong Hàn nói.
“Cái gì?”
“Ta thích Quân Phi Yến rồi.”
Phùng Thần nghe thấy giọng nói âm trầm của Tiêu Phong Hàn vang lên.
Nhưng Phùng Thần lại chỉ cảm thấy đau lòng không chịu nổi.
“Vừa rồi bổn vương đã nói với nàng ấy rồi.”
“Nói rồi?”
Phùng Thần khiếp sợ trợn to đôi mắt, chỉ cảm thấy động tác của huynh đệ nhà mình thật sự là quá nhanh, mới vừa nhận ra là bản thân mình coi trong Quân Phi Yến, quay đầu đã tỏ tình luôn rồi.
Nhưng nghĩ đến thái độ của Quân gia đại tiểu thư, Phùng Thần hỏi, “Trả lời thế nào rồi?”
“Nàng ấy không thích bổn vương.”
Tiêu Phong Hàn nói.
Tuy rằng hắn không nghe thấy lời cự tuyệt thẳng thắn của Quân Phi Yến, nhưng hắn biết lời nàng còn chưa nói xong là có ý gì.
Nghĩ lại cũng đúng, Quân Phi Yến sao có thể thích hắn chứ?
Trước đó suýt chút nữa chết ở trong tay hắn, trên trán vẫn còn lưu lại chứng cứ, vết sẹo kia vẫn còn khắc ở trên mặt, lần đầu tiên tỉnh lại khi nàng tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn đã bóp cổ nàng, suýt chút nữa đã lấy mạng nàng, càng miễn bàn đến sau đó nữa, hắn nghi ngờ thân phận của nàng, xé tay áo của nàng…
Phùng Thần nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng lại càng khó chịu, hắn ta so với bất kỳ kẻ nào, đều biết Tiêu Phong Hàn khổ sở ra sao, hắn nhìn như thiên chi kiêu tử, nhưng chịu khổ lại nhiều hơn bất kỳ ai, rất nhiều thời điểm Phùng Thần đã cho rằng hắn đã mất đi năng lực yêu thương người khác từ lâu, bây giờ hắn lại nói hắn thích cô gái tên Quân Phi Yến kia.
Nhưng mà đối phương lại không thích hắn.
Đối với hắn mà nói đây là một việc rất khổ sở.
“Không sao cả, thân thể này của bổn vương, vốn cũng không có tư cách yêu ai cả.”
Hắn nói.
Chỉ là nhẹ nhàng nói qua về đề tài này mà thôi.
Phùng Thần biết, ý tứ này chính là không muốn tiếp tục thảo luận nữa.
Vừa rồi mở miệng, cũng có thể là đang bị chuyện của hỏa hàn cổ làm cho loạn, hơn nữa trong lòng hắn có nỗi khổ, không thể nói ra, mới tâm sự với hắn ta một chút như vậy thôi.
“Vừa rồi bên ngoài nói chuyện, Quân Phi Yến nói nàng ấy muốn đi đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT