Tần Lam làm cho Tiêu Phong Hàn tức điên rồi, muốn giết chết cổ trùng, kinh ngạc hô lên một tiếng, tiến lên cản lại, lại thấy Tiêu Phong Hàn vung tay, cổ tay vừa chuyển, trực tiếp rút ngân châm ra, lại đưa một tay cầm lấy tay của Tần Lam…
“Sao vậy? Đang lo lắng cho bổn vương à?”
Tần Lam nghe thấy giọng nói ám muội trầm thấp của Tiêu Phong Hàn.
Nàng không thể tin trợn to mắt, sau đó trong lòng lại nhảy lên một cơn buồn bực, “Huyền Vương gia, ngài suy nghĩ nhiều quá rồi, xin ngài buông thần nữ ra.”
Gương mặt Tần Lam hết trắng lại hồng, nàng liền cảm thấy tên Tiêu Phong Hàn này thật là không đáng được đồng tình.
Lần này thật ra Tiêu Phong Hàn lại không khó xử, buông tay Tần Lam ra, Tần Lam vừa được tự do, vội vàng lùi lại phía sau hai bước, duy trì một khoảng cách an toàn với Tiêu Phong Hàn.
Lúc này đã rút ngân châm ra, chỗ đùi kia đã khôi phục lại bình thường, cổ trùng kia đã một lần nữa ẩn thân vào trong cơ thể của hắn.
“Hỏa hàn cổ bây giờ đã bị thương, chắc hẳn nó đã rơi vào ngủ say, Vương gia ngài hẳn là sẽ không đau như vậy nữa.”
Tần Lam nói.
Hỏa hàn cổ không quấy rối, hỏa độc và hàn độc không cùng nhau phát tác, vậy thì người sẽ không đau đớn như vậy, nhiều nhất là sau khi kịch độc phát tác thì sau đó đúng là tinh thần rất mệt mỏi.
Tiêu Phong Hàn lấy quần áo sạch sẽ ở bên cạnh giường, bắt đầu mặc vào.
Tần Lam không có mặt mũi mà nhìn, hơi quay mặt đi.
“Cũng đã từng nhìn rồi, bây giờ còn ngại không phải là muộn quá rồi sao?”
“Huyền Vương gia, vừa rồi thần nữ đó là chữa bệnh cho ngài, trong mắt thầy thuốc thì chẳng phân biệt nam nữ!”
Tần Lam cắn răng nói.
Nàng thật sự là bội phục Tiêu Phong Hàn, vừa rồi trải qua một cơn đau sinh tử, bây giờ biết trong cơ thể trúng là hỏa hàn cổ, thế nhưng không hề biểu hiện chút chật vật hay suy yếu, ngược lại còn có tâm tư trêu ghẹo nàng sao? Tên Tiêu Phong Hàn này là kiểu người gì chứ?
Phùng Thần ở bên cạnh cũng rất cạn lời, có trời mới biết hiện tại hắn ta lo lắng thành bộ dáng gì sao? Hắn ta định bước lên lay tỉnh Tiêu Phong Hàn, lớn tiếng hét lên, Cảnh Hành, ngài có biết tình huống trong cơ thể ngài hiện giờ là thế nào không hả, ngài vẫn còn tâm tư mà đi trêu ghẹo Quân Phi Yến nữa.
Đúng vậy, ở trong mắt Phùng Thần, đây là trêu ghẹo.
Nhưng hắn ta không quên, khi người này ôm ấp cô nương người ta nhỏ giọng kêu lạnh.
Tiêu Phong Hàn chính là người không gần nữ sắc hạng nhất.
“A…”
Tiêu Phong Hàn làm bộ như khẽ cười một tiếng.
“Có phải tất cả thầy thuốc đều là có tấm lòng từ bi độ lượng, cứu người chết chăm sóc người bị thương không?”
Tiêu Phong Hàn hỏi lại.
Tần Lam nhảy dựng lên, lập tức xoay người, “Tiêu Vương gia, ngài muốn nói gì thì nói một lần cho xong hết luôn đi.”
Tiêu Phong Hàn dựa vào chiếc gối mềm trên giường nhìn nàng, nghe thấy lời nàng nói, khóe môi hơi hơi cong lên, “Vậy thì mong Quân đại tiểu thư giúp bổn vương xử lý ổn thỏa hỏa hàn cổ trong cơ thể này được không?”
Khi hắn nói lời này, giọng nói hạ xuống cực thấp, có chút hương vị lưu luyến, nghe vào khiến lòng người tê dại ngứa ngáy.
“Bổn vương tin rằng Quân đại tiểu thư có năng lực này, huống chi Quân đại tiểu thư cũng đã từng hứa hẹn sẽ cứu mạng của bổn vương không phải sao?”
Nghe thấy lời Tiêu Phong Hàn nói, thật ra Tần Lam muốn phản bác hắn một câu, bởi vì nàng nhớ rõ trước đó Tiêu Phong Hàn đã từng nói, không cần, thậm chí hắn đối với cái chết rất bình thản, nhưng mà, hôm nay nàng lại từ trên người Tiêu Phong Hàn thấy được ý chí của hắn, hắn muốn sống sót.
Tần Lam không biết là vì nguyên nhân gì, làm cho ánh mắt như dòng nước sâu lạnh băng ngàn năm có lại độ ấm, nhưng mà…
Nàng mím môi, hình như có hơi rối rắm không phải mở miệng thế nào, sau một lúc lâu, nàng mới mở miệng, “Huyền Vương gia, thần nữ không thể cứu được ngài.”
Tiếng nói vừa dứt, liền thấy đồng tử Tiêu Phong Hàn co rụt lại, hơi thở quanh thân tựa hồ dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía nàng nói, “Có ý gì chứ?”
Sắc mặt của Phùng Thần cũng thay đổi.
Không cứu được sao?
Phải biết hắn ta cho rằng Quân Phi Yến là hi vọng cuối cùng, người chỉ dùng một châm pháp đã thất truyền, huyễn linh thập tam châm, nếu đến cả nàng cũng không cứu được Cảnh Hành, vậy thì ai có thể cứu đây.
Lòng của Phùng Thần nháy mắt chìm vào đáy cốc.
Tần Lam ngước mắt nhìn về phía Phùng Thần, Phùng công tử, ngươi đã từng nghe nói về hỏa hàn cổ này chưa?”
Phùng Thần lắc đầu, “Chưa từng nghe thấy.”
“Thiên hạ kỳ độc, cho dù ác độc cỡ nào, đều có cách giải, hỏa hàn cổ cũng không ngoại lệ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT