Hạ Nhược Đồng than thở khóc lóc, nét bình tĩnh tự kìm chết đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại khẩn cầu, tràn đầy khẩn cầu.
“Hạ cô nương, cô đoán sai rồi, ta không có giấu nàng ấy đi...”
Tần Lam thở dài thườn thượt, mở miệng nói.
Nàng thấy bạn thân khi còn sống khóc lóc, cảm xúc kích động như thế này, đây là việc từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nghĩ đến.
“Ta không đoán sai.”
Ngay sau đó, lại chỉ nghe Hạ Nhược Đồng nói một cách vô cùng kiên quyết.
Trong mắt nàng ta rưng rưng nước mắt, chỉ nghe nàng ta chậm rãi nói: “Hôm đó ở Vân Trang Các, người đội mũ sa, túm lấy tay Tần Hồng Sương chính là ngươi, đúng không. Sau đó ta đã đi về điều tra, ngày đó ngươi từng dẫn theo Quân nhị tiểu thư và nha hoàn Lục Trúc của ngươi đi qua, nhưng sau đó ngươi lại bỏ đi một mình, các nàng còn tìm người hỏi thăm ngươi.”
“Ngày hôm đó ngươi đứng ở cầu thang gỗ ở lầu hai, túm lấy cánh tay của Tần Hồng Sương, ngươi nói một câu gì đó, nàng ấy lập tức thay đổi sắc mặt.”
“Lúc đó ta rất khó hiểu, nhưng cũng lưu ý đến, ta vẫn luôn suy đoán thân phận của nữ tử đội mũ sa kia, nàng ta là ai? Lại nói cái gì? Sao lại có thể làm Tần Hồng Sương kinh hoảng sợ hải như thế?”
Hạ Nhược Đồng nhớ lại chuyện ngày hôm đó, nàng ta ngảng đầu, ánh mắt cực kỳ sắc bén, lạnh nhạt.
“Sau đó ta còn biết hôm đó nàng ấy bị người ta kéo vào ngõ nhỏ đánh hôn mê bất tỉnh, bị thương rất nặng, đây cũng là do ngươi làm đúng không? Ngươi vốn dĩ chính là nữ nhi con nhà tướng, võ công xuất chúng, cho nên ngươi đánh thắng nàng ấy.”
“Vì sao nàng ấy sẽ đi vào hẻm nhỏ của Vân Trang Các một mình chứ, là ngươi hẹn nàng đến, ngươi nói nhỏ bên tai nàng ấy, nhắc đến chuyện của Tần Lam, nàng ấy chột dạ cho nên mới đi, không ngờ đó lại là cái bẫy của ngươi, ngươi đánh nàng ấy một trận.”
Hạ Nhược Đồng nhanh chóng phân tích.
Mấy ngày nay, chuyện này liên tục lặp đi lặp lại trong đầu nàng ta, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, vẫn còn thiếu một chút gì đó, nhưng hôm nay ở phủ trưởng công chúa, điểm đó lập tức xuất hiện nối liền tất cả mọi chuyện.
Hạ Nhược Đồng cảm thấy nàng ta đã chạm đến chân tướng rồi.
“Quân đại tiểu thư, trước khi Lam Lam mất tích, ngươi và nàng ấy có mối quan hệ rất bình thường, tính cách nàng ấy lạnh nhạt, mà ngươi lại rất nóng nảy, hai người các ngươi vốn không hề có tiếp xúc gì với nhau, mà đối với Tần Hồng Sương, ngươi lại càng khinh thường không thèm nhìn đến, nhưng tại sao dạo gần đây ngươi lại bắt đầu nhắm vào nàng ấy? Đánh nàng ấy, hù dọa nàng ấy, còn sĩ nhục nàng ấy... Ngươi đang báo thù cho Lam Lam đúng không?”
Hạ Nhược Đồng vừa nói ra suy đoán trong lòng nàng ta, vừa cẩn thận hỏi.
Ánh mắt Tần Lam vô cùng phức tạp.
“Thật ra ta biết Tần Hồng Sương không đúng lắm, ta biết nàng ấy có vấn đề, ba năm nay ta giao tiếp với nàng ấy, trở thành bạn thân với nàng ấy cũng là vì muốn điều tra tung tích của Lam Lam, sao ta có thể chơi thân với nàng ấy được? Nàng ấy là muội muội mà Lam Lam yêu thương nhất, nhưng trong lúc tỷ tỷ mất tích, nàng ấy lại gả cho Lục hoàng tử, tuy là nói là do hoàng thượng tứ hôn, nhưng nàng ấy hoàn toàn có thể từ chối, nhưng nàng ấy lại không làm thế, vậy có nghĩa nàng ta cũng không ngây thơ như bề ngoài.”
Cuối cùng thì Hạ Nhược Đồng cũng nói ra lời trong lòng nàng ta.
Nàng ta vẫn luôn giấu diếm chuyện bản thân hoài nghi Tần Hồng Sương, không nói với bất cứ kẻ nào, nó đè nặng tròng lòng nàng ta suốt ba năm, cuối cùng hôm nay cũng có thể nói ra, hơn nữa còn đối mặt với Quân Phi Yến, chính Hạ Nhược Đồng cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Mà Tần Lam lại thật sự khiếp sợ, nàng hoàn toàn không ngờ mọi chuyện là thế này, không ngờ ngay từ lúc bắt đầu, bạn thân của nàng cũng đã bắt đầu nghi ngờ Tần Hồng Sương.
Lòng ngực nàng nghẹn ngào chưa xót, là vì tình nghĩa này của nàng ta.
“Quân đại tiểu thư, cho nên ngươi nói, Lam Lam bị Tần Hồng Sương hãm hãi, thật ra ta tin ngươi, chỉ là ta thật sự quá vô dụng, ta ở bên cạnh Tần Hồng Sương suốt ba năm lại chưa tìm được chút manh mối nào về Lam Lam, nàng ta che giấu quá tốt.”
Hạ Nhược Đồng nói xong lập tức ôm mặt.
Tần Lam vươn tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay nàng ta, đây là một hành vi dỗ dành, nàng đang định mở miệng đã nghe thấy tiếng người, có người đang đi về phía này, cũng biết nơi đây không phải là nơi thích hợp để nói bí mật, chỉ nhẹ nhàng vỗ cánh tay Hạ Nhược Đồng: “Nơi này không thích hợp để nói chuyện, đúng giờ Tuất đêm nay, ngươi đi đến Tam Nguyệt Đình, Tần Lam sẽ ở đó chờ ngươi.”
Tần Lam mở miệng nói.
Nàng nghĩ, nếu bí mật nàng trọng sinh chỉ có thể nói cho một người, vậy thì người đó nhất định phải là Hạ Nhược Đồng.
Ngeh Tần Lam nói, nước mắt Hạ Nhược Đồng lại không khống chế được rơi như mưa, Tam Nguyệt Đình, đó là căn cứ bí mật của các nàng, nàng ta và Tần Lam thường hay cùng nhau trốn đến đó, ngâm thơ làm câu đối, đánh đàn, chơi cờ, ăn điểm tâm.
Tam Nguyệt Đình.
Nàng ta thật sự đoán đúng rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT