Lãnh Mộc nhướng mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó nói: “Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy.”
Phùng Thần: “...!”
...
Bên này, Tần Lam vẫn còn tức giận đi men theo ngõ nhỏ rời đi. Vì sự xuất hiện của Tiêu Thành Vũ mà tâm trạng không tốt, tiếp đến Tiêu Phong Hàn không hiểu mình, bây giờ nàng càng thêm khó chịu.
Huyền vương gia các người đang làm cái quái gì vậy?
Tần Lam càng nghĩ càng thấy mệt mỏi, não nề, tim nàng thắt lại, nàng không có nơi nào để bày tỏ lòng mình, nàng luôn ấp ủ những suy nghĩ tiêu cực mà không thể nào thoát ra khỏi nó.
Quân Phi Yến nàng không có một ai để bầu bạn, và không biết phải kết thân với ai.
Giờ phút này, Tần Lam hoàn toàn bị bao trùm bởi một loại cảm giác cô độc trước nay chưa từng có.
Tần Lam biết tâm trạng của mình không được tốt, nàng cũng không muốn mang dáng vẻ này quay lại Quân gia, phụ thân và tổ mẫu sẽ rất lo lắng, muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới quay về.
Nhưng đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai nàng.
“Này, tiểu cô nương cô là ai vậy? Sao lại ở một mình thế này?”
Tần Lam ngẩng đầu liền nhìn thấy một nam nhân mặc áo bào sặc sỡ cùng với mấy người hầu cận cách đó không xa đang đi về phía nàng.
Lúc này Tần Lam mới phát hiện ra rằng nàng đã vô tình đi ra đến ngõ Vĩnh Hòa Hạng, đi vào phố Tây, nhìn xung quanh thì giống như cửa sau của một đại tửu lâu.
Bước chân của nam nhân đi trước lảo đảo, sắc mặt tái nhợt và cơ thể rõ ràng đã bị rượu làm cho rỗng tuếch.
Tần Lam cau mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, xoay người muốn rời đi.
“Ôi, đừng đi, tiểu cô nương, chơi với ta đi.”
Nam nhân phía sau phát ra một tiếng quái dị, sau đó bước nhanh tới trước mặt Tần Lam chặn đường của nàng.
“Tránh ra!” Tần Lam vẻ mặt lạnh lùng nói.
Nam nhân mặc áo hoa bào đã tiến lên trước, trên mặt lộ ra vẻ lưu manh, nụ cười ác ý: “Tiểu cô nương, cô muốn đi đâu?” Nói xong vươn tay muốn sờ Tần Lam, Tần Lam híp mắt, lập tức né tránh.
“Cút ngay.” Tần Lam vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Trong con hẻm nhỏ dưới ánh chiều chạng vạng tối, đôi mắt của nam nhân trước mắt với vẻ ngoài lạnh lùng và quyến rũ có chút ửng đỏ, hắn bất giác nuốt nước bọt.
Nhan sắc của Quân Phi Yến vốn đã đẹp, đó là một vẻ đẹp vô cùng hấp dẫn, giống như ngọn lửa bùng cháy trong đêm, ấm áp và rực rỡ có thể đốt cháy con người, sau khi linh hồn của Tần Lam chiếm lấy cơ thể của Quân Phi Yến, thì sự rực rỡ trong người của Quân Phi Yến đã được thay thế bởi một vẻ lạnh lùng, khí chất của nàng đã thay đổi, vẻ đẹp lạnh lùng đó khiến người bình thường không thể rời mắt.
Nam nhân lưu manh trước mặt hoàn toàn bị khí chất và khuôn mặt của Tần Lam làm cho điên dại.
“Này, tiểu cô nương tính nóng vậy sao, nhưng bổn thiếu gia đây rất thích những người có khí chất thanh cao như cô, ta thật là may mắn gặp được một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, một ngàn lượng, trong một đêm với bổn thiếu gia thế nào?”
“Này này…”
“Thiếu gia thật hào phóng.” Đằng sau hắn ta là tiếng la ó của những người đi theo hắn.
Tần Lam ánh mắt lạnh lùng, khi nàng là đại nữ nhi nhà họ Tần, đi ra ngoài sẽ có người đi cùng, có bệnh sẽ có đại phu đến khám, nàng ở kinh thành chưa từng gặp qua những tên lưu manh như vậy.
Sự nhẫn nại của Tần Lam đã đến giới hạn.
Một lần nữa, hơi nóng quen thuộc từ lòng bàn tay nàng truyền đến, lượng sức lực từ trong sườn phóng thẳng đến tứ chi, Tần Lam phát hiện nàng bây giờ có thể điều khiển được sức mạnh kỳ dị này càng ngày càng thành thạo.
Nhớ trước đây, lần đầu tiên khi nhận ra sức mạnh kỳ lạ này, nàng đã không thể kiểm soát nó và khiến Tạ Chi Quang bị thương nặng.
Nói tới đây, nam nhân không kịp chờ đợi vươn tay sờ mặt Tần Lam.
Tần Lam ánh mắt trở nên lạnh lùng, đang muốn giơ tay.
Nhưng đột nhiên...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT