Tạ Miên cũng chẳng biết tại sao mình lại dốc lòng vì một việc hoang đường như vậy. Dù sao cũng sắp đến kỳ thi đại học rồi, nhưng cậu lại cảm thấy nếu cậu không làm gì sẽ bị bất an cả đời này.

Lúc Tạ Miên xuống tầng, cậu đụng phải Sở Tranh. Cậu ta thấy cậu sắp đi bèn hỏi: "Sắp vào học rồi, mày còn muốn đi đâu vậy?"

Tạ Miên bảo: "Đến chỗ này."

Sở Tranh nói: "Tao đi với mày."

Tạ Miên nhíu mày, "Không cần, mày vào lớp đi."

Dẫu thế, Sở Tranh vẫn kiên trì muốn đi theo Tạ Miên. Lấy lý do đã được tuyển thẳng không cần lên lớp. Lời này không sai, Tạ Miên cũng không nghĩ được lý do thoái thác. Vì vậy, đành để cậu ta bám theo mình.

Sở Tranh ngồi trên xe với cậu, thấy càng đi càng héo lánh, cậu ta liền tò mò, "Mày định đi đâu vậy?"

Tạ Miên bảo cậu ta đừng hỏi. Từ trước đến nay cậu là một người kiệm lời, tính tình lãnh đạm. Sở Tranh dường như đã quen với việc như vậy, chẳng mấy chạnh lòng.

Có điều, sau khi đích đến là một khu rừng, tài xế bèn hỏi: "Có muốn quay lại không?"

Tạ Miên xuống xe, bảo với tài xế: "Làm ơn đợi tôi nửa tiếng."

"Vậy tiền vẫn tính thế nhé."

Tạ Miên ra hiệu đã biết, sau đó đi thẳng vào rừng. Sở Tranh theo sau cậu, không nhịn được lên tiếng: "Mày đến đây làm gì?"

"Đừng hỏi, tao không muốn nói chuyện."

Sở Tranh nhún vai, ra vẻ đã biết: "Được thôi."

Một lúc sau, Sở tranh lại lên tiếng: "Chỗ này yên lặng quá, cũng không có khói bụi, rất thích hợp để giấu người khác."

Tạ Miên dừng bước, gửi tin nhắn cho người kia: "Tôi đã đến chỗ anh bảo, tại sao lại không nhìn thấy biệt thự?"

Qua hai phút, tin nhắn được trả lời: "Tôi vừa ngủ mất, sau khi tỉnh lại chồng đã rất tức giận. Bảo tôi muốn bỏ chạy. Sao tôi lại bỏ chạy chứ? Tôi là cún ngoan nhất mà, chồng chắc chắn đã hiểu lầm."

Tạ Miên lặp lại: "Tôi đã đến chỗ anh bảo, tại sao không nhìn thấy biệt thự? Anh lừa tôi à?"

Người đó kích động nhắn lại: "Tôi không lừa cậu, các người đều không tin tôi. Tôi thật sự là cún ngoan, thứ chồng cho tôi đều ăn rất ngoan, tôi là cún ngoan nhất.

Tạ Miên thật sự muốn phát rồ cả lên, miễn cưỡng nén cơn giận rất nhiều lần. Cậu biết bản thân không nên nổi cáu với người bị tâm thần được, cậu hít một hơi thật sâu, hỏi: "Được rồi, anh là cún ngoan nhất. Tôi tin anh, nhưng anh phải nói cho tôi biết chồng anh tên gì. Anh nghĩ cho kỹ. Cún thông minh ngoan ngoãn sẽ trả lời được câu hỏi của tôi mà."

"Nhưng tôi là cún ngủ ngốc, chồng tôi không thích cún thông minh."

Tạ Miên thật sự rất cạn lời.

"Bực rồi, mặc kệ anh."

Tạ Miên xụ mặt muốn quay về, Sở Tranh khó hiểu bèn hỏi: "Mày rốt cuộc định làm gì?"

Tạ Miên cáu kỉnh nói: "Mày đừng hỏi này hỏi nọ nữa, mày phiền phức lắm biết không?"

Sở Tranh im lặng, Tạ Miên chẳng buồn nhìn cậu ta, ngoảnh đầu đi mất. Hai vai Sở Tranh run rẩy nhè nhẹ, cậu ta ngước mắt, lộ rõ vẻ mặt hưng phấn, "À à... lại cứng nữa rồi."

Tạ Miên không biết trạng thái hiện tại của Sở Tranh, cậu dứt khoát tắt nguồn điện thoại, chẳng nghĩ đến chuyện này nữa. Triệt để từ bỏ ý muốn cứu người, tôn trọng số phận của người khác.

Nói là vậy, nhưng chưa được mấy hôm Tạ Miên lại không nhịn được mà mở nguồn điện thoại. Ngược lại với chiếc điện thoại chập chạm mở lên, những tin nhắn từ số điện thoại lạ mấy hôm trước lại thoăn thoắt xuất hiện trước màn hình chỉ vừa mới sáng.

Người đó cứ như bắt được nguồn ánh sáng duy nhất trong bóng tối của chính mình. Tin nhắn liên tục được gửi đến, khăng khăng muốn chia sẻ mọi thứ cho Tạ Miên biết, tựa như một tín ngưỡng nhỏ bé vậy. Có điều, Tạ Miên thực sự không có can đảm đọc chúng. Cậu thừa biết người này đang phải chịu đựng những gì, nhưng lại chẳng thể giúp gì cho người đó cả. Người này không hề muốn phối hợp với cậu, anh ta cứ khăng khăng bảo vệ ông chồng yêu dấu của y mãi, cậu có thể làm được gì nữa chứ?

Mặc dù không muốn đọc, những tin nhắn chói mắt đó vẫn đập vào trước mắt cậu. Thân thể vẫn không thể nghe theo lý trí mà run rẩy nhấn vào chúng. Cậu tiếp nhận những thông tin qua những hàng tin nhắn ấy trong vô thức.

Ví như, thứ mà người đó thích ăn. Chồng y thường dùng đồ ăn để dụ dỗ y chơi cùng một số trò quá đáng, chơi đến toàn thân đau đớn. Y cũng vẫn y như cũ, một mực nói rằng chồng vì yêu y nên mới làm vậy.

Ví như, y cứ ở mãi trong biệt thự, chờ chồng về ngủ với mình, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại. Đến một đứa nhóc ba tuổi cũng có thể hiểu được sự giày vò bên trong đó, nhưng y lại cho rằng đó là lẽ đương nhiên.

Tạ Miên đọc đến mức toàn thân run rẩy, cậu thực sự rất tức giận. Có điều, lần này cậu kiên quyết không trả lời những tin nhắn của người đó nữa.

Còn tiếp...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play