Đường Hạ Linh bị đụng trúng, toàn bộ trước mắt đều biến thành màu đen, trái tim trong lồng ngực cũng nhanh chóng co rút lại một trận, nỗi đau đớn truyền tới từ trên thân thể kia gần như đã xé rách hết ý thức của cô...
Xung quanh có người đi ngang qua, có ý tốt đỡ Đường Hạ Linh dậy, quan tâm hỏi cô: “Cô gì ơi, cô không có sao chứ? Cô có cần tôi gọi xe cứu thương hay gì đó giúp cho không?”
“Chủ nhân của chiếc xe kia vừa rồi rõ ràng là muốn lái xe đâm vào cô, sau khi đâm trúng người rồi thì bỏ chạy, đúng thật là mất trí...”
Đầu của Đường Hạ Linh đau nhức đến mức sắp nứt ra, trong lúc ý thức còn đang mơ hồ, cô nhìn về phương hướng mà chiếc xe kia đang chạy trốn, trong lòng dường như muốn xé nát cái tên đó... Chu Phương Hoa!
Đường Hạ Linh có nằm mơ cũng không nghĩ tới được, cái người phụ nữ mất trí Chu Phương Hoa kia vậy mà lại muốn lái xe đâm cô, muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Người phụ nữ kia, đã không còn có thể dùng từ mất trí để hình dung được nữa rồi. Chu Phương Hoa vốn dĩ đã là người có lòng dạ ác độc như rắn rết, đáng sợ đến mức khiến người ta phải run rẩy.
Đường Hạ Linh cố gắng giữ cho đầu óc được tỉnh táo, gắt gao cắn chặt hàm răng, không để cho mình rơi vào hôn mê.
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, gọi một cuộc điện thoại: “Chấn Nam...”
Lúc Đường Hạ Linh gọi điện thoại đến cho Lục Chấn Nam, anh đang ở trong phòng làm việc nghe mấy vị lãnh đạo cấp cao của Backpacke báo cáo chuyện công việc.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ không khí nghiêm túc ở bên trong phòng làm việc. Sau khi Lục Chấn Nam liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, thì nhanh chóng ra hiệu cho người đang báo cáo kia không lên tiếng nữa, rồi mới nhận điện thoại.
Vẻ mặt nghiêm nghị của anh đột nhiên mềm mại đi mấy phần, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng khiến cho tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há miệng mà nhìn không rời mắt được, nhìn anh trở nên nhẹ nhàng, ôn hòa: “Muốn trở về rồi sao?”
“Chấn Nam...”
Từ đầu dây bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói có chút yếu ớt của cô.
Lục Chấn Nam nhất thời cũng lâm vào sửng sốt một chút, không khỏi nhíu mày: “Làm sao vậy? Sao giọng nói lại không có sức lực như thế, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Em... Bị một chiếc xe đâm trúng.”
Giọng nói của cô có chút run rẩy, rõ ràng là đã chịu sự sợ hãi rất lớn, cho nên trong giọng nói mới mang theo vẻ hoảng hốt như thế.
Đường Hạ Linh vừa mới dứt lời, ở bên này cũng vang lên một tiếng rầm, Lục Chấn Nam đứng dậy khỏi ghế, chân mày nhíu chặt lại: “Đã xảy ra chuyện gì? Em đang ở đâu? Có bị làm sao hay không? Mau nói địa chỉ cho anh, anh lập tức tới đó.”
“Em đang chảy rất nhiều máu, em ở...”
Đường Hạ Linh cảm giác được ánh mắt của chính mình càng ngày càng mơ hồ, đau đớn đã chiếm cứ toàn bộ đầu óc của cô, khiến cho cô nói chuyện thôi cũng phải tốn không ít sức lực.
“Em ở đó chờ anh, anh sẽ lập tức tới đó.”
Lục Chấn Nam vội vàng cúp điện thoại, cầm áo khoác lên, bỏ lại một đám cấp dưới đang báo cáo công việc, sau đó cũng không quay đầu lại mà cứ thế rời khỏi phòng làm việc.
“Đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?”
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến cảnh tượng Lục Chấn Nam mất khống chế đến như vậy.
Lục Chấn Nam nhanh như chớp điện mà lao tới hiện trường vụ tai nạn giao thông, vừa tới đã thấy được Đường Hạ Linh một giờ trước vẫn còn xinh đẹp lành lặn đứng ở trước mặt anh, nhưng hiện tại khắp người lại toàn là máu, cuối cùng chỉ cảm thấy một luồng máu nóng nhanh chóng dâng lên đến đỉnh đầu.
Lục Chấn Nam vội vàng đi tới bên cạnh Đường Hạ Linh, vào lúc này ý thức của cô đã bắt đầu rơi vào hôn mê, gương mặt xinh đẹp không còn chút sắc hồng hào nào, giống như một đóa hoa điêu linh, mất đi tất cả sức sống trước kia.
“Anh cả, mau lên, chúng ta đưa chị dâu đến bệnh viện trước. Ngô Vĩnh Tuân, anh ở lại xử lý hiện trường.”
Lục Tử Minh chạy tới sau, thấy được một màn như thế này thì cũng bị dọa cho giật mình, vội vàng chạy đi mở cửa xe.
Hai người nhanh chóng đưa Đường Hạ Linh đưa đi bệnh viện, trên cả đường đi, Lục Chấn Nam ôm Đường Hạ Linh, trên khuôn mặt xưa nay lạnh lùng của anh lúc này lại xuất hiện vẻ bối rối hiếm thấy.
“Bà xã, tỉnh lại đi, mở mắt ra nhìn anh một chút đi...”
Lục Chấn Nam cúi đầu không ngừng gọi cô, sau đó lại thúc giục Lục Tử Minh: “Mau lái nhanh lên một chút!”
Đường Hạ Linh tựa vào trong ngực Lục Chấn Nam, đôi mắt có chút mơ màng, ánh mắt khó mà tập trung được.
Lồng ngực của anh vô cùng ấm áp. Nhiệt độ quen thuộc kia khiến cho trên mặt của cô cuối cùng cũng có thể nở ra được một nụ cười an tâm.
“Cuối cùng thì anh cũng đã tới rồi.”
Đường Hạ Linh thấp giọng lẩm bẩm, sau đó ý thức rốt cuộc cũng không chống chọi được nữa mà nặng nề biến mất vào trong bóng tối.
...
Lúc mà Đường Hạ Linh tỉnh lại lần nữa, Lục Chấn Nam đang ngồi ở bên mép giường nắm lấy tay của cô.
Thấy cô mở mắt, anh vội vàng đứng dậy, vươn tay ra vuốt ve gò má của cô, dịu dàng hỏi: “Như thế nào? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào hay không?”
Trong đầu Đường Hạ Linh trống không trong mấy giây ngắn ngủi, sau đó mới nhớ ra được mình bị Chu Phương Hoa đâm trúng, bản thân bây giờ hẳn là đang ở trong bệnh viện.
Cô thử cảm nhận một chút, nhưng mà chỉ thấy toàn thân vô cùng đau đớn.
“Em bị thương rất nặng sao?” Đường Hạ Linh há miệng hỏi anh, giọng nói phát ra có chút khàn khàn khó nghe.
Lục Chấn Nam gật đầu với cô: “Tay và chân đều có những vết trầy da không nhỏ, não cũng bị chấn động nhẹ.”
“Chẳng trách sao em lại cảm thấy đau đầu đến như vậy.”
Đường Hạ Linh chống tay lên giường, rồi chậm rãi ngồi dậy, vết thương trên tay và chân khiến cho cô hít vào một ngụm khí lạnh, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt.
Lục Chấn Nam vội vàng tiến lên đỡ lấy cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng: “Có cần anh đi gọi bác sĩ tới hay không?”
“Không cần đâu, em không sao.”
Đường Hạ Linh khẽ lắc đầu, có chút cậy mạnh mà nói.
Đúng lúc này, Lục Tử Minh cũng vừa vặn đi từ bên ngoài tới, nghe thấy Đường Hạ Linh nói như vậy thì không khỏi bĩu môi mà nói: “Chảy nhiều máu như vậy mà vẫn còn nói không sao, chị cũng không biết được đâu, lúc mà anh cả nhìn thấy chị, sợ rằng anh ấy cũng sắp phát điên luôn rồi đấy.”
Lục Tử Minh lớn đến như vậy rồi nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên mà cậu ấy nhìn thấy được vẻ mặt hoảng hốt như thế của Lục Chấn Nam!
Đường Hạ Linh áy náy ngước mắt nhìn Lục Chấn Nam: “Xin lỗi, đã để cho anh phải lo lắng rồi.”
“Không sao hết, chỉ cần em không sao thì tốt rồi.”
Lục Chấn Nam khẽ thở phào một hơi, sau đó nhẹ nhàng ôm Đường Hạ Linh vào trong ngực, giống như đang bảo vệ một món báu vật quý giá nhất vậy.
Đường Hạ Linh lưu luyến tựa vào trên người Lục Chấn Nam, trong mũi tràn ngập mùi vị riêng chỉ thuộc về anh, hưởng thụ cảm giác an tâm mà anh mang tới, hoàn toàn không nỡ đẩy anh ra.
Lục Chấn Nam cúi đầu, khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của Đường Hạ Linh, nhưng anh mắt lại nhìn về phía Lục Tử Minh đang đứng ở phía sau lưng cô, giống như đang hỏi cậu ấy điều gì đó.
Lục Tử Minh bắt được ánh mắt của Lục Chấn Nam thì nhanh chóng gật đầu một cái, đáy mắt cũng đột nhiên hiện lên vẻ uy nghiêm.
Dám cả gan làm tổn thương đến Đường Hạ Linh, người kia sợ là cũng sắp chết tới nơi rồi!
Sau khi dựa vào trong ngực của Lục Chấn Nam một hồi, Đường Hạ Linh cảm thấy có chút mệt mỏi, cô nhẹ nhàng khép mắt lại, trong đầu nghĩ đến giây phút trước khi cô rơi vào hôn mê kia.
Khi đó, trong lòng cô thật sự là có chút sợ hãi, cô sợ mình sẽ chết đi, sau đó thậm chí lại sợ không thể được nhìn thấy Lục Chấn Nam nữa.
Cô vô cùng hoảng hốt, cho nên mới gọi điện thoại cho anh.
Cô nói: “Chấn Nam, em bị xe đâm.”
Anh nói: “Em có sao không? Ở đó chờ anh, anh lập tức tới!”
Từ sau khi mẹ qua đời, trên cõi đời này cũng không còn người nào quan tâm đến cô, yêu mến cô như vậy nữa.
Ba sẽ không, Vi Khiết Bảo cũng sẽ không... Nhưng mà hôm nay cô biết được, vẫn còn Lục Chấn Nam, chỉ có duy nhất anh là sẽ yêu thương cô như vậy.
Nước mắt của cô bỗng nhiên rơi xuống như mưa, vùi đầu vào trong ngực của anh, khóc đến cả người cũng đều run rẩy.
Lục Chấn Nam cho là cô vẫn còn bị sợ hãi, cho nên không ngừng vỗ về sau lưng cô dụ dỗ: “Đừng sợ nữa, có anh ở đây, đã không sao nữa rồi, ngoan, đừng khóc nữa...”
Sự dịu dàng của anh khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, không chỉ dịu dàng, anh còn để mặc cho cô lau hết nước mắt cùng nước mũi lên trên người chính mình.
Không biết qua bao nhiêu lâu, dường như Đường Hạ Linh đã khóc đủ rồi, lúc này cô mới rút đầu ra khỏi ngực của Lục Chấn Nam.
Lục Tử Minh chứng kiến xong một màn này thì không khỏi lầm bầm một tiếng: “Đều nói phụ nữ được làm bằng nước, ngày hôm nay em coi như cũng đã được thấy tận mắt rồi. Nào, chị dâu, chị có đói bụng không, ăn một chút gì đó trước đi, ăn xong mới có sức để mà tiếp tục khóc.”
Kẻ sắm vai hài Lục Tử Minh đặt thức ăn vừa mới mua về lên trên bàn, trêu đùa Đường Hạ Linh một câu.
Đường Hạ Linh khịt mũi một cái, kháng nghị nói: “Đây là lần đầu tiên tôi có nhiều vết thương như thế này, nói không chừng sẽ còn bị để lại sẹo nữa, cậu còn không để cho tôi khóc, có còn tính người nữa hay không vậy?”
Lục Chấn Nam hung ác trừng mắt nhìn về phía em trai nhà mình, ánh mắt kia giống như hoa tuyết bay đầy trời trong ngày đông giá rét vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT