“Thôi được rồi, mấy ngày này cô ở nhà nghỉ ngơi giữ sức khỏe đi. Chuyện này đợi xuôi đi một thời gian thì nói tiếp.”
“Vậy hợp đồng quảng cáo tiếp theo của em...” Chu Phương Hoa cắn môi dưới, vẻ mặt không cam tâm nói.
“Thời điểm bây giờ như thế này thì làm gì có quảng cáo nào mời cô làm đại diện nữa chứ, cô vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đợi mọi chuyện lắng xuống đi. Lần cuối tôi cảnh cáo em một lần nữa, nếu em còn tiếp tục gây chuyện ở bên ngoài nữa, mẹ tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho tôi kết hôn với em đâu. Đến lúc đó em có cầu xin thế nào thì cũng vô dụng thôi, vậy nên em nên biết điều một chút đi.”
Nói xong Vi Khiết Bảo cũng không còn tâm trạng để an ủi Chu Phương Hoa nữa, anh ta trực tiếp lấy áo khoác đứng lên đi không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Ngay sau khi Vi Khiết Bảo rời đi, sắc mặt của Chu Phương Hoa bắt đầu thay đổi, mặc dù cô ta biết rằng Vi Khiết Bảo sẽ không đứng yên nhìn cô ta bị bắt nạt, nhưng hiện hại anh ta đã bị vướng vào quá nhiều việc chính sự, mà bản thân lại quá yếu đuối và thiếu kĩ năng, muốn anh ta toàn tâm để sự chú ý lên người mình cơ bản là không thể được. Chình vì vậy vào lúc này không còn cách nào khác là cô ta phải tự tìm cách cứu chính bản thân mình. Nghĩ đến đây, Chu Phương Hoa vội vàng cầm lấy điện thoại di động gọi cho Nguyễn Kỳ Âm: “Kỳ Âm, em quen biết nhiều người trong làng giải trí hơn chị, có cách nào giúp chị tổ chức một buổi tiệc nhỏ gặp mặt không, chị muốn mời bọn họ ăn một bữa cơm.”
“Chị chuẩn bị cái gì đấy?” Nguyễn Kỳ Âm ngửi thấy mùi âm mưu từ lời nói của Chu Phương Hoa.
“Chị cần có người khác giúp đỡ, chỉ cần có thể có được chỗ đứng trong làng giải trí, chị sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết.” Chu Phương Hoa nghiến răng nói chắc nịch.
“Được, để em chuẩn bị giúp chị.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Phương Hoa không khỏi nheo mắt nguy hiểm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường Hạ Linh, đừng tưởng rằng làm vậy là có thể hạ gục được tao. Cứ đắc ý đi, sớm muộn gì tao cũng sẽ khiến mày phải trả giá đau đớn.
Hít một hơi thật sâu, Chu Phương Hoa nén giận trong lòng trở về nhà họ Đường.
Nhà họ Đường hôm nay ngoài Đường Vân Thiên và Triệu Duệ Dung thì trong nhà chỉ có quản gia và một vài người giúp việc. Sau khi Chu Phương Hoa trở về nhà, cô ta đi thẳng đến phòng của Triệu Duệ Dung, vừa bước vào phòng, cô ta đã nóng lòng hỏi: “Mẹ, chuyện chia cổ phần trước kia bảo con bàn bạc với bố rốt cuộc là như thế nào?”
“Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện đó? Còn nữa, sao bỗng dưng con quay về thế? Bây giờ con đã gần như con dâu nhà họ Vi rồi, suốt ngày cứ chạy đi chạy lại không hay đâu.”
Triệu Duệ Dung vội vàng chạy lại đón, đặt Chu Phương Hoa ngồi ở bên cạnh. Chu Phương Hoa vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Sao con lại không thể nhắc đến chứ, việc đó đã trôi qua lâu rồi mà. Bây giờ ở ngoài kia thì bị bọn trẻ ranh qua mặt, về nhà thì bị ông già bắt bẻ. Hai cha con bọn họ nhất quyết đồng lòng đồng sức không cho con được sống yên ổn ý. Sự nghiệp của con bây giờ đang gặp khó khăn, nếu như đến cả tài sản của bản thân cũng không có, mẹ cứ đợi mà xem, sớm muộn gì mẹ của Vi Khiết Bảo cũng sẽ tống cổ con ra ngoài thôi.”
“Aiza, Ngọc Ngọc à, mẹ cũng biết là con lo lắng, nhưng mà lão già ở nhà vẫn chưa trút hơi thở, mẹ cũng không có cách nào cả.” Triệu Duệ Dung vẻ mặt hiện ra có chút lực bất tòng tâm.
Người thừa kế hợp pháp của tập đoàn Đường Thị trên giấy vẫn đang viết là Đường Hạ Linh, năm đó khi mẹ Đường qua đời đã thống nhất với Đường Vân Thiên viết như thế. Nhiều năm qua Triệu Duệ Dung bề ngoài có vẻ là đã gia nhập vào nhà họ Đường, nhưng trên thực tế hầu hết gia sản của nhà họ Đường không hề có liên quan đến bà. Triệu Duệ Dung trong lòng luôn luôn rất căm hận, cũng không cam tâm một chút nào. Sau đó bà đã phải thuyết phục hết nước hết cái mới nhận được cái gật đầu của Đường Vân Thiên, đó là sẽ chia một chút tài sản cho Chu Phương Hoa coi đấy là của hồi môn khi đi lấy chồng. Tuy nhiên bà lại không ngờ rằng những tài sản này lại phải có sự đồng ý của Đường Hạ Linh mới được. Nghĩ đến đây, Triệu Duệ Dung trong lòng càng thấy lo lắng hơn, nếu như phải qua tay của Đường Hạ Linh thì căn bản không thể lấy được phần tài sản đó.
“Con mặc kệ. Nếu như năm đó ông ta đã nói như thế vậy thì ông ta bắt buộc phải nói qua chuyện này với Đường Hạ Linh rồi. Con sắp đợi không nổi rồi mẹ, chuyện này mẹ giải quyết hộ con càng nhanh càng tốt. Nếu như đời sau mẹ vẫn muốn sống trong nhung lụa như bây giờ, vậy thì chỉ có thể giúp con nhanh chóng trở thành phu nhân nhà họ Vi thôi, nếu không thì, về sau già rồi mẹ cứ ngồi đấy mà nhìn mặt Đường Hạ Linh để sống đi.”
Chu Phương Hoa nói ra lời này không phải là tàn nhẫn hay hỗn láo, nhưng tuyệt nhiên lại khiến sắc mặt Triệu Duệ Dung trở nên tái nhợt.
Những năm qua Triệu Duệ Dung bà luôn đối xử không tốt với Đường Hạ Linh, cho nên bà ta đương nhiên không dám hi vọng tương lai cô sẽ đối tốt với mình. Và khi nghĩ đến tương lai sẽ phải nhìn sắc mặt của Đường Hạ Linh để sống thì bà ta thực sự cảm thấy hoảng sợ, vội vàng đồng ý với Chu Phương Hoa: “Mẹ hiểu rồi, hai ngày nữa là ngày giỗ mẹ của con ranh đó, nó nhất định sẽ trở về, đến lúc đó mẹ sẽ bảo bố con yêu cầu nó kí vào giấy chuyển nhượng cổ phần.”
...
Sự trầm mặc của Chu Phương Hoa khiến Đường Hạ Linh cảm thấy cô cùng kinh ngạc. Cô vốn cho rằng với cái tính khí hỗn láo đó nhất định cô ta sẽ hăng hái đánh trả cô nhưng kết quả thật bất ngờ là cô ta không hề động tay động chân gì cả. Đường Hạ Linh trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ một chút, hiếm khi trông thấy cô ta không gây sự với cô, ngày như hôm nay thực sự là trăm năm mới có một ngày.
Cứ như vậy qua hai ngày, ngày giỗ mẹ Đường cuối cùng cũng đến. Đường Hạ Linh xin nghỉ phép một buổi chiều, chuẩn bị đi tảo mộ, không ngờ rằng ngay sau khi rời công ty cô lại gặp Vi Khiết Bảo.
Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng dáng vẻ như đang tựa vào tân xe ô tô, đường nét tao nhã dịu dàng hấp dẫn nhưng lại không thể lọt vào mắt của Đường Hạ Linh. Anh dường như đang đứng đợi cô ở đây nên sau khi nhìn thấy cô lên chào hỏi và tươi cười nói: “Em đang định đi tảo mộ cho bác gái à? Mọi năm đều là anh đi cùng em, năm nay anh cũng sẽ đi cùng em.”
Đường Hạ Linh liếc anh một cái, cười chế nhạo: “Không cần đâu, tôi có người đi cùng. Còn nữa, xin anh hãy hiểu rõ được tình hình bây giờ, anh của bây giờ đã là chồng của Chu Phương Hoa rồi, anh với tôi từ lâu đã không còn quan hệ gì nữa rồi, vì vậy anh càng không có tư cách cùng tôi đi gặp mẹ tôi.”
Vẻ mặt Vi Khiết Bảo trong chốc lát trầm xuống, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Trong mắt của mẹ em, anh vẫn được coi là chồng chưa cưới của em.”
“Nực cười quá đi, một người đã từng phản bội tôi, mẹ tôi sẽ không bao giờ coi anh là con rể của bà đâu.”
Đường Hạ Linh lắc đầu, không thèm để ý đến anh ta, xoay người đi gặp Lục Chấn Nam, cô đã hẹn cùng anh đi tảo mộ.
Nhìn thấy Đường Hạ Linh thờ ơ với mình, Vi Khiết Bảo đột nhiên cảm thấy khó chịu, không khỏi sải bước tiến lên, trực tiếp chặn đường cô: “Đường Hạ Linh, em định đi cùng một người đàn ông khác không phải anh đi gặp mẹ em ư?”
“Liên quan gì đến anh? Tôi đưa ai đi là sự tự do của tôi, anh tưởng anh là cái gì chứ?” Đường Hạ Linh có chút sốt ruột vòng qua người anh ta, giọng nói lạnh lùng không có chút tình cảm nào.
Vi Khiết Bảo thấy thế càng nóng nảy hơn, anh ta vươn tay dài nắm lấy cánh tay của cô: “Đường Hạ Linh, em thật sự dự định sẽ đối xử với anh như thế mãi ư? Em không lo là anh sẽ tức giận sao?”
“Vi Khiết Bảo anh bị điên à? Tôi với anh từ lâu đã không còn dây mơ rễ má gì nữa rồi, anh yêu như thế nào cũng không liên quan đến tôi, cảm phiền anh đừng có cư xử như trước đây nữa, áp đặt mọi suy nghĩ của anh lên người tôi. Tôi không có hứng thú cùng anh chơi đùa!”
Cô hằn học hất thẳng tay của Vi Khiết Bảo, xoa xoa cổ tay, trong mắt cô hiện lên vẻ chán ghét.
Vi Khiết Bảo hung dữ nhìn cô. Người phụ nữ trước mắt này thực sự đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của anh ta rồi. Nhớ lại trước kia chỉ có anh ta mới là người duy nhất cùng cô làm mọi việc, nhưng hiện tại bây giờ lại đã có một người đàn ông khác thay thế anh ta. Nghĩ đến đây Vi Khiết Bảo trong lòng liền phát điên lên vì ghen tị. Không biết vì lí do gì mà anh ta bỗng nảy ra một ý tưởng vô cùng điên rồ.
“Hạ Linh, anh với em kết hôn đi. Quay về với anh, vì em anh có thể gạt Chu Phương Hoa sang một bên.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT