Cậu chủ nhỏ nhà họ Lương trở thành chủ tịch mới của New world, đồng thời còn là ông chủ của New world, tin tức này khiến cả nhà họ Vi cảm thấy bất an.

“Nguyệt Phi, cái người tên Lương Thiệu Huy làm như vậy là có ý gì?” Vi Hải Lão tối sầm mặt lại, ánh mắt sắc bén nhìn về chỗ Tô Nguyệt Phi đang ngồi.

“Trước mắt cháu cũng không biết ý đồ mà anh ta muốn thu mua lại New world, nhưng mà...” Tô Nguyệt Phi khựng lại, trong ánh mắt lóe lên một tia sắc nhọn. “Cháu đoán là có dính líu đến Đường Hạ Linh.”

“Không thể nào!” Vi Khiết Bảo quả quyết phủ nhận cách nói của Tô Nguyệt Phi.

“Thân phận của Đương Hạ Linh là gì chứ? Lương Thiệu Huy làm sao có thể có quan hệ với cô ta? Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”

Vi Khiết Bảo liên tiếp nói “Không thể nào”, giống như là nếu như không nói như thế chính bản thân anh ta cũng sẽ không cách nào khẳng định.

“Đúng thế, chỉ dựa vào thân phận của Đường Hạ Linh làm sao có thể có quan hệ gì với người nhà họ Lương chứ.”

Chu Phương Hoa phụ họa theo, tuy nói là như thế, nhưng cô ta cũng có chút chột dạ.

Bên cạnh Đường Hạ Linh đã có một người đàn ông lợi hại như thế rồi, nếu lại cộng thêm một Lương Thiệu Huy nữa, nếu vậy thì cô ta, cả nhà họ Vi muốn đối phó Đường Hạ Linh thì giống như giấc mơ hoang đường vậy.

Cách nghĩ của Tô Nguyệt Phi và họ không giống nhau: “Tại sao lại không có khả năng đó? Tôi vốn định thuyết phục chủ tịch trước sa thải Đường Hạ Linh đi, nếu không phải vì Lương Thiệu Huy xuất hiện, tôi nghĩ New world bây giờ đã không còn sự tồn tại của Đường Hạ Linh nữa rồi.”

Chu Phương Hoa nghe thấy vậy, oán hận cắn chặt răng: “Rốt cuộc là Đường Hạ Linh quá may mắn, hay là có người đằng sau âm thầm giúp đỡ cô ta?”

“Khiết Bảo, đã điều tra rõ người đàn ông bên cạnh Đường Hạ Linh chưa?”

Vi Hải Lão mở miệng hỏi.

“Vẫn là chưa có kết quả.” Vi Khiết Bảo nhíu chặt mày nói: “Một người tồn tại trên thế giới này, chí ít cũng phải có chút dây mơ rễ má, nhưng người đàn ông này cái gì cũng không có, rất là kỳ lạ.”

“Người đàn ông gì?” Tô Nguyệt Phi không biết họ đang nói gì.

“Chị họ, đó chính là một người đàn ông bên cạnh Đường Hạ Linh, một người đàn ông khiến người khác phải sợ hãi.” Chu Phương Hoa vừa mới nghĩ đến người đàn ông đó, trong lòng bất giác run sợ.

Tô Nguyệt Phi nhìn thấy bộ dạng của họ ai ai cũng có biểu tình rất trầm trọng, bất giác có chút buồn cười: “Giống như Khiết Bảo nói vậy, Đường Hạ Linh là thân phận gì chứ, người đàn ông bên cạnh cô ta có lợi hại, thì cũng lợi hại được đến đâu chứ.”

Tô Nguyệt Phi nghĩ thầm: “Thật không biết họ đang sợ cái gì nữa.”

“Chị họ, không phải vậy, là...”

Chu Phương Hoa vẫn là giải thích một chút, đúng lúc này Vi Khiết Bảo lên tiếng cắt ngang lời của cô ta: “Chị họ, chị cảm thấy New world hiện giờ có Lương Thiệu Huy ở đó, chị còn đủ khả năng đối phó Đường Hạ Linh nữa hay không?”

Chu Phương Hoa vừa nghe thế, cũng vội đổi câu hỏi nói: “Đúng, bây giờ việc quan trọng nhất chính là cho Đường Hạ Linh một bài học.”

Tô Nguyệt Phi cười lạnh lùng nói: “Các người cho là tôi là người không có bản lĩnh như thế sao?”

Nghe thấy cô ta nói như thế, Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà đều cười.

Cũng đúng, chị họ là một người phụ nữ lợi hại như thế, họ sao có thể không biết chứ!

...

Gần đây trong không khí của bộ phận truyền thông đang lan tỏa một mùi nước hoa, khiến người ta ngửi thấy thiếu chút nữa là bị ngộp xỉu.

“Đây là mùa xuân đến rồi hả?” Tống Bình An xoa xoa cái mũi có chút khó chịu của mình: “Bệnh viêm xoang của mình lại tái phát rồi.”

Đường Hạ Linh nhìn xung quanh, khẽ cười nhẹ: “Thật sự là mùa xuân đến rồi.”

“Hắt xì!” Tống Bình An hắt hơi một tiếng: “Cái gì mà mùa xuân đến rồi? Chẳng phải chỉ là một đám con gái đang nhung nhớ mùa xuân sao?”

“Đây không phải giống như là mùa xuân đến đó sao?” Đường Hạ Linh đùa cợt giả bộ hỏi.

Tống Bình An liếc mắt nhìn cô, sau đó than thở: “Mình nghĩ sau này chắc mình không dám mua nước hoa nữa đâu, từ trước đến giờ mình không hề hay biết mùi nước hoa lại có thể khó ngửi như thế.”

Từ khi Lương Thiệu Huy trở thành chủ tịch mới, Lê Giang Tâm là người dẫn đầu đầu và các cô gái khác cứ như muốn phát điên, mỗi ngày trang điểm lòe loẹt khoa trương, giống như những phi tần trong thâm cung lúc cổ xưa vậy, hy vọng một ngày nào đó có thể được chủ tịch mới lâm hạnh.

Cái này thật sự là làm khổ những khác, mỗi ngày ngoại trừ việc phải ngửi những mùi nước hoa hồng nặc khó ngửi đó ra, còn phải nghe những âm thanh õng à õng ẹo của những người con gái đó cố ý tạo ra.

“Mình cảm thấy mình sắp bị điên rồi.” Tống Bình An nằm lết trên mặt bàn, cứ tiếp tục thế này chắc cô sẽ bị khùng mất.

“Được rồi, điềm tĩnh điềm tĩnh.” Đường Hạ Linh vuốt vuốt đầu cô ấy nói: “Đợi mình nộp bản tin này đi, bọn họ cũng sẽ thôi không mơ mộng nữa.”

“Tin tức?” Tống Bình An vội vàng ngồi bật dậy, đưa cái cổ dài của cô ấy ra xem màn hình máy tính, chỉ thấy trên màn hình hiển thị tập tin có tiêu đề là “Kinh nghiệm tình cảm không ai biết của cậu chủ nhỏ nhà họ Lương.”

Lướt xuống phía dưới nội dung trang web, Tống Bình An nhịn không được nói; “Hạ Linh, cậu moi tin tức moi đến tin của ông chủ của chính mình rồi, có phải là không hay cho lắm không.”

“Thế hả?” Đường Hạ Linh đá lông mày lên: “Những tin tức gần đây đều rất nhàm chán, không phá chút kịch tính, mỗi ngày của mọi người trôi qua cũng quá vô vị rồi.”

Tống Bình An cười nói: “Bà Lục cậu đây thật sự muốn tung hoành ngang dọc ở thành phố Việt Thanh này ha!”

“Đương nhiên, có đặc quyền như thế tại sao mình lại không sử dụng chứ?”

Đường Hạ Linh đem tin tức này in ra, sau khi trang trí xong, trước tiên là đưa cho Lê Lan xem qua trước.

“Hạ Linh, chuyện cá nhân của lãnh đạo công ty bị lộ ra hình như không được thỏa đáng cho lắm.”

Lê Lan đóng lại bản nháp tin tức, không mấy đồng tình nhìn Đường Hạ Linh.

“Quản lý Lê, tôi cảm thấy bản thân mình là một ký giả của giới truyền thông, không được bỏ qua một bản tin có ý nghĩa và có giá trị nào hết, tôi nghĩ chủ tịch Lương chắc cũng có thể lý giải được mà.”

Những lời nói này nói ra từ miệng Đường Hạ Linh tương đối đường hoàng nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thầm cười, những tin tức bí ẩn này đều do Lương Thiệu Huy tiết lộ ra, cô làm sao có thể phụ lòng sự nhiệt tình này của anh ta chứ?

Lê Lan nghiêm túc suy nghĩ chút, sau đó gật gật đầu: “Được thôi, để tôi nộp lên cho cấp cao xem thử, nếu như được tôi sẽ phát bản tin này đi.”

“Được.”

Đường Hạ Linh nắm chắc một trăm phần trăm, tin tức lần này sẽ nhất định sẽ thuận lợi tung ra.

Nhưng thật sự vượt xa dự đoán của cô, trong khi cô có lòng tin tràn đầy ngồi trong văn phòng đợi thông báo, đột nhiên nhận được điện thoại nội bộ từ giám đốc Tô Nguyệt Phi.

“Lên đây.”

Một câu nói lạnh lùng truyền đến, tiếp sau đó, thì đầu dây bên kia liền cúp máy.

Đường Hạ Linh cười lạnh lùng, cái cô Tô Nguyệt Phi này cũng thật là...

Nói một câu đàng hoàng bộ khó lắm sao?

Đi lên văn phòng của giám đốc, một vật màu trắng hướng về phía cô bay đến, cũng còn may cô phản ứng nhanh, đã lách sang một bên kịp thời, tránh được vật thể lạ bay đến.

Nhìn thấy hướng đồ đó rơi xuống đất, cô cúi đầu nhìn kỹ chút, đôi mắt của cô căng lại, thì ra đó là bản thảo mà cô cực khổ lắm mới soạn xong.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Tô Nguyệt Phi, chỉ thấy đối phương đang lạnh lùng nhìn cô, trong ánh mắt còn có chút đắc ý.

Cô đứng thẳng người lên siết chặt bàn tay, cô mạnh mẽ nhịn kiềm hãm sự tức giận trong lòng mình, nhặt bản thảo từ dưới đất lên, sau đó từng bước từng bước một, không nhanh không chậm đi qua đó.

Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung, tầm nhìn của hai người dành cho đối phương đều ẩn giấu chán ghét nhau, không ai nhường bước.

Đến gần. “Bộp!”

Bản thảo lại một lần nữa được đặt lên bàn, Đường Hạ Linh lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Nguyệt Phi, khóe môi cong lên ma sát một chút, lạnh lùng nói: “Giám đốc Tô, cô đây là ý gì đây hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play