Đường Hạ Linh gật đầu, miễn cưỡng để bản thân mình lên tinh thần nói: "Tối nay chắc phải canh ở đây rồi, không thể trở về nhà."
Lục Chấn Nam nghĩ một chút đưa ra quyết định: "Anh ở lại với em."
"Một mình em được rồi, hơn nữa lát nữa Triệu Duệ Dung có thể sẽ tới đây, sẽ chạm mặt."
"Sẽ không, để anh sắp xếp."
Lục Chấn Nam lắc đầu, trực tiếp lấy điện thoại cầm tay từ trong túi ra, gọi điện cho Ngô Vĩnh Tuân.
Kết quả chưa đến mười phút, viện trưởng của bệnh viện đích thân tới hiện trường, vì thế Lục Chấn Nam và Đường Hạ Linh bắt đầu sắp xếp một phòng nghỉ riêng.
Đãi ngộ này không thể nói là to lớn gì, nhưng hiện tại đối với Đường Hạ Linh mà nói, cũng là thứ cần nhất, Đường Vân Thiên vẫn đang hôn mê, mà từ thái độ của Triệu Duệ Dung với Chu Phương Hoa tới xem, chưa chắc sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc ông, cho nên, Đường Hạ Linh căn bản chẳng ôm hy vọng gì với hai mẹ con kia.
Sắp xếp phòng nghỉ xong, Đường Hạ Linh và Lục Chấn Nam liền vào trong, tuy bên trong không quá xa xỉ, nhưng cũng đủ yên tĩnh, những điều kiện khác cũng rất đầy đủ, cực kì tiện lợi.
Trải qua mấy tiếng bận rộn, vừa chớp mắt đã tới bảy giờ tối.
Ngô Vĩnh Tuân dựa theo căn dặn của Lục Chấn Nam, đem cơm qua đây, thuận tiện báo cáo chút chuyện làm ăn.
Nghe Ngô Vĩnh Tuân báo cáo xong, Lục Chấn Nam gật đầu, dặn dò một vài thứ đơn giản, cuối cùng mới nói: "Lịch trình hai ngày này đẩy xuống giúp tôi, những chuyện quan trọng cậu có thể trực tiếp ra quyết định."
"Vâng, tổng giám đốc."
Ngô Vĩnh Tuân cung kính nhận lệnh, khuôn mặt hơi cứng lại, có chút chần chờ nói: "Ngoài ra còn một chuyện nữa..."
"Chuyện gì?"
Nhìn bộ dáng Ngô Vĩnh Tuân muốn nói lại thôi, Lục Chấn Nam nhíu mày hỏi.
"Là chuyện về tập đoàn Vi Thị."
Ngô Vĩnh Tuân do dự vài giây tiếp tục nói: "Hôm nay tập đoàn Vĩ Thị đang trong tình trạng không thể xoay vốn. Trước kia họ tìm kiếm nhà đầu tư khắp nơi, đều gặp phải trắc trở, nếu như đoán không lầm, sợ rằng Vi Thị sẽ phải đối mặt với việc phá sản. Nhưng chiều nay tôi lại nhận được tin, dường như tập đoàn Đường thị bằng lòng chi tiền cho tập đoàn Vi Thị, giúp bọn họ giải trừ nguy cơ."
"Cái gì?"
Đường Hạ Linh nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đồi: "Không thể nào! Tập đoàn Đường thị lại đầu tư ư, vậy cần toàn bộ hội đồng quản trị đồng ý, trong này bao gồm cả người quyết định tối cao, cũng chính là ba tôi. Nhưng chiều nay ba tôi đã nằm viện, còn chưa biết sống chết thế nào, căn bản không thể đưa ra quyết định này!"
Lục Chấn Nam xoa trán hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tình huống cụ thể vẫn chưa biết, dù sao là bí mật của Đường thị nhưng có thể khẳng định là nội bộ Đường thị dường như đã đưa ra quyết sách này. Mà khiến người ta cảm thấy có chút kỳ quái là, trước kia tập đoàn Vi Thị đã từng xin giúp đỡ của tập đoàn Đường thị, nhưng rõ ràng đã bị từ chối, hiện tại Đường thị lại đồng ý..."
Nói đến đây, ánh mắt Ngô Vĩnh Tuân cũng có vài phần nghi ngờ, dù sao việc này liên quan tới Đường Hạ Linh, mà một khi liên quan đến vợ của tổng giám đốc, tổng giám đốc chắc chắn không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
Làm trợ lý của Lục Chấn Nam, Ngô Vĩnh Tuân biết rõ việc này chắc chắn không thể qua loa, nếu không tổng giám đốc nổi bão, đây là chuyện cực kỳ đáng sợ.
Lục Chấn Nam híp mắt một cái, đáy mắt lóe lên ánh sáng cơ trí: "Chủ tịch Đường thị vừa ngã xuống, nội bộ công ty đã có biến động như hiện tại, đây cũng không phải là trùng hợp."
Đường Hạ Linh không nói chuyện, sắc mặt có chút trầm xuống.
Tuy nói cô là người thừa kế của tập đoàn Đường thị, nhưng mấy năm nay cũng chưa từng nhúng tay vào chuyện của tập đoàn Đường thị, có điều đây không có nghĩa là cô không hiểu tình trạng trong nội bộ.
Người quản lý chủ yếu của tập đoàn Đường thị là ba cô, còn lại đều là những người không có bất kỳ quan hệ họ hàng gì với nhà họ Đường, còn mấy cổ đông lâu năm, bình thường có quyết sách gì quan trọng đều sẽ tham dự.
Cho nên, quyết sách cứu vãn tập đoàn Vi Thị sắp phá sản gần như lỗ vốn thế này, Đường Hạ Linh nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng.
Còn về phần ba cô, tập đoàn Đường thị là do ông cực khổ gầy dựng nên, càng không thể nào đẩy cả công ty ra ngoài chịu chết.
Nghĩ vậy trong đầu của Đường Hạ Linh liền nghĩ đến Chu Phương Hoa.
Buổi chiều ở cửa phòng cấp cứu, phản ứng của hai mẹ con họ, khiến cô cảm thấy có chỗ không đúng.
"Ngô Vĩnh Tuân, tôi có chuyện muốn làm phiền anh."
Trầm ngâm trong chốc lát, vẻ mặt Đường Hạ Linh nghiêm túc nói với Ngô Vĩnh Tuân.
Ngô Vĩnh Tuân nghe vậy vội vàng cung kính nói: "Bà chủ, có chuyện gì xin cô cứ căn dặn."
"Mấy ngày này, giúp tôi theo dõi hoạt động nội bộ của Đường thị, tôi tin anh có thể làm được, ba tôi đã ngã bệnh, công ty đang trong trạng thái vô chủ, tôi không đủ sức lực mà quản, cho nên cần có người giúp tôi theo dõi, bao gồm cả tập đoàn Vi Thị. Đặc biệt là Vi Khiết Bảo, còn có hành vi của Chu Phương Hoa."
"Bà chủ yên tâm, việc này cứ giao cho tôi." Ngô Vĩnh Tuân cũng biết chuyện nghiêm trọng, lập tức liền gật đầu nhận lời.
Đường Hạ Linh gật đầu, lại dặn dò vài câu, sau đó để Ngô Vĩnh Tuân tạm biệt rời đi.
Nhưng anh ấy vừa đi đến cửa, Lục Chấn Nam lại ra theo.
"Tổng giám đốc, còn có gì căn dặn?"
Ngô Vĩnh Tuân thận trọng nhìn vào phòng nghỉ, biết Lục Chấn Nam còn có việc cần dặn dò anh ấy.
Sắc mặt Lục Chấn Nam hơi trầm xuống, giữa hai lông mày tự có một khí thế không giận mà uy: "Ba của bà chủ cậu ngã bệnh có chút cổ quái, tra một chút, tất cả lịch trình của Chu Phương Hoa và Triệu Duệ Dung tháng này, rõ ràng tỉ mỉ, không để bỏ sót."
"Tổng giám đốc đang nghi ngờ..."
"Không phải nghi ngờ mà là chắc chắn!"
Sắc mặt Lục Chấn Nam trở nên lạnh lẽo, con ngươi đen nhánh liên lên sự cơ trí: "Tháng trước ba cô ấy vừa tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, cơ thể mạnh khỏe, đột nhiên lại đổ bệnh tất có ẩn tình. Chu Phương Hoa và Triệu Duệ Dung vẫn luôn thèm khát tài sản nhà họ Đường, vì chuyện này, bọn họ không từ thủ đoạn cũng ở trong dự liệu."
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ điều tra lập tức."
Ngô Vĩnh Tuân liền nhận lệnh, trong lòng nhịn không được lắc đầu cho mẹ con Triệu Duệ Dung, thật đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà, thua trong tay tổng giám đốc của họ cũng coi như xui xẻo.
Trong lòng Ngô Vĩnh Tuân thắp nến cho hai người họ, thuận tiện mắng một câu đáng đời.
"Ngoài ra người thừa kế tập đoàn Đường thị là bà chủ của cậu, nhà họ Đường chắc chắn có hợp đồng liên quan tới việc thừa kế, cho nên tôi hi vọng, những tài sản gì thuộc về bà chủ ban đầu có hình dạng thế nào, sau này vẫn còn nguyên như vậy. Thứ gì của cô ấy, ai cũng đừng hòng đụng vào, hiểu chưa?"
Nói đến đây trên mặt Lục Chấn Nam hiện lên vẻ quyết liệt.
Đường Vân Thiên nằm viện, khiến cho tâm trạng của Đường Hạ Linh cũng có chút nặng nề. Có điều cũng may Lục Chấn Nam vẫn bên cạnh cô, mới khiến cô an tâm hơn chút.
Tối hôm đó, sau khi Ngô Vĩnh Tuân rời đi không lâu, Triệu Duệ Dung cũng tới một chuyến.
Trước mặt Đường Hạ Linh, người đàn bà này lại diễn đủ trò, đầu tiên là giả bộ đau lòng, sau đó lại giả mù sa mưa mà nói ông nhà cũng lớn tuổi, cả ngày bận rộn, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Đường Hạ Linh nghe xong, cũng không có cảm giác gì lớn, dù sao, trong lời nói của người đàn bà này có bao nhiêu phần chân thật, ai cũng không biết.
Hơn nữa, khiến cô vẫn canh cánh trong lòng là Đường Vân Thiên bị bệnh, vô cùng có khả năng liên quan tới hai mẹ con họ, vì vậy, chút quan tâm này rơi vào trong mắt cô, thì càng thêm dối trá.
Triệu Duệ Dung đương nhiên cũng biết Đường Hạ Linh không muốn gặp bà ta, cho nên cũng không ở lâu, rất nhanh liền rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT