Mà sau khi sự kiện Hoàng Thu Hằng kết thúc, chuyện bên ba mẹ của Tống Bình An cũng có bước tiến triển.
Lúc đầu là tới đồn cảnh sát hỏi thăm về chứng cứ cụ thể liên quan tới việc của ba mẹ cô, có được một số tình báo và manh mối quan trọng, sau đó liền bắt đầu nhờ cậy Phương Trình Tranh âm thầm điều tra.
Mà mấy thứ này cần phải một khoảng thời gian mới có kết quả.
Cũng chính vào lúc này, một người mà Đường Hạ Linh không ngờ đột nhiên tìm tới cô.
Cao Ngân Tuyết!
Trưa hôm nay, Đường Hạ Linh đi ra ngoài ăn cơm trưa với Tống Bình An như thường ngày, không ngờ mới ra cửa công ty liền thấy Cao Ngân Tuyết đứng chờ ở đó.
Người phụ nữ kia không hổ là diễn viên đang nổi trong giới, ra cửa trùm kín áo khoác, mũ, kính râm cả người, quần áo đơn giản rộng thùng thình nhưng lại không khiến người ta cảm thấy thấp kém, dáng người xinh đẹp trực tiếp biến mất, toàn bộ gương mặt cũng thay đổi lớn, nếu như không phải bởi vì nghe ra giọng nói của cô ta, ước chừng Đường Hạ Linh cũng không nhận ra.
Lúc nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt Tống Bình An liền xấu đi.
Trước đó Hoàng Thu Hằng bắt cóc Đường Hạ Linh, hại cô thiếu chút nữa mất mạng, Tống Bình An vẫn nhớ kỹ trong lòng. Mà Cao Ngân Tuyết lại là bạn thân của Hoàng Thu Hằng, dưới góc nhìn của cô ấy, hai người phụ nữ này đều là cá mè một lứa. Người như thế, có thể tránh xa thì cứ tránh xa, đỡ ngày nào đó lại bị lật thuyền trong mương.
"Đường Hạ Linh, có thể nói chuyện với tôi một chút không?"
Cao Ngân Tuyết không nhìn hành động trợn mắt của Tống Bình An mà nhìn thẳng vào Đường Hạ Linh, nhìn qua thái độ khá ôn hòa.
Đường Hạ Linh liếc mắt nhìn cô ta nói: "Tôi với Bình An chuẩn bị đi ăn cơm trưa, nếu cô Cao không ngại có thể đi chung."
Ngụ ý là lúc này đối với cô mà nói ăn cơm quan trọng hơn, chuyện của cô Cao không quan trọng chút nào.
Sắc mặt Cao Ngân Tuyết trở nên hơi khó coi một chút, nhưng cô ta dường như thật sự muốn nói chuyện với Đường Hạ Linh, sau một lúc lâu trầm ngâm, lại gật đầu nói: "Đi thôi, tới đối diện chọn một phòng riêng."
Ba người cùng đi tới tiệm cơm Tây đối diện, bởi vì thân phận Cao Ngân Tuyết đặc biệt, cho nên liền chọn một phòng riêng.
Rất nhanh, người phục vụ đã đi tới giúp các cô chọn món, trong lúc chờ đồ ăn lên, Đường Hạ Linh miễn cưỡng nhìn Cao Ngân Tuyết nói: "Nói đi, muốn tìm tôi nói chuyện gì?"
"Muốn nói với cô về chuyện của Hoàng Thu Hằng."
Cao Ngân Tuyết tháo khẩu trang và kính râm xuống, cũng không hề quanh co lòng vòng.
Đường Hạ Linh sớm đã dự đoán được, không khỏi nhếch môi cười giễu cợt nói: "Hoàng Thu Hằng? Không phải cô ta là bạn của cô à, có gì để nói chứ?"
"Hạ Linh, chúng ta người quang minh chính đại không nói lời mờ ám. Thu Hằng đột nhiên bị bắt lại phạm phải tội danh bắt cóc, tất cả quá trình tôi đều biết rồi, nhưng chuyện này người sai là cô. Cô là phóng viên, trước đó thì hủy đại diện quảng cáo, lại vạch trần chuyện riêng của người ta, Thu Hằng chỉ là trả thù, cô lại ép cậu ấy vào đường chết, cả đời của cô ấy coi như bị hủy rồi. Cô không cảm thấy thủ đoạn của mình quá độc ác sao?"
Cao Ngân Tuyết lý lẽ hùng hồn chỉ trích Đường Hạ Linh ngồi đối diện, ánh mắt là sự lạnh lẽo.
Đường Hạ Linh nghe xong lập tức giễu cợt nói: "Cao Ngân Tuyết, cô lấy thân phận gì tới chất vấn tôi? Thân phận bạn thân của Hoàng Thu Hằng sao? Nếu là như vậy, tôi muốn hỏi cô, từ đầu tới cuối, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi tiết lộ chuyện riêng của Hoàng Thu Hằng? Cô có chứng cứ gì không? Nếu như không có, xin cô đừng nói mấy lời buồn cười này đi."
"Còn nữa, Hoàng Thu Hằng bắt cóc tôi là sự thực, cho dù là vì nguyên nhân gì, cô ta đã phạm tội. Chuyện này muốn trách thì trách chính cô ta không điều tra rõ người đã để lộ chuyện riêng của cô ta. Cô không có tư cách chỉ trích tôi, lúc cô ta bắt cóc tôi, cũng ôm tâm tư hủy hoại tôi hoàn toàn. Cho nên, dù cả đời này của cô ta bị hủy, đó cũng là chính cô ta gieo gió gặt bão, không trách ai được cả."
Lời nói của Đường Hạ Linh sắc bén khiến người ta không có chỗ để phản bác.
Chân mày Cao Ngân Tuyết nhíu lại: "Ý của cô là, tin tức kia không phải do cô tiết lộ sao?"
"Cô thấy tôi tiết lộ tin tức người khác đã giấu tên bao giờ chưa? Hoàng Thu Hằng là nhân vật công chúng, không khống chế nổi sinh hoạt cá nhân của mình, bị phóng viên theo dõi, đó cũng là bình thường. Trong nước nhiều phóng viên như vậy, cũng không phải chỉ mình tôi, còn nhiều người lợi hại hơn tôi. Mấy người điều tra cũng không thèm điều tra, trực tiếp đẩy tất cả tội danh lên đầu tôi, căn bản là muốn gán tội cho người khác."
Những lời nói này của Đường Hạ Linh đầy khí thế, tính cách của cô luôn là dám yêu dám hận, cầm được thì cũng buông được, nếu là cô làm, cô đương nhiên sẽ thừa nhận, nhưng không phải cô làm, lại áp lên đầu của cô, chắc chắn không có khả năng.
Dường như Cao Ngân Tuyết cũng hiểu con người của Đường Hạ Linh, nhưng đối với lời của cô nói, trong lòng vẫn còn có chút nghi ngờ.
Chuyện này chẳng lẽ thật sự là tự Hoàng Thu Hằng nghĩ sai rồi sao?
Nhưng nhìn bộ dạng oán hận của Hoàng Thu Hằng, cũng không giống nói láo....
Nghĩ vậy, Cao Ngân Tuyết không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.
Một người là bạn thân, một người là Đường Hạ Linh mỗi lần đối mặt cô ta đều cảm thấy khó mà ứng phó, thực sự là khiến người ta cảm thấy bất lực.
"Cho dù nói thế nào, chuyện này đã qua, có thể bỏ qua không. Thu Hằng đã trả giá đắt mà cậu ấy phải nhận, sau này trong giới giải trí sợ cũng không có chỗ đứng cho cậu ấy, đối nhân xử thế để lại một đường lưu, cho cậu ấy một con đường sống với."
Cao Ngân Tuyết vừa nói câu này, sự trào phúng trên mặt Đường Hạ Linh nhiều hơn.
Người phụ nữ này đơn giản chỉ vội tới làm người thuyết phục giúp Hoàng Thu Hằng.
Cái thái độ vừa mới mở miệng đã bắt đầu chất vấn cô, là ai cũng sẽ không đồng ý.
So với Đường Hạ Linh, Tống Bình An trực tiếp phản ứng lại, cười lớn ba tiếng tại chỗ: "Ha ha ha, Cao Ngân Tuyết, cô cho rằng Hạ Linh là kẻ ngu sao? Loại phụ nữ độc ác như Hoàng Thu Hằng, ngay cả loại chuyện bắt cóc như vậy cũng có thể làm được, cô ta phải bị ngồi tù mọt gông. Hơn nữa, tôi cảm thấy cô cũng đừng nói dễ dàng như vậy, cái gì mà đối nhân xử thế để lại một đường lui. Đêm hôm đó Hoàng Thu Hằng bắt cóc Hạ Linh, gọi bốn tên côn đồ tới, khi đó cô ta có chừa đường lui không? Hoàn toàn không có!"
"Tôi thật sự không hiểu da mặt cô dày cỡ nào mà có thể nói ra những lời như vậy. Nhưng tôi cũng rất không nể mặt nói cho cô biết, nếu muốn Hạ Linh bỏ qua, chết cũng không thể. Hoàng Thu Hằng bị như vậy là đáng đời."
Cao Ngân Tuyết nghe Tống Bình An không hề khách sáo mà nói như vậy, sắc mặt thay đổi: "Tống Bình An, cô đừng quá đáng."
Tống Bình An bĩu môi, cười giễu nói: "Là cô đừng quá đáng mới đúng chứ? Thực sự là vật họp theo loài, người chia theo bầy, thật đúng là kì lạ hết sức."
"Được rồi cô Cao, nếu như cô cho rằng là tôi sai, tôi đây chỉ có thể nói, nghĩ sao tùy cô. Mời cô đi cho! Cuộc nói chuyện của chúng ta hôm nay dừng lại ở đây, Hoàng Thu Hằng sống hay chết cũng không liên quan đến tôi, sau này cô cũng đừng tới quấy rầy tôi, cảm ơn!"
Mặt của Đường Hạ Linh trầm xuống, trực tiếp ra lệnh đuổi khánh.
Đối với người phụ nữ Cao Ngân Tuyết này, cô cũng không có cảm tình gì, có thể nói chuyện lâu như vậy, đã quá nể mặt rồi.
"Được, Đường Hạ Linh, cô nhớ kỹ lời mình nói hôm nay cho tôi, ngược lại tôi thật sự muốn nhìn xem, cô có thể phách lối như vậy bao lâu."
Sắc mặt Cao Ngân Tuyết âm trầm trừng mắt với Đường Hạ Linh, cuối cùng chỉ có thể oán hận cắn răng rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT