"Nếu không phải nhờ cặp đôi ngưu tầm ngưu mã tầm mã các người, ba mẹ tôi cũng sẽ không bị như vậy, các người sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng."

Tống Bình An cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, sắc mặt xanh mét.

"Ha ha ha, khẩu khí đáng nể thật nhỉ."

Dương Nhã Duệ thấy Tống Bình An càng nổi giận, biểu cảm càng đắc ý: "Bất quá, tôi và Trục Lưu sẽ không sẽ gặp báo ứng gì hết, tôi thì không biết thế nào, tôi chỉ biết là, ba mẹ cô cũng quá xui xẻo đi, nói không chừng lần này là vài năm không biết chừng."

"Dương Nhã Duệ, đừng cho rằng cô ỷ vào địa vị con gái chủ tịch Dương Quang thì có thể muốn làm gì thì làm, trên thế giới này người có thể dạy dỗ cô không ít đâu."

Tống Bình An siết chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi nói.

Dương Nhã Duệ nghe nói vậy, chỉ che miệng cười một tiếng: "Chính xác, cõi đời này người có thể dạy dỗ tôi, đúng là rất nhiều, nhưng không hề bao gồm cô trong đó. Nếu không... sao lại bị tôi cho ăn hành đến nông nỗi này?"

Nói xong lời cuối cùng, biểu cảm của Dương Nhã Duệ đã biến thành triệt để khiêu khích.

"Dương Nhã Duệ, cô đúng là không biết xấu hổ!"

Tống Bình An giận dữ, giận đến nỗi nâng tay lên, không khỏi muốn tát cho cô ta một bạt tai.

Có điều là, tay còn ở giữa không trung, liền bị Hàn Trục Lưu một bên giữ chặt.

"Tống Bình An, cô đừng có quá đáng, nói chuyện thì cứ nói, cô còn muốn ra tay đánh người?"

Người đàn ông dùng giọng nói lạnh lùng, quay sang nói với Tống Bình An, Đường Hạ Linh ngồi cạnh sắc mặt biến đổi, khuôn mặt xinh đẹp như bị đắp lên một vẻ tức giận cùng cực khiến người ta phải sợ hãi.

Lục Chấn Nam và Lục Tử Minh thấy cảnh này, đều không khỏi hơi kinh ngạc.

Ban đầu Đường Hạ Linh cũng bị Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa bắt nạt như vậy, nhưng khi cô gặp chuyện vẫn luôn tỉnh táo đối mặt, hai anh em bọn họ chưa bao giờ thấy qua cô nổi giận kinh khủng như vậy.

Không ngờ, khi Tống Bình An bị người ta ức hiếp, cô cũng có chút mất khống chế.

Lục Chấn Nam vội vàng ôm cô, ghé vào tai nhẹ giọng nói với cô: "Có một số việc, hẳn phải để cho cô ấy tự mình xử lý, em mà ra mặt ngược lại sẽ khiến cho chuyện càng rắc rối hơn, chờ lát nữa nếu như tình hình không tốt hơn, cứ thể Tử Minh ra mặt."

"Tại sao lại là tôi?" Lục Tử Minh bất mãn chống đối.

Anh phong độ nhẹ nhàng như vậy, ưu nhã đắt giá như vậy, đẹp trai nhiều tiền như vậy, không biết có bao nhiêu người đàn bà nhào đến chờ anh ghé mắt, thậm chí không ít người muốn gả cho anh, vì sao đến nơi này, không phải là bị đẩy ra làm bia đỡ đạn, thì chính là làm người chết thay?

Tại sao? Tại sao?

"Cậu cả ngày du thủ du thực chơi bời lêu lổng, vừa khéo tìm chút chuyện cho cậu làm."

Lục Chấn Nam khẽ nhấc mí mắt, thản nhiên nói.

"..." Lục Tử Minh đột nhiên có cảm giác không còn lời nào chống trả.

Mà lúc này, Tống Bình An bị Hàn Trục Lưu kéo tay lại, cả người đều run rẩy, khuôn mặt vốn xinh đẹp cá tính, giờ đây bừng bừng lửa giận.

Trước đây, cũng chính là người đàn ông này đã khiến cô yêu sâu sắc, sao cô lại có thể có mắt như mù vậy, yêu một tên cặn bã như thế, để rồi bây giờ cô bị đẩy vào tình thế không còn đường lui như thế này?

Cô xui xẻo cũng được đi, tại sao phải dính líu đến ba mẹ vô tội của cô.

Thứ người lòng lang dạ sói này!

Càng nghĩ càng hận, ánh mắt của Tống Bình An nhất thời trở nên tàn bạo, cắn răng một cái, một cái tát cơ hồ phải dùng hết sức lực toàn thân.

"Bốp!"

Một tiếng vang đanh gọn vang lên trong nhà hàng đang đầy thực khách.

Những người khách chung quanh, cùng với nhân viên phục vụ đã sớm bị động tĩnh bên này hấp dẫn, ai nấy đều ném ánh nhìn tò mò sang bên này.

Nhưng mà, Tống Bình An cũng không nghe không hỏi, cô chỉ hung hãn nhìn chằm chằm Hàn Trục Lưu, nói: "Cái tát này, là đánh thay ba mẹ tôi, đánh tên cặn bã nhà anh."

"Bốp!"

Cái tát thứ hai không hề báo trước một lần nữa ném đến, trên mặt Hàn Trục Lưu rõ ràng in hằn lên năm dấu tay đỏ rực.

"Một tát này, là đánh cho tôi, hai năm qua coi như tôi mù mắt, hết lòng hết dạ đi yêu thứ người cặn bã mặt người dạ thú."

"Tống Bình An, cô chán sống rồi à?"

Liên tục bị Tống Bình An ngay trước mọi người tát hai bạt tai, mặt mũi Hàn Trục Lưu cũng méo mó theo.

"Con đàn bà thối tha, Trục Lưu là người cô có thể đánh sao?"

Dương Nhã Duệ cũng giận dữ, trực tiếp nâng tay lên, định tát trả lại cô một cái.

Quần chúng bên cạnh vây xem kịch hay, không khỏi kêu lên thất thanh.

Nhưng mà, cũng vào lúc hai tay Dương Nhã Duệ sắp chạm vào mặt Tống Bình An, một bàn tay với những ngón thon gầy đã vươn ra bắt lại bàn tay sắp rơi xuống của Dương Nhã Duệ, ngay sau đó, một giọng nói hơi lười biếng cũng vang lên theo: "Tống Bình An cũng không phải người các người có thể đánh."

"Ai?"

Thấy tay bị ngăn cản, Dương Nhã Duệ lập tức tức giận, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy bóng hình cao ráo, không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh ba người, tướng mạo tuấn mỹ và khí chất ưu nhã của người đàn ông kia, cơ hồ làm người ta nhìn mê mẩn không rời nổi mắt.

Thân hình cao ráo như người mẫu kia vừa đứng ở đó, liền trực tiếp nảy sinh cảm giác so sánh với Hàn Trục Lưu đứng bên cạnh, làm cho người này hoàn toàn bị lu mờ, ảm đạm.

Người này chính là người bị Đường Hạ Linh và Lục Chấn Nam đuổi ra ngoài làm bia đỡ đạn, Lục Tử Minh.

Lần đầu gặp người đàn ông khí chất bất phàm này, đáy mắt Dương Nhã Duệ rõ ràng cũng hiện lên vẻ mê mẩn mơ màng.

Bất quá ngay khi cô ta phản ứng kịp, rằng người đàn ông trước mặt bước ra vì Tống Bình An, không khỏi nhíu mày: "Anh là ai?"

Lục Tử Minh khịt mũi, thô lỗ hất tay đối phương ra, nói: "Quan tâm tôi là ai làm gì? Một con giáp thứ mười ba mặt dày vô liêm sỉ, một thằng đàn ông cặn bã bám váy đàn bà còn có mặt mũi ngang ngược ở đây, mau đi về soi gương lại đi, đừng ở đây xấu hổ mất mặt nữa."

Lục Tử Minh sở trường độc mồm độc miệng, chửi người như hát hay, lời này vừa nói ra, không ít thực khách bên cạnh vây xem, ánh mắt đều mang vẻ khác thường nhìn chằm chằm Dương Nhã Duệ và Hàn Trục Lưu.

Nhờ Lục Tử Minh ra tay, Tống Bình An cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mới vừa rồi, cái tát kia nếu không cố gắng kìm chế, không chừng cô sẽ xông lên xé đôi đôi trai gái khốn nạn này.

Bất quá vào lúc này nghe Lục Tử Minh mắng chửi không chút khách sáo, trong lòng cô cũng chợt xông lên cảm giác khoái trá.

"Anh... anh nói cái gì?"

Trước mặt bao nhiêu người, bị Lục Tử Minh giễu cợt không khách sáo như vậy sắc mặt Dương Nhã Duệ lập tức méo mó dữ dằn.

Cô ta thật sự không dám tin, trên đời này lại có người đàn ông đối xử như vậy với cô!

Với thân phận, địa vị của cô ta, đi đến đâu không phải là muôn người theo đuổi, xun xoe lấy lòng?

Sắc mặt Hàn Trục Lưu rõ ràng cũng có chút khó coi.

Anh ta xuất thân không hiển hách, mặc dù có chút năng lực, nhưng ở trong xã hội này, lại không tên tuổi không địa vị.

Nhưng sau khi yêu đương với Dương Nhã Duệ, bây giờ anh ta đã leo lên được vị trí Tổng giám đốc Dương Quang, địa vị này, đủ để cho người ta phải coi trọng, không ngờ ở đây lại bị giễu cợt đến nỗi không chịu được như vậy.

Sắc mặt Hàn Trục Lưu lúc trắng lúc xanh, thẹn quá hóa giận: "Này anh, lúc nói chuyện làm ơn suy nghĩ một chút, cũng đừng chọc vào người không nên chọc, nếu không kết quả của anh sẽ rất thê thảm."

"Chỉ với sức của Dương Quang?"

Lục Tử Minh khinh miệt cười một tiếng, biểu cảm khinh bỉ: "Chỉ là một Dương Quang thôi mà, là cái thá gì? Cũng dám uy hiếp cậu đây?"

"Ha ha ha, giọng điệu cũng gớm phết."

Dương Nhã Duệ không khỏi giận dữ, liên tục cười lạnh liếc Tống Bình An một cái, nói: "Một tiếng ‘chỉ với sức của Dương Quang’, đã có thể khiến cho người nhà họ Tống chết dở sống dở. Mặc dù tôi không biết tại sao anh phải che chở người đàn bà này, bất quá tôi có thể nói cho anh biết, chỉ với ‘cái thá’ Dương Quang trong miệng anh, đã có thể khiến cho anh không cách nào có chỗ dung thân ở thành phố Việt Thanh này, anh có tin hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play